Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1824: Giúp bận rộn (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nếu Lăng Tiêu không lấy được nguồn tin từ trước, có lẽ anh ta cũng sẽ không hiểu mấy lời nói đứt quãng của người đàn ông này là có ý gì.

“Ngày kia... đã đi rồi?” Hành động nhanh đến vậy sao? Phải làm rối kế hoạch của bọn họ mới được!

Lăng Tiêu nheo mắt, rút súng lục ra, anh ta quyết định giết chết Sở Minh Y trước, tránh cho người phụ nữ này gây bất lợi với tiểu Vi!

Lăng Tiêu nhắm thẳng họng súng vào bức rèm kia, chỉ cần Sở Minh Y vừa thò đầu ra, anh ta sẽ lập tức bóp cò! Dù cho anh ta có bị vây giết, anh ta cũng phải giết chết cái kẻ gieo họa Sở Minh Y này trước.

Nhưng mà, đợi hơn nửa tiếng, Sở Minh Y vẫn chưa thấy ra.

Khoảng hơn mười một giờ đêm.

Đột nhiên —— bức rèm kia chuyển động, Lăng Tiêu chuẩn bị bóp cò, nhưng làm anh ta khiếp sợ là, người phụ nữ đi ra từ bên trong không phải là Sở Minh Y.

Tại sao không phải là Sở Minh Y? Người đàn ông trọc đầu cũng đi theo ra từ bên trong, anh ta nhấc chân lên đạp mạnh vào sau lưng người phụ nữ kia.

Hô hấp của Lăng Tiêu chợt cứng lại, Sở Minh Y đã đi rồi! Đi lúc anh ta chạy đi gọi điện thoại?

Lăng tiêu cảm thấy da đầu tê dại! Sở Minh Y đã đi cả ngày trời rồi, anh ta cũng không biết.

Không được không được! Phải mau chóng thông báo cho Diệp Đình ——

Lăng Tiêu vội vàng bò dậy chạy ra ngoài trấn, trong trấn nhỏ này khắp nơi đều lắp đặt tháp che giấu tín hiệu, không rời khỏi đây, sẽ không thể gọi điện thoại được.

Anh ta phải tìm một nơi lưới che giấu tín hiệu không quá mạnh, gửi tin nhắn ra ngoài.

Lăng Tiêu chạy “Bịch bịch bịch”, chỗ này không có xe cộ, đừng nói là xe hơi, ngay cả xe đạp cũng không có lấy một cái.

Quanh đấy không có đường đi tử tế, trấn nhỏ này nằm trong khu rừng, không có đường cho người đi bộ, Lăng Tiêu lần theo bóng đêm chạy ở trong rừng, anh ta chạy khoảng năm giờ, vừa chạy, vừa tìm tín hiệu, nhưng đến khi chuông gõ, điện thoại di động vẫn không có tín hiệu.

“Ai ở phía trước đấy? Ai ở nơi đó? Đứng lại!”

Lăng Tiêu nghe thấy có người hét to ở sau lưng: “ Pằng ——” người nọ bắn một phát đạn!

Lăng Tiêu dừng lại, cả người anh ta nóng bừng lên, mỗi một mạch máu đều căng ra như muốn nổ tung. Anh ta chạy suốt năm giờ liền, cổ họng đã đau đến mức không thể phát ra được nửa âm.

Để tự cứu mình, anh ta lập tức nâng tay lên, giơ quá đỉnh đầu. Anh ta nhìn trên người mình, sau khi chắc chắn trên người mình không có vết đạn, anh ta mới chậm rãi xoay người.

Ngươi vừa mới bắn súng mắng một chuỗi dài những lời thô tục, câu nói cuối cùng là hỏi anh ta: “Đi đâu? Chạy cái gì?”

Toàn bộ trấn a Mật đều có lính canh trông chừng, phàm chỉ cần một ngọn gió thổi lay ngọn cỏ, cũng sẽ bị người ta phát hiện ra.

Lăng Tiêu giả vờ như rất sợ hãi, cố chịu đựng cơn đau như cổ họng bị đốt cháy, run lẩy bẩy chỉ vào sau lưng người kia nói: “Giết người, có người giết người...”

Lính canh nhìn ra sau lưng mình, anh ta không thấy có gì kỳ quái cả, dù sao ở trấn a Mật này, ngày ngày đều có người chết, chuyện như vậy là quá bình thường.

Anh ta thấy có vẻ như thần chí của tên ăn mày này không tỉnh táo lắm, giống như thật sự bị dọa sợ, liền giơ súng nhắm thẳng vào đầu Lăng Tiêu rống lên: “Tới đây —— “

Lăng Tiêu giơ hai tay từ từ đi tới, bây giờ anh ta không sợ chết, nhưng trước khi chết, anh ta phải truyền tin tức cho Diệp Đình và tiểu Vi!

Anh ta đi tới trước mặt cách tên lính canh kia hai mét, tên lính canh kia ra hiệu cho anh ta tiếp tục tiến về phía trước.

Anh ta lại đi về phía trước hai bước, tên lính canh kia giơ súng trường chĩa vào giữa ót anh ta.

“Đi! Trở về ——” Tên lính canh kia áp giải Lăng Tiêu trở về.

Lăng tiêu không muốn trở về, nếu anh ta cứ bị mang về thế này, không phải là cố gắng từ nãy đến giờ đều thành công cốc hết sao?

Phía sau bỗng truyền tới tiếng nổ của động cơ xe từ.

Lăng Tiêu quay đầu, nhìn thấy có một chiếc xe Jeep đã cải tiến đang lái về phía bọn họ. Chiếc xe Jeep này không có kính, không có trần xe. Tiếng động cơ lớn giống như tiếng máy cày.

Chiếc xe kia đỗ ở bên cạnh hai người bọn họ, người trong xe hỏi tên lính canh kia: “Làm gì vậy?”

Tên lính canh kia làm động tác chào cấp trên, nói: “Thằng ăn mày này nhìn thấy có người giết người, bị dọa sợ chạy khắp nơi.”

Cấp trên liếc nhìn Lăng Tiêu, rồi nói với tên lính canh kia: “Trói vào!” Nói xong, ném một sợi dây từ trong xe Jeep ra.

Tên lính canh kia giơ súng lên: “ Bốp” nện vào trên trán của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bị tên lính canh kia đập cho sao nổ đầy trời, tên lính canh kia thuần thục trói hai tay của Lăng Tiêu vào.

“Bụp” một cước đạp Lăng Tiêu vào trên xe Jeep, đầu Lăng Tiêuhướng xuống dưới, trực tiếp ngã vào ghế sau của xe. Tên lính canh kia lại cột một đầu khác của sợi giây vào trên xe.

“Brummm ——” Động cơ xe khởi động, Lăng Tiêu không biết chiếc xe này muốn lái đi đâu, nhưng rất hợp với ý anh ta!