Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1223: Tin tưởng vô hình (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vốn là hai người xa lạ cùng ăn cơm với nhau hẳn nên thật lúng túng.... NHất là, Giang Quân không giỏi nói chuyện phiếm. Ai lại nghĩ tới.... bữa cơm này vẫn là ăn rất tốt.

Có thể là.... quá đói sao?

Giang quân ăn Ninh Hạ xào tỏi, thịt xào và Bảo Kê Đinh, trong lòng thật cảm động.... tấm lòng của hai anh em này thật hiền lành, đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không mời một người xa lạ là anh ăn cơm.

Cũng có thể, anh cho người ta cảm giác được anh là một người rất chính nghĩa? Cho nên người ta không có lòng phòng bị đối với anh?

Giang quân cơm nước xong chủ động yêu cầu rửa chén. anh đã ăn không một bữa, dù sao cũng phải làm chút việc cho người ta chứ? Nếu không... không còn mặt mũi...

Ninh Viễn không phản đối, cũng không xem anh là khách, dù sao anh ghét rửa chén nhất, ai thích rửa thì người đó rửa! anh phải dọn dẹp trở về phòng tắm rồi ngủ.

Giang Quân cầm chén bỏ vào bồn, vừa mới mở vòi nước, liền nghe thấy tiếng mở của của phòng Ninh Hạ, Ninh Hạ đi ra nói lớn về phía phòng Ninh Viễn: “Anh! Anh có biết xấu hổ không? Người ta là khách... anh còn để cho người ta rửa chén sao?”

Giọng của Ninh Viễn truyền tới: “Là chính anh ta chủ động muốn rửa chén... người ta có yêu cầu này, anh cũng không thể nào không thỏa mãn người ta nha... Hơn nữa, không phải lúc em mời anh ta ăn cơm đã nói Giang Quân không phải là người ngoài sao.... anh cũng không có xem anh ta là người ngoài nha...”

“Trời đất ơi....” Quả thật là một kẻ chuyên hố em gái mình 20 năm!

Ninh Hạ thật muốn bóp chết anh! Những lời này đúng là cô đã nói với anh mình, nhưng mà, cô không nghĩ tới anh sẽ nói ra nha!

Mặt của Ninh Hạ nóng đến đỏ bừng... cô khoác một cái áo lông mỏng màu trắng lên, vừa xoăn tay áo vừa đi tới chỗ bồn nước: “Anh Quân... để em làm cho, sao có thể bảo anh rửa chén được chứ...”

Cô đưa bàn tay nhỏ bé lên cầm chén, Giang Quân nói: “Không sao, cũng không thể ăn cơm chùa của em được.”

Ninh Hạ hơi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh chằm chằm, cười hỏi: “Ăn ngon không?” Cô cười vô cùng ngọt ngào, mi mắt xinh đẹp cong cong. Giang Quân bị nụ cười của cô làm ấm lòng vô cùng, gương mặt đẹp trai tuấn tú của anh cũng trở nên ấm áp vài phần, anh cười nhàn nhạt: “Rất tốt.”

Ninh Hạ vô cùng vui mừng, nháy mắt với anh nói: “Ngày mai anh còn tới ăn chung không?” Lông mi của cô dài vô cùng.... chớp chớp làm trong lòng anh ngứa ngáy, mặt cũng đỏ lên.

Mặt của cô cũng rất đỏ, hiển nhiên cô cũng không biết rằng chính mình lại hỏi ra một câu như vậy! Đột nhiên cô che mặt, xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ chui xuống.

Giang quân vội vàng cúi đầu rửa chén, không biết nên trả lời như thế nào.

Anh giả vờ bình tĩnh hỏi cô: “Lúc nãy em gái của tôi gọi điện thoại cho tôi, em ấy nói chỗ của em ấy đang rất rãnh rỗi, bởi vì cuối tháng phải đưa mẫu xe mới ra thị trường, cho nên phải nắm chắc thời gian quay phim, mấy ngày nay em có thể nhín ra chút thời gian không? Có thể quay cái quảng cáo này sẽ rất khổ cực, tôi nghe em ấy nói.... hậu kỳ còn phải bị treo lên nữa.”

“Bị treo lên là gì?” Cô vừa mới hỏi xong đột nhiên: “À....”: “Em biết, có phải là treo lên cái dây cáp kia? Sau đó diễn viên sẽ bay tới bay lui trên trời?”

“Đúng, treo cái đó rất cực khổ, còn phải làm động tác ở trên trời, còn phải xinh đẹp ưu nhã..... Có diễn viên ngay lúc đang treo lên thì bị ngất xỉu, còn có rất nhiều người bị thương. Em có sợ hay không?”