Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 288: Phụt —— thanh niên 2b* (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Tuấn sửng sốt, chớp mắt một cái: “Người đàn ông kia là bạn học của em, còn vợ cậu ta thì em thật sự không biết.”

“Thế sao?” Lăng Vi kinh ngạc nói: “Người đàn ông này chính là học trưởng của khóa chúng tôi mà, hóa ra cậu cũng học ở đại học Yến Kinh hả?”

“Hả—— ” Lôi Tuấn sững người! Bức ảnh này là do cậu tùy tiện tải trên mạng xuống, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy!

Đột nhiên, Quân Dương cười ha ha: “Chị dâu gạt cậu đó, còn chưa kịp phản ứng sao? Ai dô… đúng là trêu thanh niên 2b sướng thật…”

“Phụt —— ”

Chính Hiền che miệng, cười đến mức mặt cũng đỏ bừng, còn Lôi Đình đồng tình nhìn anh trai ngốc của cô… thanh niên 2b này… cũng ngốc nghếch quá trời luôn rồi, quỷ thần cũng phải quỳ! Thật đúng là không còn thuốc chữa!

Diệp Đình liếc nhìn Lôi Tuấn: “Chỉ số thông minh đâu?”

Tần Sênh vẻ mặt đồng mình vỗ bả vai Lôi Tuấn một cái.

Kaya hất mái tóc dài của mình một cái, cười đến phong tình: “Ngốc có phúc của người ngốc, tôi đoán, trong tương lai anh sẽ lấy một cô vợ ngốc.”

“…” Lôi Tuấn ORZ quỳ luôn.

Lăng Vi nói: “Nhìn gương mặt này của cậu, liền khiến tôi nghĩ đến một loài động vật.”

“Loài gì?” Lôi Tuấn có loại dự cảm xấu…

Lăng Vi nói: “Chính là loài sống dưới nước —— cua đồng!”

“Ha ha ha —— ” Quân Dương cười như bị rút gân: “Biệt hiệu này rất được, về sau cứ gọi nhị ca là cua đồng đi!”

Lăng Vi nhìn bọn họ một lượt, có chút khó hiểu: “Mọi người sắp xếp thứ tự kiểu chi vậy?” Rõ ràng Tần Sênh lớn tuổi hơn Diệp Đình, sao bọn họ lại đều gọi Diệp Đình là lão đại? Thật kỳ quái…

Vừa nhắc đến đề tài này, đoàn người cũng trái phải nhìn nhau, Lăng Vi nhìn về phía Chính Hiền, Chính Hiền thành thật nhất, xấu hổ cười một tiếng: “Mấy người bọn em, chỉ số thông minh tương đương nhau… chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề…”

Lăng Vi kinh ngạc: “Diệp Đình là người đánh giỏi nhất trong mọi người sao?”

Quân Dương bĩu môi: “Không phải đã nói rồi sao,… chín người chúng tôi cộng lại cũng không đánh lại một mình anh ấy.”

Lăng Vi che môi cười: “Cơ bắp của Tần Sênh cũng đâu kém!” Nói xong, chỉ thấy Kaya vô cùng phong tao ôm lấy cánh tay Tần Sênh. Tần Sênh lại không hề né tránh.

Đúng lúc đó, Lăng Vi đột nhiên cảm giác được mấy cặp mắt đều đồng loạt quay sang nhìn cô.

Quân Dương cười một tiếng đày tà khí: “Chị dâu… Em nhớ bảo trọng!”

Hai chữ ‘bảo trọng’ kia của anh ta, nói vô cùng… đầy hàm ý sâu xa…



Trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Lăng Vi cũng hiểu rõ thứ tự của họ: Diệp Đình không còn thắc mắc gì nữa chính là lão đại, sau đó Lôi Tuấn là lão nhị…

Lăng Vi kỳ quái: “Tần Sênh, một người đàn ông rắn rỏi lại còn là chuyên gia bắn tỉa như cậu rõ ràng là đánh giỏi hơn Lôi Tuấn mà nhỉ?”

Tần Sênh thừa dịp Lôi Tuấn không chú ý đến, len lén nói cho Lăng Vi biết: “Để tiểu Tuấn xếp thứ hai, chính là bởi tính tình cậu ấy tương đối phù hợp…”

“Phụt —— ” trong nháy mắt Lăng Vi liền nghĩ đến câu nói của Quân Dương: ‘trêu chọc thanh niên 2b sướng thật…” Trong lòng cô thầm phỉ nhổ: “Các cậu trêu đùa Lôi Tuấn như thế, thật sự được sao?”

Sau đó, cô liền hiểu rõ, Tần Sênh xếp thứ ba, Lôi Đình là số năm, Quân Dương đứng thứ bảy, Kaya là lão cửu, lão thập là Chính Hiền… Trước mắt mới có vậy, cô còn chưa gặp qua lão tứ, lão lục, lão bát, nghe nói ba người kia có người đi bắc cực, có người đang ở rừng mưa nhiệt đới Amazon, có người đang nghiên cứu làm sao để lên mặt trăng.

Lăng Vi vẫn rất tò mò về ba người kia, thật mong được gặp mặt bọn họ.

Không khí trong phòng bệnh nóng như lửa, những người này, nói chuyện giết thời gian… không thấy tiết tháo đâu nữa cả…

Sau đó nghe thấy Quân Dương không ngừng ‘xỉa xói’ Chính Hiền: “Cậu thử nói xem, một đại lão gia như cậu, lại xếp thứ nhất từ dưới lên, ngay cả Kaya cậu cũng không đánh lại, vậy mà vẫn còn mặt mũi sống tiếp?”

Chính Hiền cũng muốn khóc, Lăng Vi liếc Quân Dương một cái: “Lôi Đình còn đứng trước cậu kia kìa, không phải cậu cũng là lão già rồi sao? Còn có mặt mũi mắng người khác?” Nói xong, cô nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Quân Dương vẫn còn sống được, thì ‘cậu’ sợ cái gì?”