Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1401: Chỉ đơn thuần muốn..nhìn xem (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Sinh nhật của tiểu Đình và tiểu Tuấn…” Tô San nhìn thoáng qua mọi người, có chút do dụ.

Diệp Đình nói: “Người nói đi, không phải là người ngoài, người không cần băn khoăn.”

Tô San gật đầu, bà im lặng một lúc liền nói: “Sinh nhật của tiểu Tuấn là 16/12/xxx.”

Lôi Thiếu Tu chấn động mạnh, không đúng… Thiếu Triệt qua đời khi Lôi Tuấn sinh ra vào đầu tháng 10, nếu là con của em ấy vậy mẹ Lôi Tuấn mang thai mười tháng, Lôi Tuấn sinh ra thì nên là tháng 8. Bốn tháng đó có chuyện gì xảy ra?

Mẹ của Lôi Tuấn cũng không thể mang thai đứa bé đến tận 14 tháng chứ?

Nếu vậy… Lôi Tuấn không phải là… con trai của Thiếu Triệt…

Nếu vậy… Thiếu Triệt còn chưa chết sao?

Lôi lão gia nghiêm mặt, cau mày, hiển nhiên trong lòng đang gợn sóng.

Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, bọn họ biết Lôi Thiếu Triệt qua đời vào tháng 10, mẹ Tô nói vậy làm bọn họ cảm thấy kì quặc.

Mọi người đều đăm chiêu, im lặng, hiện tại chỉ có thể xem kết quả mới có thể xác nhận đáp án.

Mọi người nhìn Tô San, hy vọng bà nói nhiều hơn về ba mẹ của anh em Lôi Tuấn, nhưng mà gương mặt Lôi lão gia mệt mỏi, hiển nhiên trước khi có kết quả không muốn bà nói nhiều.

Diệp Đình nói: “Mẹ Tô mệt rồi, để bà nghỉ trước đi, chúng ta đến phòng chú nhỏ xem.”

Diệp Đình muốn để Lôi Tuấn và Lôi Đình nghỉ ngơi trước nhưng hai người bảo không sao muốn đi vào thư phòng của Lôi Thiếu Triệt.

Lôi Thiếu Tu gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta qua xem.” Đột nhiên ông quay đầu nhìn đám người: “Niễu Niễu và Thiên Mặc đâu?”

Phương Di nói: “Niễu Niễu và Thiên Mặc hả… hai đứa bé đêm qua không ngủ… hiện tại đang ngủ bù, hai đứa ngủ sau… đừng gọi chúng nó dậy.”

Lôi Thiếu Tu lắc đầu, hai đứa bé này thật đúng là hợp nhau, một đôi không biết để tâm.

Lôi Thiếu Tu dẫn bọn họ đến nhà cũ bên ngoại thành.

“Trước kia Thiếu Triệt thường hay ở chỗ này, mọi thứ của nó đều để ở đây, chúng ta vẫn không dời đi.”

Căn nhà này là tiểu lâu độc lập, gạch đỏ xây tường vây quanh sân, căn nhà ba tầng khá cũ, cửa gỗ sơn đã hơi loang lổ.

Lăng Vi nhìn xung quanh, gần đó không ít nhà cửa.

Sắc mặt Lôi lão gia tối lại, từ đầu đến cuối vẫn cau mày, Lăng Vi khoác tay ông, rõ ràng gương mặt ông thoáng buông lỏng quay đầu gật đầu với cô.

Lăng Vi có thể cảm giác được ông đang đau lòng.’

Bọn họ vào cửa, trong phòng có người hầu đang dọn dẹp, Lôi Thiếu Tu trực tiếp đẫn bọn họ lên lầu hai. Lôi lão gia không đi lên mà khoanh tay đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn cây Bạch quả, đây là câu Thiếu Triệt trồng.

Lôi Thiếu Tu đẩy cửa thư phòng, Diệp Đình và Lăng Vi đi vào trước. thư phòng trang trí không khác của Lôi Thiếu Dục là bao. Lôi Đình và Lôi Tuấn đi vào, hai người nhìn xung quanh, đột nhiên tâm trạng khá phức tạp.

Hoa Thiếu Kiền ôm Lôi Đình an ủi cô, Hạ Tiểu Hi cũng nắm tayLôi Tuấn lắc lắc.

“Các cháu xem ở đây trước, chú đi pha trà cho các cháu.” Lôi Thiếu Tu và Phương Di xuống lầu pha trà cho bọn họ.

Lăng Vi và Lôi Đình ngồi xuống ghế dựa cạnh cửa.

Lôi Đình cau mày hỏi Lăng Vi: “Chị dâu… người chúng ta muốn gặp… có phải đã qua đời hay không?”

Lăng Vi nắm tay cô nói: “Mọi người Lôi gia tham gia lễ tang nhưng mà ai cũng có suy đoán riêng… hiện tại chúng ta tổng hợp lại mọi chứng cứ, hình như có chút manh mối…”