Cố Diệu Chi bế cô lên chạy về phía bệnh viện, trước khi đi anh gắt gao mà nhìn Linh Tâm chằm chằm.
Bác sĩ tiếp nhận Nhan Ngôn suy yếu, vội vàng đẩy mạnh phòng cấp cứu, Cố Diệu Chi ngồi ở bên ngoài, đôi tay che lại mặt chính mình, đang tự hỏi chính mình rốt cuộc là đang làm gì.
Cha Cố, mẹ Cố nhận được tin tức chạy đến bệnh viện, Phương Vũ mang theo Dương Tử và Trình Kiêu, Minh Châu cũng vội vàng đến đây.
“Sao lại thế này?” Trình Kiêu sốt ruột hỏi.
Cố Diệu Chi kéo lấy cổ áo Phương Vũ: “Đều là bởi vì cậu…”
Trình Kiêu ngăn cản hai người lại: “Tình huống như thế nào?”
Nắm tay nho nhỏ của Dương Tử đánh vào trên người Cố Diệu Chi: “Chú vì sao lại ức hiếp cha Phương Vũ?”
Cố Diệu Chi cúi đầu, nhìn đứa trẻ này: “Nó là ai?”
“Nó chính là người tôi bảo Nhan Ngôn đi Mỹ chăm sóc.”
“Cậu ngủ với người đàn bà của tôi!”
Dương Tử vẫn là trẻ con nghe không hiểu anh đang nói gì: “Cha ngủ cùng cháu.”
Đầu óc Cố Diệu Chi giống như đột nhiên thanh tỉnh, ngồi trên ghế.
Bác sĩ đi ra từ phòng cấp cứu: “Ai là người nhà của bệnh nhân? Bệnh nhân đã mang thai hơn hai tháng.”
Mọi người nhìn nhau.
“Mang thai?” Cố Diệu Chi đứng ở trước mặt bác sĩ, nghi hoặc hỏi.
“Ừm, nhưng thân thể rất suy yếu, mấy ngày nay cũng không ăn cơm.”
Mọi người không hẹn mà nhìn nhìn Cố Diệu Chi, Cố Diệu Chi nhắm mắt lại.
Nhan Ngôn được chuyển từ phòng cấp cứu đến phòng bệnh thường, Cố Diệu Chi ngồi ở mép giường, phòng yên tĩnh đến đáng sợ, trừ bỏ tiếng hít thở của anh, còn có âm thanh Nhan Ngôn cố nén than nhẹ, cho dù là đang bệnh, cô cũng rất ẩn nhẫn áp lực.
Lúc tỉnh lại một lần nữa là bởi vì Nhan Ngôn khó nhịn cảm giác ghê tởm ở trong bệnh, mẹ Cố vẫn luôn canh giữ bên người Nhan Ngôn, thấy cô tỉnh lại nhanh chóng chuẩn bị cháo trắng rau xào cho cô.
“Vừa mới tỉnh lại, đừng ăn quá dầu mỡ.”
Nhan Ngôn chỉ nhìn, hoàn toàn không ăn uống gì, Cố Diệu Chi ngồi trên sô pha, thần sắc lãnh đạm như cũ mà mở miệng: “Ăn đi.”
Cô cuối cùng cũng ăn một muỗng cháo thanh, dưới cái nhìn chăm chú của anh mà ăn hết, mặt tái nhợt nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhanh chóng nghiêng người đỡ mép giường phun ra tất cả vào thùng rác bên người.
Dạ đay vốn không có bao nhiêu đồ vật, vì thế nên hộc ra dịch dạ dày màu vàng.
Cố Diệu Chi nhìn cô càng ngày càng gầy yếu, cũng sẽ ngồi ở mép giường, giữ chặt bả vai cô, cưỡng bách cô ăn thứ này, cô không có sức lực cũng chỉ có thể dựa vào anh, chỉ là trái tim này, hoàn toàn ngăn cách anh lại. Đã nằm viện gần một tháng, thân thể Nhan Ngôn vô cùng suy yếu, số lần Cố Diệu Chi đến đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần cũng chỉ là vội vàng liếc mắt một cái rồi rời đi. Nhan Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc bác sĩ bôi thuốc cho cô sẽ phát ra âm thanh đau đớn, từ đó không hề nói thêm cái gì.
Một ngày, Linh Tâm đi đến phòng bệnh, mẹ Cố cảnh giác mà đứng dậy ngồi bên cạnh Nhan Ngôn: “Có việc gì?”
“Cháu nghe nói em ấy bị bệnh, cho nên cháu đến thăm.”
“Thăm xong rồi thì đi đi.”
Linh Tâm buông làn hoa quả trong tay xuống, ngồi trên giường bệnh đối diện: “Nhan Ngôn, khi nào thì xuất viện?”
“Sắp rồi.” Mẹ Cố thay Nhan Ngôn trả lời.
“Cô à, cháu sẽ chăm sóc Nhan Ngôn thật tốt. Cô cứ yên tâm đi.”
Những lời này của Linh Tâm có chút nhắc nhở mẹ Cố, bà lúc ấy quay đầu nhìn Nhan Ngôn suy yếu đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn cô gái tuệ chất này, chính là con của bà, cô làm sao có thể để chính mình trở nên đáng thương như vậy chứ?
Cô luôn là như vậy, cho dù uỷ khuất như thế nào, cũng không muốn bất cứ việc gì làm người nhà họ Cố khó xử.
Mẹ Cố quay đầu lại hỏi Nhan Ngôn: “Về nhà cũ với mẹ đi, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Nhan Ngôn nhìn thoáng qua Linh Tâm, lại nhìn thoáng qua cửa sổ.
Anh chưa từng yêu cô, anh hiện tại cũng hoàn toàn không cần cô.
Nhan Ngôn tự nhiên rõ ràng thân thể của mình đã dần dần hư nhược rồi, mà đứa nhỏ này là bảo vật cuối cùng cô để lại cho anh.
Thật ra Linh Tâm vào phòng bệnh chính là để cảnh cáo mẹ Cố mang Nhan Ngôn đi, như vậy cô ta chính là nữ chủ nhân chân chính của biệt thự thành Tây, có thể cùng Cố Diệu Chi hưởng thụ thế giới hai người.
Nhan Ngôn gật gật đầu, đáp ứng cùng mẹ Cố trở về nhà cũ dưỡng thai.
Linh Tâm và Cố Diệu Chi trải qua thế giới hai người 4 tháng ở biệt thự thành Tây, tuy rằng anh sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó, nhưng mà Cố Diệu Chi vĩnh viễn cảm thấy người trong lòng mình muốn yêu chỉ có mình Linh Tâm.
Bụng Nhan Ngôn dần dần càng lúc càng lớn, đã có thai hơn 6 tháng, hành động bắt đầu trở nên không tiện.
“Ngày mai đi kiểm tra, mẹ gọi điện bảo Diệu Chi đi đến bệnh viện với con.”
Nhan Ngôn gật gật đầu: “Vâng, phu nhân.”
Cô đã đến bệnh viện từ rất sớm, mẹ Cố gọi điện thoại đến: “Nhan Ngôn, con đang ở đâu?”
“Con ở đại sảnh tầng một.”
“Thư Đằng nói bọn họ ở chỗ thu phí, con đi chậm một chút qua nhìn xem, bọn họ lần đầu tiên đến khoa sản không quen đường.”
“Vâng, con đang đi về bên kia…”
Nhan Ngôn nhìn thấy bả vai dày rộng ở rất xa, trong đám người anh luôn là kim quang lóng lánh, khí chất xuất chúng, cô chậm rãi đến gần Cố Diệu Chi và Thư Đằng, chỉ nghe thấy một câu trong miệng Cố Diệu Chi: “Chỉ làm người khác thêm phiền toái.”
Lúc ấy Nhan Ngôn đã muốn chạy đến phía sau bọn họ, những lời này cũng rõ ràng truyền đến đầu dây bên kia. Nhan Ngôn ngừng vài giây, sau đó nhanh chóng nói: “Phu nhân, con tìm thấy thiếu gia rồi… con… chúng con đi kiểm tra trước.”
Cô đứng ở sau lưng, do dự một lúc, lại vươn tay vỗ vỗ Thư Đằng.
“Chị dâu, chị ở đây à.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Diệu Chi từ trên cao nhìn thân thể suy yếu Nhan Ngôn thoáng qua: “Người quá nhiều, đi nhanh đi.”
Anh chờ ở phía trước, Nhan Ngôn một đường chạy chậm đi theo anh, anh nghĩ nghĩ lời nói vừa rồi có phải bị cô nghe thấy hay không, nhưng mà nhìn những gương mặt vượt mức quy định cũng chỉ dư lại phiền não.
“Đây không phải bệnh viện tư à? Sao lại nhiều người như vậy.”
Thư Đằng gật gật đầu với Cố Diệu Chi. Còn không đợi một tiếng, anh bắt đầu vô cùng không kiên nhẫn: “Công ty tôi có việc, tôi đi trước.”
Nhan Ngôn hơi hơi gật gật đầu: “Để Thư Đằng lại cho cô nhé?”
“Không cần, hai người cứ làm việc, hai người mau đi đi.”
Nhan Ngôn tiếp tục ngồi chờ để khám thai, nghe tim thai, nhìn siêu âm 4 chiều, tất cả đều khoẻ mạnh, cô cũng không có việc gì phiền lòng, thuận lợi nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên, cũng khá tốt.
Trên đường mọi người về nhà, đi ngang qua một cửa hàng đồ dùng trẻ con, cẩn thận chọn lựa quà tặng cho đứa con còn chưa biết giới tính, sau đó chậm rãi đi về nhà.
“Chị ở đâu?” Thư Đằng gọi điện thoại đến.
“Tôi sắp về đến nhà rồi.”
“Chị chờ một chút ngoài cửa… Tổng giám đốc anh ấy… sắp về đến nhà.”
“Ồ, được, tôi ở cửa trang viên…”
Cô hiểu ý tứ của Diệu Chi, đặt đồ vật của con ở một bên, ngồi dưới đất, chờ xe Diệu Chi mở ra…
“Alo. Linh Tâm? Làm sao thế? Không thoải mái? Thư Đằng, đi đến bệnh viện trước…”
“Tổng giám đốc… Chị dâu nói…”
“Bảo cô ta chờ một lát.”
Thư Đằng quay đầu đi đến bệnh viện, người ở bệnh viện vẫn nhiều như buổi sáng, nhưng lần này Cố Diệu Chi vô cùng kiên nhẫn ôm Linh Tâm vào trong lồng ngực, đợi kết quả xét nghiệm máu.
Thư Đằng nhìn thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng, nhanh chóng gọi điện thoại cho Nhan Ngôn chờ ở cửa, nói rõ tình huống.
“Vậy mọi người bận đi, tôi đứng ở cửa, chờ một lát là tốt rồi.”
“Được thôi… Chị chú ý an toàn.”
Trong lòng Nhan Ngôn hiểu rõ, chỉ là nhìn điện thoại nhợt nhạt cười, hoá ra, có một thứ tình yêu, không ngừng gặp lại, càng lắng đọng, ở thời gian xa xăm sau đó mới triển lộ nó khắc cốt minh diễm. Giống như anh yêu Linh Tâm, giống như Trình Kiêu yêu Minh Châu, giống như cô yêu anh.
Chính là chú định người khác đều có kết quả, cô không có. Tình yêu thời niên thiếu, yêu đến oanh oanh liệt liệt, nghĩ nhất định có tương lại, mà khi tất cả mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo. Sự trả giá của đối phương không có ý nghĩa, càng nhớ nhiều, đối phương cũng sẽ không cảm kích. Không có người sẽ vẫn luôn đứng chờ người tại chỗ, chờ một người chưa thực sự trưởng thành, cũng không có người nguyện ý vẫn luôn ném đá xuống vực sâu, tình yêu không có hồi âm chú định sẽ chết non.
Cô vẫn chờ ở cửa biệt thự, lần này chờ từ 1 giờ trưa đến 8 giờ tối, cô cũng không ăn cơm, lại sợ rời đi bỏ lỡ xe bọn họ, lại không dám về nhà trước, nên vẫn luôn ngồi ở ven đường, nhìn xe đi qua đi lại.
Linh Tâm chỉ là đau tim rất nhỏ, sau khi chờ Linh Tâm bình yên về đến biệt thự, Cố Diệu Chi mới nhớ đến Nhan Ngôn còn chờ ở ven đường, lúc này đã hơn 7 tiếng, đi xe chạy về nhà cũ.
Anh cho rằng Nhan Ngôn nhất định đã sớm về nhà, còn đang suy nghĩ giải thích như thế nào với các lão nhân trong nhà, lúc đi ngang qua cửa, Thư Đằng dừng xe, nhìn Nhan Ngôn chờ ở ven đường, thần sắc mông lung nâng má, nhìn vào trong xe.
Cố Diệu Chi không xuống xe, Thư Đằng đặt đồ chơi trẻ con vào cốp xe, hiện tại đã là đầu thu, buổi tối vẫn có chút lạnh lẽo, Nhan Ngôn sau khi lên xe cả người đều bị lạnh…
Cố Diệu Chi nhắm mắt lại, không nói chuyện, lúc xuống xe cũng không đỡ Nhan Ngôn, bước một cái đi vào nhà cũ, Nhan Ngôn và Thư Đằng theo sát ở phía sau.
“Làm sao giờ mới về?” Mẹ Cố nhanh chóng đến nhận đồ vật trong tay Nhan Ngôn, đỡ cô ngồi xuống trên sô pha.
“Chúng con kiểm tra xong, đi dạo mua chút đồ vật.”
“Diệu Chi vẫn luôn bên cạnh con chứ?”
“Có, cậu ấy và Thư Đằng vẫn luôn ở đó.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cố phu nhân vỗ vỗ bả vai Diệu Chi, vui mừng mà nói.
Cô liều mạng mà ăn gì đó vì đứa nhỏ, lại ngay sau đó phun ra hết. Cố Diệu Chi vẫn hy vọng chuẩn bị một ít đồ vật cô thích ăn cho cô, nhưng đến lúc đi tới nhà ăn lại phát hiện mình thậm chí không biết cô thích gì, một người làm bạn với anh gần 20 năm, anh cũng không biết cô rốt cuộc thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì. Tinh thần của cô càng ngày càng kém, Cố Diệu Chi ôm cô không dám buông tay, sợ vừa thả lỏng cô sẽ theo gió mà đi. Đã bao nhiêu năm, anh đã quen có cô bên cạnh, sẽ không lừa gạt, sẽ không kháng cự, không lợi dụng, không phản bội, ngoại trừ bà nội và mẹ, cô mới là người chân chính bảo vệ người của anh. Anh hiểu rõ, nhưng mà không yêu chính là không yêu.
Anh từ nhỏ đã học được âm mưu tranh đoạt cùng ông nội và cha, hiểu được tâm kế thâm trầm, nhưng anh không hiểu cảm tình, anh không nhận ra lòng mình.
Lúc Nhan Ngôn đang mang thai tháng thứ 7 lại vào bệnh viện một lần nữa, sau khi Cố Diệu Chi tan tầm được bác sĩ gọi vào văn phòng, bác sĩ nói đơn giản bệnh tình của Nhan Ngôn, trên người là bị thương ngoài da, lần trước sinh non đả kích rất lớn lần này sẽ rất suy yếu, mang thai lần này đã làm thân thể cô tổn hại rất nhiều, mà nghiêm trọng nhất chính là tâm bệnh.
Cố Diệu Chi hiểu rõ, bị thương ngoài da là anh đánh, lần trước sinh non ít nhiều cũng vì anh, mà tâm bệnh của Nhan Ngôn, làm sao lại không phải vì anh.
Anh đi đến cửa phòng bệnh, chậm chạp không dám đẩy cửa đi vào, do dự nửa ngày, đẩy cửa, đi vào phòng bệnh, cô ngủ an ổn điềm tĩnh, vì thế tâm tự nhiên lại trở nên an ổn.
Về đến biệt thự cực lớn, đuổi Linh Tâm mặc nội y gợi cảm, một mình đi vào thư phòng, café bên cạnh bàn còn nửa ly, lại phát hiện đã sớm không còn độ ấm, hoá ra người vẫn theo sát ở bên cạnh lại không còn nữa.
Nửa đêm Cố Diệu Chi vọt đến phòng bệnh, hung hăng mà ôm lấy thân thể gầy yếu của Nhan Ngôn, Nhan Ngôn ở trong lồng ngực anh, anh nhẹ nhàng đảo qua gương mặt cô. Nhan Ngôn không nhịn được duỗi tay chạm vào gương mặt anh, Cố Diệu Chi vừa cúi đầu, đã đối diện với đôi mắt sáng của cô.