Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1275: Rửa không sạch (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trực thăng của Diệp Đình lập tức dẫn người rút lui. Bởi vì trực thăng sau lưng và bọn họ có một khoảng cách rất lớn, cho nên muốn đuổi kịp bọn họ cơ hồ là không thể nào.

Trực thăng của Diệp Đình bay đi, anh đứng trên mặt đất, không có đi theo trực thăng.

Giữa một trận cơn lốc mãnh liệt, Diệp Đình nghe được người trên trực thăng hô to: “Người phía dưới nghe cho kỹ, mau bó tay chịu trói....”

Diệp Đình đứng im không động đậy.

Nháy mắt chiếc trực thăng kia ngừng trên đỉnh đầu của anh, tiếp theo, chỉ thấy mười mấy đội viên đội dặc chiến từ trên trực thăng leo dây thừng xuống.

Nháy mắt mười mấy người này đã vây quanh Diệp Đình, ai ai cũng cầm súng chỉ vào anh. Tất cả người làm chạy trốn khỏi trang viên cũng đều tụ tập chỗ đậu trực thăng của bọn họ.

Bộ trưởng bộ quốc phòng Uy Nhĩ Tư thuộc quần đảo Ngả Lợi tự mình tới, sau khi trực thăng đáp xuống đất, ông là người cuối cùng từ trực thăng bước xuống.

“Diệp tiên sinh! Nơi này là anh làm sao? Chiếc trực thăng chạy trốn kia cũng là của cậu?”

Diệp Đình lạnh lẽo liếc ông: “Ông dùng là câu hỏi, cũng chính là câu trả lời không chắc chắn. Ông đoán xem tôi có trả lời vấn đề của ông không?”

Uy Nhĩ Tư giận đến trợn to mắt: “Trang viên Lạc Tháp, trang viên Mai Lệ, trang viên Mật Hà bị nổ có phải là anh làm hay không?! Tất cả kho hàng của bến tàu đảo Cơ Mỗ, bến tàu đảo Tát Long, bến tàu đảo Hải Trân đều là bị anh rửa sạch, đừng nói là tôi không biết!”

Diệp Đình cười nói: “Tại sao tôi phải cho nổ sản nghiệp của chính mình? Là ông điên? Hay là tôi điên?”

Uy Nhĩ Tư lập tức nghẹn lời, tất cả mọi người đều biết, Bảo La - Lộ Dịch Tư là cha của Diệp Đình, mặc dù giữa hai người có hiểu lầm nào đó, nhưng mà, sản nghiệp của Bảo La tương lai đều sẽ thuộc về Diệp Đình, như vậy tuyệt đối không sai.

Diệp Đình lạnh lùng nhìn những đội viên đặc chiến đang bao vây mình, hừ: “Địa bàn của tôi bị người khác đánh lén, các người không giúp tôi đuổi theo hung thủ, còn có mặt mũi kêu la om sòm trước mặt tôi sao?!”

Uy Nhĩ Tư tức giận đến sắc mặt đen như gan heo, Diệp Đình lạnh lùng liếc ông: “Tôi đứng ở trang viên của mình, là phạm pháp sao?”

“...” Uy Nhĩ Tư không có chút chứng cứ nào, chỉ đành phải mang người rời đi, Uy Nhĩ Tư ra lệnh, nhất định phải phong tỏa hết tất cả cửa ra của đảo Hải Trân! Thế nhất định phải bắt chiếc trực thăng chạy trốn kia về quy án!

Sau khi Uy Nhĩ Tư dẫn người đi, Diệp Đình đi tới chỗ tiểu tổ Ám Ảnh đặt chân.

Lão già Bảo La bị trói trên một cây cột sắt, Diệp Đình không muốn nhiều lời dù chỉ một chữ, anh chỉ muốn chờ kết quả hóa nghiệm.

Rất nhanh, kết quả đã có, Lôi Tuấn báo cáo nói: “Anh Đình, người này đúng là Bảo La, hóa nghiệm máu và DNA hoàn toàn giống với tài liệu mà chúng ta đã bảo tồn trước đó!”

Diệp Đình đứng lên, không thèm nhìn cái nào, xoay người đi ra ngoài, lạnh lùng ném lại một câu: “Cậu biết nên làm như thế nào rồi đó.”