Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1442: Gặp theo cách khác (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi tan họp, Lôi Thiếu Dục gửi tin nhắn cho Diệp Đình.

Lúc Diệp Đình nhìn thấy trên màn hình máy vi tính chợt nhảy ra một tin nhắn, thân thể anh giật mạnh ra đằng sau. Cũng may là buổi sáng đã nhìn thấy phương thức truyền tin này, anh đã phần nào chuẩn bị tâm lý... Bằng không, vừa rồi đột ngột như vậy, anh sẽ nhảy bật ra.

Diệp Đình từ từ ổn định lại cảm xúc, chăm chú nhìn vào màn hình, phía trên viết: “Cửa hàng XX ở tầng sáu trong trung tâm thương mại Tinh Vân!”.

Trung tâm thương mại Tinh Vân? Còn là cửa hàng ở tầng sáu? Ông muốn hẹn gặp mặt anh? Diệp Đình hơi kích động, thành thật mà nói... anh rất muốn gặp... cha của anh! Người hai mươi mấy năm chưa từng gặp... hôm nay, lại chủ động hẹn gặp anh! Diệp Đình đặc biệt kích động, hơi đứng ngồi không yên.

Nhưng... địa điểm hẹn lại chọn ở trung tâm mua sắm...

Diệp Đình thật sự say... sao không chọn ở điểm địa bí mật? Nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy chọn địa điểm ở trung tâm thương mại Tinh Vân thật sự là rất lựa chọn sáng suốt, bởi vì nơi càng nhiều người, càng ít có khả năng thu hút sự chú ý.

Ngược lại, những hội sở bí mật kia, mới càng khơi dậy lòng hoài nghi cho những kẻ theo dõi.

Diệp Đình đã bị người khác theo dõi thành thói quen, ngoài đối thủ kinh doanh, còn có thế lực của Hoắc Ân và tiểu Ngũ. Anh và vợ mình đi dạo ở trung tâm mua sắm, sẽ không đến nỗi khiến đám người kia đề phòng gấp đôi.

Đầu tiên là Diệp Đình trở về nhà, anh và Lăng Vi cùng đi ra ngoài, hai người đi lòng vòng quanh trung tâm mua sắm một vòng. Hai người bọn họ nhàn nhã nắm tay nhau, đi dạo hết một tầng lại một tầng. Lúc lên tới tầng năm, Diệp Đình cho vệ sỹ ngăn cản tầm mắt của đám người theo dõi, sau đó Diệp Đình kéo Lăng Vi bí mật vào thang máy, người phía sau còn tưởng rằng bọn họ đang đi lang thang ở tầng năm... Tìm bên trái tìm tìm bên phải... bất ngờ phát hiện ra không thấy người đâu.

Lúc Diệp Đình và Lăng Vi đang đi tới cửa hàng Lôi Thiếu Dục chỉ định kia, Diệp Đình bỗng nhìn thấy... có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cầu thang phía sau cửa hàng đó!

“...” Diệp Đình nhìn thấy ông, nhịp tim chợt tăng nhanh tốc độ. Là ông ——

Lôi Thiếu Dục nhìn sang phía anh, trên mặt ông mang theo nụ cười... nụ cười đặc biệt vui mừng.

Diệp Đình và Lăng Vi nhìn chung quanh, phát hiện ra nơi này có một camera giám sát, Lôi Thiếu Dục vẫy tay ra hiệu với bọn họ không sao cả. Diệp Đình chắc chắn ông đã động tay động chân vào camera giám sát, nhưng mà... cứ gặp mặt như thế này, cũng thật sự rất nguy hiểm! Ông đúng là người thật sự can đảm, thật sự quyết đoán!

Chưa kể đến... khuôn mặt của Lôi Thiếu Dục, đang là khuôn mặt của chính ông... nếu làm không tốt Lôi Thiếu Dục sẽ bị bại lộ thân phận, sao ông có thể... to gan đến vậy? Không hẹn một nơi nào đó tốt hơn?

Lúc Diệp Đình vừa nghĩ, vừa cẩn thận đi vào cầu thang, sau khi anh tiến vào cầu thang, phát hiện ra bên cạnh có một kho chứa hàng rất lớn.

Lôi Thiếu Dục đưa bọn họ đi vào.

Sau khi Diệp Đình vào Lăng Vi đi vào, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu ra, chỗ này thật sự rất tốt... Đóng cửa vào, sẽ không có ai biết trong này có người...

Vẫn là ở trong trung tâm mua sắm, thậm chí nếu người đó biến mất, cũng không biết là bọn họ ở tầng nào, đi vào cửa hàng nào. Càng không biết là bọn họ gặp người nào...

Lôi Thiếu Dục tùy ý ngồi xuống ở trên một bọc hàng hóa. Lăng Vi và Diệp Đình đứng... Ba người quan sát lẫn nhau, không ai mở miệng nói chuyện trước.

Lăng Vi cảm giác được lòng bàn tay của Diệp Đình đang đổ mồ hôi, hoặc là, không phải lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, do cô quá lo lắng, nên cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Lôi Thiếu Dục nhìn hai người bọn họ, mở miệng nói: “Thấy các con, cha thật sự rất phấn khích...”

Diệp Đình mỉm cười, đây là lời mở đầu gì vậy, trái tim anh đã nhảy lên giống như một cái máy vậy...

Lăng Vi cũng mỉm cười, hình ảnh cô vốn dự đoán là, lúc Diệp Đình và L Lôi Thiếu Dục gặp mặt nhau, hai cha con ôm nhau khóc lớn, hạnh phúc biết bao nhiêu...

Ai ngờ rằng, lại là một câu thế này: “Cha thật sự rất phấn khích...”

Diệp Đình rất cho mặt mũi nói: “Con cũng rất phấn khích, mẹ con an toàn chứ?”

Lôi Thiếu Dục gật đầu. Ông vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, niềm yêu thích trong mắt... đã sắp không giấu được.

Diệp Đình hỏi ông: “Sao cha đột nhiên muốn gặp con? Không phải cha rất thần bí sao? Còn gạt là mình đã chết... Lừa ông nội và chú hai tốn bao nhiêu nước mắt.”

Lôi Thiếu Dục không nhịn được, mỉm cười, rồi lại thở dài. Ông không giải thích gì cả, nói thẳng vào chuyện chính: “Cha tới tìm con, là muốn chúng ta hợp tác với nhau, cùng đánh đổ đế quốc hắc dạ.”

Diệp Đình nhìn thẳng vào ông: “Được!” Anh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp thống khoái đáp ứng.

Lôi Thiếu Dục gật đầu tán thưởng: “Không uổng sinh ra đứa con trai như con.”

Diệp Đình bĩu môi, cố tình nói: “Con... là do mẹ sinh ra, cũng không phải là cha sinh... cha nghĩ đẹp cái gì?”

Lôi Thiếu Dục mỉm cười. Ông chợt có cảm giác, có con trai... thật tốt!

Ông thật sự muốn đưa tay ra ôm Diệp Đình... Nhưng lại không thể bỏ ra mặt mũi. Lăng Vi giơ tay lên, chỉ lên phía đỉnh đầu: “Này? Sao lại có người?”