Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1204: Chồng —— Đa mưu túc trí (2)




Chuyện cũ như cuốn phim hiện ra từng chút từng chút trước mắt cô. Lúc Diệp Đình đi vào thư phòng, cô khép quyển sổ lại, nước mắt rưng rưng ngẩng đầu nhìn anh.

Diệp Đình thấy hốc mắt cô lại đỏ, không khỏi đau lòng. Anh đi tới cạnh cô, đưa tay kéo cô vào trong ngực: “Ai làm bảo bối của anh đau lòng?”

Lăng Vi hít mũi nói: “Khoảng thời gian này em đang liên hệ nhà phân phối giao hàng. Xe ô tô của em sắp sản xuất, em phải chuẩn bị vật liệu trước.”

Cô mở quyển sổ ra, đưa tới trước mặt Diệp Đình, Diệp Đình ôm cô ngồi trên ghế trước kệ sách.

Diệp Đình cầm quyển sổ lên, xem nghiêm túc, càng xem càng cảm thấy quyển sổ này nhất định là để lại cho Tiểu Vi… Anh cười hỏi cô: “Em liên lạc với bao nhiêu người rồi?”

Mặc dù đã qua hơn 10 năm, nhưng những nhà phân phối này hẳn còn rất nhiều người làm nghề.

Lăng Vi tựa vào trong ngực anh, nói: “Nửa tháng nay, em liên lạc 18 nhà phân phối, có Tam gia không liên lạc được, những người khác đều liên lạc. Đúng rồi…” Cô đột nhiên mở máy vi tính, mở một vài số liệu nói: “Chồng, anh nhìn mấy thứ này đi…”

Diệp Đình nhìn qua màn hình máy vi tính, thấy trên đó viết ngày x tháng x năm x, xe ô tô Long Đằng nhập 20 ngàn thắng dĩa trước của xe, tiền ứng trước: xx, tiền chưa trả: 50 ngàn.

Lăng Vi suy nghĩ một lúc, nói: “Sau khi ba mẹ em qua đời, Long Đằng lại kiên trì mấy năm. Sau đó, khi Long Đằng bị sụp đổ, thiếu tiền rất nhiều nhà phân phối vật liệu…”

Diệp Đình gật đầu, anh hiểu ý cô: “Em muốn trả lại số tiền đó?”

“Ừ.” Lăng Vi gật đầu: “Chú để lại mấy tài liệu này, chú ấy nói năm đó chú ấy còn một số tiền, nhưng… Còn số tiền lớn chưa trả hết nợ. Bất kể em có năng lực hay không, em cũng phải thay ba mẹ em trả hết số nợ đó. Nhưng mà… Chồng, anh nghĩ đi, 50 ngàn mười năm trước và 50 ngàn bây giờ, giá trị có giống nhau không? Em hơi vướng mắc vấn đề này…”

Diệp Đình nói: “Em không thể nào so sánh mấy thứ này… Nhưng mà, anh có ba cách cho em tham khảo, thứ nhất, tính lãi suất cao nhất tương đương vay ngân hàng cho bọn họ.”

Diệp Đình cầm tay cô, nói: “Còn có một cách, em có thể trực tiếp đi tìm những nhà phân phối mình còn thiếu nợ, bàn với họ, xem số tiền này hẳn còn bao nhiêu. Em cho bọn họ ra giá. Nếu hai bên đều cảm thấy thích hợp, em trả tiền.”

“Được…” Lăng Vi gật đầu, cô nghiêng về cách này.

“Còn gì nữa không?”

Diệp Đình nói: “Một cách khác chính là em phải gầy dựng lại Long Đằng, sau này nhất định sẽ còn mua số lượng lớn vật liệu xe, em trả hết nợ trước, sau đó có thể cam kết sau này tiếp tục mua hàng của bọn họ, dĩ nhiên với điều kiện có chất lượng.”

Sợ cô nghe không hiểu, anh dừng một lát, chờ cô tiêu hóa, mới tiếp tục nói: “Em có thể cam kết tổng số lượng hoặc thời hạn mua hàng của bọn họ. Nhiều đơn đặt hàng lớn ổn định, rất nhiều nhà phân phối đều thích. Vì có vài xí nghiệp mô hình nhỏ muốn mở rộng sản xuất, nhưng lại sợ sản xuất ra không bán được/ Nếu em có thể cho bọn họ đơn đặt hạng lượng lớn, giúp bọn họ có thể yên tâm phát triển nghiệp vụ, còn hơn em trả tiền họ mấy trăm lần.”

“A… Cách này tốt…” Lăng Vi há miệng, không ngờ… cô không nghĩ tới cái này!