Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 199: Mười người biến thái (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi quay đầu hỏi Lôi Đình: “Cô thì sao? Cô cũng biến thái như vậy sao?”

Lôi Đình hì hì cười một tiếng: “Tôi không làm gì cả, anh tôi nuôi tôi.” Vừa nói vừa ôm cổ Lôi Tuấn, nũng nịu nói: “Tôi phụ trách xinh đẹp như hoa, anh tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.”

Lôi Tuấn đẩy cô ta ra, nói với Lăng Vi: “Đừng nghe em ấy nói bậy, em ấy là bại gia tử đệ nhất thế giới. Tiêu tiền, không ai có thể sánh bằng em ấy.”

“Lôi Tuấn! Anh nói ai?” Hai anh em nhà này lại bắt đầu.

Diệp Đình nói: “Lôi Đình thích giả dạng thành người khác. Cô ấy hóa trang, ngay cả anh cô ấy cũng không thể nhận ra.”

“…” Lăng Vi chăm chú nhìn vào Lôi Đình, kinh ngạc nói: “Lợi hại như vậy…”

Lôi Đình hì hì cười một tiếng.

“Một đám người các ngươi… cũng thật quá mạnh mẽ?” Lăng Vi quan sát ba người bọn họ nói.

Cô vừa lắc đầu vừa không thể tin nổi nói: “Chậc chậc… Các người lại có thể sống tốt đến bây giờ? Vậy mà chưa bị bắt đi làm thí nghiệm? Thật là trái với đạo trời!”

Diệp Đình: “…”

Lôi Đình cùng Lôi Tuấn囧… chúng tôi đều là người bình thường, được không?

Xuống máy bay, bọn họ ngồi lên hai chiếc ô tô.

Nửa giờ sau, xe lái vào một doanh trại! Nơi này diện tích vô cùng rộng lớn, cửa cũng chỉ mở ra một lát, bọn họ đi xe về phía một ngôi biệt thự gần bờ biển.

“Đến đến đến…”

Vẫn chưa xuống xe, Lăng Vi liền nhìn thấy hai người đàn ông vô cùng đẹp trai đứng bên cạnh đường, khoát khoát tay nhìn về phía bọn họ.

Một người trong đó mặc áo sơ mi hoa nở nụ cười tươi như ánh mắt trời, giang hai cánh tay ra, liều lĩnh cười lớn.

“Đến đến… chào chị dâu! Chào chị dâu! Chị dâu dịu dàng hiền thục, vóc người cũng thật đẹp!”

Lăng Vi 囧…

Một người khác mặc áo sơ mi màu xanh da trời mặt đầy xấu hổ cười nói: “Xin chào chị dâu!”

Lăng Vi cùng Diệp Đình xuống xe, trong nháy mắt bị hai người này ôm lấy.

Lăng Vi cảm giác mình bị hai người này siết thành bánh kẹp thịt.

Diệp Đình giới thiệu soái ca như ánh sáng mặt trời đó: “Quân Dương, người Hoa, tiến sĩ sinh hóa dược.”

“Chào chị dâu, chị dâu khỏe!” Quân Dương giơ hai nanh vuốt ra muốn ôm Lăng Vi, lại bị Diệp Đình chặn lại: “Trên người cậu có vi khuẩn, cách xa vợ tôi ra một chút.”

“Ai mà không có vi khuẩn chứ! Loài người chính là do vi khuẩn tạo thành! Ngoao…”

Quân Dương đột nhiên hét lên một tiếng quái dị, bởi vì Diệp Đình vừa ném anh ta ngã xuống đất.

“Chính Hiền, người Seoul”, không đợi Diệp Đình giới thiệu, Chính Hiền đột nhiên chỉ xuống dưới chân Lăng Vi: “Chị dâu đừng động!” Lăng Vi kinh sợ, cúi đầu liền nhìn thấy một con châu chấu cát bò qua chân cô, nếu không phải vừa rồi Chính Hiền hét lên, cô suýt chút nữa đã giẫm phải nó…

Chính Hiền nhìn thấy con châu chấu cát kia bò đi, liền vỗ ngực thở phào một cái.

Anh ta cười híp mắt phất phất tay với con châu chấu đó: “Tiểu tử… lần sau phải chú ý đó, không được bò linh tinh, tránh người khác giẫm trúng.”

Lăng Vi ngạc nhiên quan sát anh ta… nhìn động tác của anh ta thật sự giống với một cô gái. Dáng dấp cũng thanh tú như vậy, lại còn xấu hổ nữa?

Càng vui hơn chính là, dường như đặc biệt yêu quý động vật nhỏ?

Diệp Đình giới thiệu cho cô: “Chính Hiền, người Seoul, nhà động vật học biến thái.”

Chính Hiền chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, thẹn thùng giải thích: “Chị dâu, em là nhà động vật học… không phải là nhà động vật học biến thái…”

Diệp Đình liếc anh ta: “Không sai, biến thái là đánh giá đối với cậu, không phải nói nghề nghiệp của cậu.”

Trong nháy mắt khuôn mặt Chính Hiền nhăn nhó…

Quân Dương ở bên cạnh chen miệng: “Chị dâu, chị đừng nhìn cậu ta như vậy, trong nhà cậu ta mới thật sự đáng sợ!”

Lăng Vi chớp mắt, chỉ thấy Quân Dương khoa trương giương hai cánh tay ra nói: “Trong nhà cậu ta có một con mãng xà, dài đến năm sáu thước! Còn có một con nhện vô cùng độc, có chậu rửa mặt lớn như vầy vầy! Còn có thằn lằn…” Vừa nói, không tự chủ được run lên cầm cập.

Lăng Vi há miệng… nghe ra thật sự rất kinh khủng. Quan sát Chính Hiền từ trên xuống dưới, đứa nhỏ này là người bình thường sao? Lại nuôi trong nhà những con vật như vậy, cũng không sợ nửa đêm mãng xà bò vào cắn sao?

Lúc này, Diệp Đình kéo tay cô đi đến bên cửa biệt thự chỉ một cái: “Chuyên gia cao cấp tháo gỡ đạn dược, Tần Sênh.” Lăng Vi nhìn thấy một người đàn ông lãnh khốc đang khoanh tay đứng ở cửa biệt thự.

Anh ta mặc quần đen áo bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên, trong tròng mắt hiện lên một tia vui vẻ.

Anh ta đứng cạnh một người phụ nữ, tay trái của người phụ nữ khoác lên bả vai anh ta, một tay kia thì kẹp một điếu thuốc lá nhỏ dài. Đặt trong miệng, hít sâu một hơi, cô ta nhướng nhướng mày với Lăng Vi.

Người phụ nữ có mái tóc màu nâu vàng dài đến eo, đôi mắt màu xanh bích quyến rũ câu hồn, một chiếc váy ngắn màu đỏ rực bao lấy thân hình bốc lửa của cô, phối hợp với đóa hoa hồng tươi cài trên đầu kia, vẻ đẹp lạnh lùng yêu dã, đặc biệt hấp dẫn.

Diệp Đình nhìn cô ta, khẽ cười: “Nữ vu sư, Kaya.”

“…” Kaya cắn răng nghiến lợi, ném điếu thuốc, nổi giận đùng đùng xông lên, vung mạnh một quyền đánh lên trên mặt Diệp Đình.

Diệp Đình ngay cả tránh cũng không tránh, đột nhiên giơ tay lên, ‘ba’ một tiếng, đập vào quả đấm của cô ta, hơi dùng sức vặn tay ra sau lưng cô ta: “Yếu như một khối bông vậy, tiếp tục luyện!”

Người phụ nữ hất tay anh ta ra, muốn kêu lên.

Chính Hiền: “Hoan nghênh chị dâu…”

“Chị dâu…” Tiểu tử đẹp trai như ánh mặt trời Quân Dương bò dậy từ dưới đất, ôm lấy Diệp Đình, nhưng đôi mắt không ngừng nháy nháy về phía Lăng Vi.

Anh ta cười bỉ ổi với Lăng Vi, uống éo gọi người: “Chị dâu…”

Lăng Vi nghe tiếng gọi của anh ta mà nổi da gà.

Diệp Đình vòng anh ta qua vai, lại một phát ném bay.

Quân Dương giùng giằng bò dậy, giận đến dậm chân, ngoẹo đầu nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, trêu chọc nói: “Chị dâu, chị hàng phục lão đại của chúng tôi như thế nào vậy? Người này lòng dạ sắt đá, núi lửa năm triệu năm cũng không đốt nổi…”

Lăng Vi cười nhạt nói: “Chính anh ta tự đóng gói đưa đến chỗ tôi, không phí chút sức lực.”

“Ách ách ách…”

“Phụt!”

Quân Dương cùng Chính Hiền kêu to.

Tên lãnh khốc đứng ở cửa cũng đi đến.

Tần Sênh nói: “Vào trong rồi nói đi, ngoài trời nắng như vậy, đứng đây trò chuyện, thật ngu.”