Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1159: Hận yêu cuối cùng khó có thể chặt đứt, cuối cùng là con đường nhân tâm? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Tôi rất vinh dự...” Angel cuồng nhiệt hôn anh ta.

Cô ta đưa tay cởi cúc áo âu phục của anh ta ra, Vinh Phỉ chăm chú nhìn cô ta, giống như đang hỏi cô ta: “Cô nhất định muốn làm như vậy?”

Angel quở trách trợn mắt nhìn anh ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ ửng lên, không biết là do ngượng, hay là kích động.

Tóm lại... Vinh Phỉ rất thích nhìn... anh ta đưa tay kéo cúc áo sơ mi ra, cúc áo sơ mi “Rào” rơi đầy đất. Đôi mắt của Angel bỗng nóng lên: “Tôi chỉ thích người đàn ông ngang ngược giống như anh, bây giờ nhìn mấy người đàn ông khác, đều cảm thấy không có mùi vị.”

Vinh Phỉ nắm lấy tay cô ta, đặt bàn tay của cô ta lên ngực mình. Anh nói: “Sớm muộn gì, tôi cũng phải chết ở trong tay em.”

Angel cúi đầu, hôn lên ngực anh ta, cô ta ngọt ngào cười nói với anh ta: “Không nhanh như vậy...”

Vinh Phỉ cười phá lên, anh ta kéo gấu áo sơ mi từ trong quần cô ta ta, từ tính nói ở bên tai cô ta: “Trước hết cứ để tôi chết một lần rồi nói tiếp.”

Angel co rúc khóe miệng.

Vinh Phỉ đưa tay vuốt ve đôi môi của cô ta: “Đừng lo lắng, nếu em có nhiệm vụ muốn bắt tôi, đây không phải là cơ hội tốt sao. Mấy trường hợp này, anh đây gặp nhiều rồi, Tứ ca cũng không phải cho không.”

Angel lạnh mắt nhìn anh ta: “Được, vậy chúng ta chiến đấu một cách phóng khoáng đi. A... tôi đang suy nghĩ... Tứ ca tốt thế này, mẫu phụ nữ thế nào mới phối hợp nổi với anh?”

Vinh Phỉ cố ý nâng cằm cô ta lên, nói: “Người phụ nữ tôi có thể lên.”

Cuồng tự đại!” Angel “xùy “, quấn tay lên cổ anh ta nói: “Vậy tôi đúng là vinh dự, là một người phụ nữ có thể làm anh chết đi sống lại.”

Vinh Phỉ đỡ lấy eo của cô ta: “Có thể làm cho tôi chết được hay không, còn phải xem bản lĩnh của em.”

Angel nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, trong lòng thật sự rất mâu thuẫn... Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, lần đầu tiên của mình thật sự cho Vinh Phỉ, lại còn ở trong xe anh ta ta nữa chứ.

...

Vinh Phỉ thật sự rất xấu...

Trong khoang xe, giống như vừa bị bão táp tàn phá qua. Sau khi cơn cuồng phong bạo vũ dừng lại, cô ta chịu đựng cơn đau nhức, đưa tay mò vào hộc tủ, lấy bao thuốc và bật lửa của Vinh Phỉ ra, cô ta lấy một điếu thuốc lá, châm thuốc hút.

Lúc ánh lửa vụt tắt, cô ta phát hiện ra ngoài trời đã tối... bình thường cô ta không hút thuốc lá, nhưng mà... bây giờ muốn hút thuốc. Điều hòa trong xe được chỉnh nhiệt độ lên cao, cũng không lạnh.

Nhưng ngón tay của Vinh Phỉ vuốt ve qua lại ở trên cánh tay cô ta, làm cô ta nổi lên một tầng da gà. Anh ta cũng ngồi dậy, thì thầm hỏi bên tai cô ta: “Có vui vẻ không?”

Angel hít một hơi thuốc thật dài, phả khói thuốc ở trên mặt anh ta, nở nụ cười ngọt ngào nói với anh ta: “Tứ ca chắc chắn không tệ... giỏi giỏi...”

Vinh Phỉ cướp điếu thuốc lá trong tay cô ta, cắn đầu thuốc, cười nói: “Tôi nói là hút thuốc có vui không? Em đang nói cái gì vậy?”

Angel cắn răng, đưa tay đi lấy quần áo.

Vinh Phỉ đột nhiên nghiêng người, lại áp người cô ta ở trên ghế da dài: “Nhanh như vậy đã muốn chạy? Nhiệm vụ phục kích của em thì sao? Còn không thừa dịp tôi không mặc quần áo, nhanh chóng chạy ra uy hiếp tôi?”

Giọng điệu của anh ta rất ung dung, làm cô ta nghe mà rất muốn đánh người!

Angel hừ lạnh nói: “Biết có phục kích, còn không mau mặc quần vào! Anh là kẻ liều mạng nhất mà tôi từng gặp đó.”

Vinh Phỉ híp mắt cười nói: “Tôi cũng đã để cho em giết một lần rồi, còn số một cái gì?”

Angel cũng híp mắt lại, liếc nhìn anh ta, hỏi: “Anh đã chết rồi hả?”