Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1443: Cha con đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim(*)(1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*)Câu nói này vẫn đường được người dân Trung Quốc hiện đại sử dụng hàng ngày, như một cách nhấn mạnh tình nghĩa, kêu gọi đồng tâm hiệp lực, giống với câu thành ngữ Việt Nam “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao“. Câu nói được “biến thể” từ một câu trong “Chu Dịch” thời Tiên Tần:“Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan“. Ý nghĩa nguyên thủy từ thời xưa là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại; nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa hương như hoa lan.

Diệp Đình không hề nghi ngờ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng nào có ai?

Sau đó Diệp Đình chợt cảm thấy bàn tay của Lăng Vi đặt vào bên hông của mình, một tay khác đẩy lưng anh... Sau đó, cô dùng sức đẩy—— cả người anh chợt lảo đảo loạng choạng, thiếu chút nữa té nằm xuống, cũng may... khí lực của anh lớn hơn cô, nhanh chóng ổn định người lai.

Sau đó, anh nghe thấy Lăng Vi “Ha ha ha... Ai nha, thất sách...” Kém quá xa so với dự đoán của cô, cô vốn định đẩy ngã Diệp Đình, làm Diệp Đình vừa vặn ngã vào trong ngực Lôi Thiếu Dục, ha ha...

Diệp Đình thâm tình thành thực ngẩng đầu lên nhìn cha mình, ánh mắt của cha anh hiền hòa vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó, hai người nhìn nhau triều mến... Cha con tình thâm, ôm nhau khóc lớn... Diệt ha ha ha —— đáng tiếc là không thể trở thành thực hiện!

Diệp Đình quay đầu nhìn Lăng Vi, Lôi Thiếu Dục cũng nhìn Lăng Vi, chỉ thấy cô đang che miệng cười, hai người chợt... hiểu ra! Ha —— cô đang cố tình chế tạo cơ hội “Ôm” cho bọn họ?

...

Diệp Đình cũng say, tiểu Vi đúng là càng ngày càng nghịch ngợm... Bạn thứ nói xem, nếu vừa rồi anh thật sự ngã, sẽ trực tiếp ngã nhào vào trong ngực Lôi Thiếu Dục... tình tiết thỏ trắng ngây thơ ngã nhào vào trong ngực tổng tài bá đạo trong ngôn tình, diễn ra giữa hai người bọn họ.

Lôi Thiếu Dục lắc đầu, cười phá lên, không ngờ rằng... con dâu ông lại nghịch ngợm như vậy.

Lôi Thiếu Dục đứng lên, đưa tay quàng qua bả vai của Diệp Đình, giữ vẻ mặt nghiêm túc vỗ lên đầu vai của Diệp Đình, vỗ vỗ... giống như đang khích lệ, lại giống như cực kỳ hài lòng.

Con dâu một lòng muốn tạo cơ hội cho bọn họ, người làm cha như ông, kéo mặt xuống ôm con trai một cái, có gì phải ngượng ngùng?

26 năm qua... ông không biết đến sự tồn tại của đứa con trai này... sao ông có thể nghĩ rằng, đột nhiên có một ngày, ông đưa tay ra là có thể ôm con trai mình! Đứa con trai xuất sắc, anh tuấn!

Trong lòng Lôi Thiếu Dục lăn tăn gợn sóng, càng ngày càng ngoài tầm kiểm soát —— rồi nó nhanh chóng dâng trào thành đợt sóng mãnh liệt, khiến ông không thể buông tay ra ngay được.

Diệp Đình không được tự nhiên nhún nhún vai, Lôi Thiếu Dục cảm giác được anh đang không thích ứng, vội vàng buông lỏng tay ra... ông hơi cảm thấy cô đơn, nhưng cuối cùng vẫn đắc thủ, khiến ông có thể trải nghiệm được cảm giác ôm con trai mình.

Ông buông lỏng tay ra, vừa muốn đi trở về vị trí cũ, lại không ngờ rằng... Diệp Đình chợt đưa tay ra, vòng tay qua người ông, ôm lấy ông.

Cho dù Lôi Thiếu Dục có là người có lá gan anh hùng, tung hoành khắp nơi, chinh chiến hơn ba mươi năm, lòng cứng như sắt, người bền như thép, cũng hoàn toàn không thể khống chế cảm giác rung động do cái ôm bất thình lình này mang tới!

Lôi Thiếu Dục chấn động mạnh! Ông thấy Diệp Đình vỗ ở sau lưng ông, sau đó, anh nói: “Chăm sóc cho mẹ con thật tốt.”