Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1182: Đều là của cháu! (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi Cầm quả táo lên gọt vỏ cho ông, vừa gọt, vừa nói: “Chú, cháu điều tra ra người thuê côn đồ lần này là Chu Vân... người xúi giục sau lưng là Vương Vinh Dự...” Lăng Vi nâng tầm mắt lên nhìn về phía Lăng Trí.

Lăng trí chợt cả kinh! Ông như bị một quả búa tạ đập mạnh vào đầu, đôi mắt của ông trở nên đờ đẫn, không thể tưởng tượng nổi!

Đôi măt của ông co rúc lại, cả người run rẩy. Người thuê côn đồ... là Chu Vân?

Con gái ruột của ông!

Nó không chỉ thuê côn đồ phá nát vườn hoa của ông, còn muốn đánh ông đến trên?

Trái tim của Lăng Trí... rét lạnh...

Lăng Vi nắm lấy tay ông, nhẹ giọng hỏi: “Có phải lần này Vương Vinh Diệu ra tay với chú... là vì muốn lấy thứ gì từ chỗ chú hay không?”

Lăng Trí nhíu chặt mày lại, tay đỡ trán, cẩn thận suy nghĩ kỹ.

Suy nghĩ một lúc lâu, ông chỉ lắc đầu...

“Chú vừa mới ra khỏi tù, hai bàn tay trắng, tất cả những thứ có giá trị đều dùng để trả nợ cho ngân hàng rồi. Chú còn có thứ gì đáng để bọn họ quan tâm?”

Lăng Vi nhắc nhở ông: “Đất đai thì sao?”

“Đất đai?” Lăng Trí suy nghĩ, lại lắc đầu...

Lăng Vi vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông, Lăng Trí tỏ ra cực kỳ nghi hoặc, nhưng ông thật sự không thể nhớ nổi “Đất đai” gì...

Lăng Trí suy nghĩ nát cả óc ra, một lúc sau vẫn chỉ nói: “Không có...”

Trong lòng Lăng Vi biết không thể bỏ qua chuyện này, liền thành thật nói: “Chú, hôm nay cháu nghe thấy Vương Vinh Diệu và Chu Vân nói chuyện với nhau, bọn họ nói chú có mấy miếng đất giá trị mấy trăm triệu. Sở dĩ lần này bọn họ tới đập phá vườn hoa của chú, chủ yếu là... muốn mạng của chú...”

Lăng Trí cảm thấy rét lạnh!

“Bọn họ muốn ra tay giết người?”

Lăng Trí run lập cập... Nếu không nhờ Diệp Đình và tiểu Vi âm thầm phái người bảo vệ ông, chắc chắn ngày hôm qua ông đã chết ở trong vườn hoa rồi.

“Đúng vậy! Hôm nay cháu nghe thấy chính miệng bọn họ nói như vậy! Nguyên văn câu của Chu Vân là: bây giờ chú thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, vậy coi như là bọn họ phải trả lại toàn bộ số đất kia cho chú. Hơn nữa giá trị của mấy mảnh đất này là mấy trăm triệu, bọn họ không cam lòng!”

Lăng Vi nhìn chằm chằm vào ông, còn nói: “Chú có nhớ gì đến chuyện mấy mảnh đất không? Bây giờ tình cảnh của chú cực kỳ nguy hiểm, coi như chúng ta có đề phòng bọn họ, thì cũng không thể hoàn toàn bảo đảm người Vương gia không động đến chú nữa!”

Lăng Trí tràn đầy khiếp sợ! Ông hơi há miệng, giống như là nhớ ra chuyện gì...

Ông đột nhiên nhìn về phía Lăng Vi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, ông kích động đến nỗi đôi môi run rẩy, nói: “Chú nhớ ra rồi!”

Lăng Vi chăm chú nhìn vào ông, Lăng Trí kích động, vội vàng tìm giấy và bút trong ngăn kéo.

Ông tìm được hai tờ hồ sơ bệnh án, cầm bút, vẽ thật nhanh trên giấy. Lăng Vi đứng lên ngoẹo đầu nhìn mấy nóc cao ốc ông vẽ, ông lại vẽ một khoảng đất trống gần kề tòa cao ốc.

Sau đó, ông lại một vẽ khu biệt thự ở giữa sườn núi, rồi vòng một mảnh đất ở bên cạnh khu biệt thự.

Ông nhắm mắt lại suy nghĩ, vẫn không nghĩ ra. Chân mày cũng nhíu thành chữ “Xuyên“.

Ông giơ tay lên xoa xoa trán, dùng sức nghĩ, đột nhiên ——

Ông mở mắt ra, lại vẽ một trường học. Sau đó khoanh tròn sân chơi của trường học.

“Mấy mảnh đất này đều là của chú?”

Lăng Vi nhìn chằm chằm vào bức vẽ, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Vương Vinh Diệu và Chu Vân muốn ra tay sát hại chú! Mấy miếng đất này... tuyệt đối rất béo bở!

Gần tòa cao ốc Tinh Vân mới khai phá khu phố buôn bán! Mấy năm nay, giá đất ở đó tăng mạnh! Không biết giá trị bây giờ của nó đã tăng lên bao nhiêu lần rồi!

Còn cả đất ở khu biệt thự núi Vân Đính nữa, giá đất cũng tăng mạnh mấy năm gần đây. Hồi giá nhà đất còn chưa tăng, chỉ cần dùng một chiếc xe gắn máy cũng có thể đổi được mảnh đất ở đây.

Bây giờ, giá trị mấy miếng đất đấy đang tăng lên từng ngày, đến nỗi trái tim mấy người kinh doanh bất động sản cũng nhảy lên theo mấy số không phía sau kia!

Lăng Trí cẩn thận suy nghĩ rồi lại nói: “Còn hai miếng đất nữa... cháu chờ chú, chú phải nghĩ lại đã...” Ông cầm bút, vẽ hai mảnh đất đó ra, hai mảnh đất này dính liền nhau, diện tích vô cùng lớn, ở kế cận khu nông nghiệp.

Lăng Trí nói: “Trước kia, mấy mảnh đất này không đáng tiền, nên chú quên khuấy đi mất. Bây giờ... mấy mảnh đất này còn đắt hơn cả vàng!”

Ông nói xong, giơ tay lên che ngực, nhìn Lăng Vi nói: “Tiểu Vi, chú xin lỗi cháu... Mấy mảnh đất này không phải là của chú, là cúa cháu! Là mấy mảnh đất cha mẹ cháu để lại cho cháu. Chú chỉ thay mặt quản lý mà thôi!”