Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 297: Trừng phạt (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình gửi ảnh xong, liền ung dung ngồi cạnh chiếc bàn cạnh Lăng Vi.

Không tới nửa phút, Aziman đã gọi lại.

Diệp Đình nói: “Trên ảnh có hình xăm rắn, đây chính là mafia Arya mấy người, quốc vương đại nhân ngài thấy thế nào?”

Aziman trầm mặc một lát mới bình tĩnh nói: “Đây không phải đơn giản là bắn chết, đối phương đang muốn hãm hại Arya chúng tôi!”

Diệp Đình nở nụ cười: “Các hạ dựa vào cái gì mà nói là hãm hại? Tôi cự tuyệt công chúa Isa, cô ấy khó tránh khỏi ghen ghét. Hơn nữa, lần này người bị tập kích là vợ tôi, không phải rõ ràng là ghen tị sao? Các hạ làm như vậy, là muốn đối địch với tôi sao?”

“...” Aziman trầm mặc trong chốc lát, nói: “Mọi chuyện không đơn giản như vậy, lấy trí tuệ của các hạ, hẳn đã sớm nghĩ ra chủ mưu là ai đúng không? Nếu chúng ta có kẻ địch chung, vậy lão già tôi đây cũng không vòng vèo, chuyện này tôi có thể toàn quyền phụ trách giải quyết, các hạ thấy thế nào?”

Diệp Đình khẽ nói: “Làm phiền các hạ cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Aziman trầm ngâm một tiếng, nói: “Bây giờ tôi lập tức phái người qua đó điều tra rõ chân tướng.”

Cúp máy.

Lăng Vi nghĩ thầm: Luận phúc hắc, không ai hơn được Diệp Đình...

Đùa giỡn ám chiêu hại người, Diệp Đình khinh thường làm, nhưng không có nghĩa là không biết dùng! Dám động thủ trên đầu thái tuế, anh sẽ tuyệt đối không cho đối phương tốt đẹp gì!

“Anh, đổi phòng để chị dâu nghỉ ngơi trước đi. Nơi này em sẽ tăng nhân thủ, lão Paul bị thương nặng, sinh tử không rõ, em sẽ nhanh chóng tra ra chỗ của lão.” Lôi Tuấn nói xong, liếc mắt Lôi Đình.

Lôi Anh Đình nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.

Lôi Tuấn đuổi theo Lôi Đình, ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng theo dõi, Lôi Tuấn thưởng thức thanh mã tấu của Lôi Đình, anh vung đao đùa giỡn hai cái, đột nhiên cầm đao trong tay, để ở cổ họng Lôi Đình: “Con nhóc thối, cánh em cứng rồi à?”

Lôi Đình nâng cằm, ánh mắt quật cường trừng Lôi Tuấn.

“Hả? Anh Đình đối với em như thế nào? Em dám bán đứng anh ấy?” Con ngươi Lôi Tuấn đầy sát khí, biểu tình âm lãnh tàn nhẫn, đao trong tay anh cứa vào da Lôi Đình, máu tươi lập tức chảy xuống dưới. Ánh mắt anh hung ác, giống một dã thú đối mặt với con mồi, hoàn toàn không giống như đối với em gái mình.

Mặt Lôi Đình không chút thay đổi, nuốt nước miếng, quật cường nói: “Anh, em có bán đứng anh Đình hay không, anh so với em còn rõ hơn! Anh so với bất kỳ ai đều biết cái gì là kiềm chế! Ngụy Thục Ngô... Sở dĩ có thế chân vạc, chính là bởi vì ba quốc gia kiềm chế lẫn nhau mới giữ vững được! Anh Đình khai chiến với Hoắc Ân, mà Paul lão quỷ là tử địch của Hoắc Ân, anh cảm thấy Paul chết rồi, áp lực của anh Đình sẽ tăng lên hay là giảm bớt?”

Cô nhìn thẳng vào Lôi Tuấn, ánh mắt quật cường nhìn thẳng anh: “Anh! Bây giờ Paul lão quỷ không chết, Hoắc Ân còn phải phòng bị lão ta, không dám lấy toàn lực liều chết cùng anh Đình! Anh Đình vì hạ Paul lão quỷ đã chuẩn bị kế hoạch bao nhiêu năm! Lần này vì Lăng Vi, vậy mà hành động trước! Lần này hành động hấp tấp như vậy, anh có nghĩ tới hậu quả không? Paul chết rồi, Hoắc Ân sẽ lập tức khô máu với anh Đình! Anh cảm thấy được chúng ta bây giờ đối đầu lại được chắc?”

Dao trong tay Lôi Tuấn không dời đi, vẫn để ở cổ cô! Vẻ mặt của anh càng thêm âm ngoan khinh thường: “Anh Đình quyết định như thế nào, anh ấy nhất định đã suy tính trước! Mặc kệ của xuất phát điểm của em là thế nào, lần này em phải nhận trừng phạt! Về sau cũng sẽ không được nhận nhiệm vụ quan trọng nữa!”

Nước mắt Lôi Đình lập tức rơi xuống, cắn chặt răng quát: “Em có thể không tiếp nhận nhiệm vụ quan trọng, nhưng... em không phải phản đồ! Em sẽ không nhận trừng phạt!”

Lôi Tuấn mắt lạnh nhíu mày: “Em đi tìm anh Đình nói đi! Ở chỗ anh thì không qua cửa được!”

“Cạch ——” Dao trong tay Lôi Tuấn đâm vào bàn, âm thanh chấn động “boong boong” vô cùng dọa người!

Lôi Đình run run bước tới, đi vào cửa phòng bệnh mới của Lăng Vi.