Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1191: Như cá uống nước, lạnh ấm tự biết.. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chu Vân cười lạnh, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho một ông chủ cô ta quen trước kia. Cô ta quyết định lừa gạt cả Lăng Trí và ông ngoại mình lấy miếng đất, rồi cô ta lại cầm tiền chạy.

Lăng Trí ngồi trong xe nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, trái tim đã trở nên nguội lạnh.

Ông nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Tim đau đến nỗi như có người cầm dao xẻo từng miếng thịt của mình vậy!

Ông tắt video đi, mắt không thấy tim không phiền.

Lăng Vi lập tức bảo Bạo Phong tiểu tam gọi điện thoại cho Vương Vinh Diệu nói, có thể trả ba mươi triệu mua mấy mảnh đất kia!

Vương Vinh Diệu lập tức gọi điện thoại cho Chu Vân, hỏi cô ta chuyện tiến triển như thế nào rồi.

Chu Vân cầm điện thoại, sốt ruột nói: “Hôm nay cháu và ông già kia vừa mới gặp mặt, có thể tiến triển được gì?! Nếu cháu nói thẳng chuyện mua đất, chẳng lẽ ông ta lại không nổi lòng nghi ngờ? Đợi thêm hai ngày nữa, cháu định đợi thêm hai ngày, chờ lần sau gặp mặt sẽ lại từ từ nói.”

Vương Vinh Diệu cúp điện thoại, híp đôi mắt sắc bén lại, ông ta cảm giác được cảm xúc của Chu Vân hơi chập chờn...

Trước đó, cô ta đặc biệt mâu thuẫn với chuyện này, bảo cô ta đi gặp Lăng Trí, giống như treo ngược cô ta lên vậy, vậy mà bây giờ cô ta lại chủ động nói... lần sau gặp mặt?

Vương Vinh Diệu là con cáo già trên thương trường, ông ta lập tức bén nhạy phát hiện ra trong chuyện này có điều gì đó không đúng.

Ông ta tỉnh bơ, giả vờ đáp ứng, rồi lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Minh, bảo ông ta hẹn Lăng Trí ra ngoài, nói muốn tiếp tục ký hợp đồng thuê hai mảnh đất kia. Sau đó, mượn cơ hội này lấy giá thấp mua hai thổ đất này vào tay, rồi lại chuyển bán cho thằng ngốc nhị thế tổ kia!

Con nhóc Chu Vân này, có thể đã phát sinh dị tâm, để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta quyết định vẫn tự mình ra tay thì tốt hơn.

Được phí trung gian hơn mấy triệu... lại không phí nhiều sức! Có kẻ ngu mới không làm!

Trịnh Minh lập tức gọi điện thoại cho Lăng Trí.

Lăng Trí nhận được điện thoại, liền đồng ý hẹn gặp mặt ở một tiệm trà.

Trong phòng trà yên tĩnh, Trịnh Minh khai môn kiến sơn(*) nói: “Lăng tiên sinh, tôi còn muốn thuê mảnh đất lần trước ông cho tôi thuê thêm năm năm nữa.”

(*)Khai môn kiến sơn: có thể nhìn thấy ngọn núi bằng cách mở cửa. Ẩn dụ để chỉ chuyện nói chuyện hay viết bài đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.

Vừa nói, ông ta vừa châm mổ tách Lư Sơn Vân Vụ(*) cho Lăng Trí.

(*)Tên một loại trà xanh nổi tiếng của TQ

Lăng Trí vừa thưởng thức trà vừa nói: “Tạm thời tôi không muốn tiếp tục cho thuê mảnh đất kia nữa, gần đây con gái tôi gặp phải một số khó khăn, tôi muốn bán mảnh đất đó đi, đưa tiền cho con bé vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“À? Ông muốn bán hai miếng đất thổ địa kia đi?” Ánh mắt của Trịnh Minh lập tức sáng lên, không ngờ rằng kẻ ngốc này lại chủ động đụng vào giữa họng súng của ông ta!

Mặc dù ông ta kích động đến nỗi hai mắt sáng lên, nhưng vẫn cố đè nén cơn mừng như điên trong lòng xuống, trầm ngâm rồi nói: “Nếu ông muốn bán hai mảnh đất đó đi, tôi... có thể mua lại, chỉ là về giá tiền... ông có thể ưu đãi cho tôi hay không?”

Lăng Trí nói: “Anh Trịnh, tôi... vừa mới từ trong ra... nên không biết nhiều về giá thị trường bây giờ. Anh muốn mua, cứ xem đi. Chúng ta đều là người quen biết đã lâu, tôi cũng không lấy của anh giá quá cao đâu.”

“Ai nha! Nếu ông anh đã nể mặt tôi như vậy, tôi sẽ bảo kế toán làm một bản dự toán cho tôi. Anh chờ tôi một lúc tôi đi gọi điện thoại.”

“Được, xin anh cứ tự nhiên.”

Trịnh Minh khẽ gật đầu với ông, ông ta đi tới bên cửa sổ giả vờ đi gọi điện thoại.