Mạnh Tiểu Thuyên bị Quý Tiêu xách đi, Lục Tri Phi cũng không dám gọi Thương Tứ tới đón mình vậy nên đành phải tự đón xe trở về. Lúc ngồi trên xe, Lục Tri Phi vẫn luôn nghĩ tới việc Mạnh Tiểu Thuyên muốn nói lại không dám mở lời, ngón tay dừng lại trên avatar wechat của đối phương do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không ấn xuống.
Cái avatar wechat kia là một tấm ảnh Mạnh Tiểu Thuyên có trang điểm, khóe miệng mang theo một nụ cười mị hoặc liêu nhân, tuyệt đối là nick riêng tư chỉ dùng cho những người thân quen.
Suy nghĩ một chút, đại khái là do Lục Tri Phi cũng rất rõ ràng tư vị của cô độc là thế nào, vì vậy khi đụng phải một người cùng chịu cảnh cô độc, cậu vẫn luôn hy vọng mình có thể làm được chút gì đó.
Bất quá, Lục Tri Phi rất nhanh cũng buông xuống, bọn họ là bạn bè, sau này thường xuyên tụ họp là được rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Ngón tay của Lục Tri Phi rời khỏi avatar wechat của Mạnh Tiểu Thuyên, tin nhắn của Thổ địa công lại giống như canh chuẩn giờ lập tức gửi tới.
*Thổ địa công: Bạn của ngươi hướng ta cầu nguyện nói muốn cao lên, nói lời thật lòng, trong thành phố chỗ nào bán giày độn đế chất lượng tương đối tốt thì ngươi thay mặt ta gửi một đôi cho y, bảo y đừng nên làm phiền ta nữa.
*Lộc Bất Tri: Ngài nói với cậu ta, kiếp sau nhất định sẽ khiến cậu ta cao lên thì được rồi.
*Thổ địa công: Chuyện này ngươi phải đi hỏi Tinh quân, biết đâu ngài ấy có cung cấp loại dịch vụ đó.
Lục Tri Phi trầm mặc một hồi, cậu nghĩ nếu mình thực sự hỏi Tinh quân việc này, Tinh quân tuyệt đối có thể đem một mớ chén trà, roi ngựa linh tinh vứt thẳng lên mặt cậu.
*Lộc Bất Tri: Mã Yến Yến trong mười ngày thì có chín ngày rưỡi đều phàn nàn chiều cao của mình, không cần để ý. Bất quá, chuyện ở trong miếu có chút vấn đề, Thái Bạch Thái Hắc không tạo được bao nhiêu tác dụng, Thương Tứ còn đang nghĩ biện pháp, ngài không cần lo lắng.
*Thổ địa công: Kỳ thực không cần phiền phức như vậy.
*Thổ địa công: Sinh lão bệnh tử vốn chính là chuyện bình thường, giống như xuân đi thu đến, mặt trời mọc mặt trăng lặn đều là quy củ tự nhiên. Nếu như nhân loại đã không cần ta nữa mà ta lại cưỡng chế lưu lại nơi này, không phải trái với quy luật sao? Vả lại, chúng ta hẳn là nên vì vậy mà cảm thấy an ủi mới đúng, nhân loại các cậu đã không cần cầu thần bái phật để tìm về sự thanh thản trong nội tâm đã nói rõ nội tâm của các người cũng đủ kiên cường, các người đã có thể tự mình đối mặt với đủ loại tình huống và trắc trở chứ không cần lần lượt ký thác vào những thần linh hư vô mờ mịt nào đó.
Lục Tri Phi đọc tin tức Thổ địa công gửi đến, nhất thời có chút ngây ra, không ngờ đến tiểu lão đầu thoạt nhìn không quá nghiêm trang đó còn có thể nói ra những lời này.
*Thổ địa công: Những thứ như tín ngưỡng này, vốn chính là vô chừng. Trước đây có người tin phụng Quan Thế Âm đại sỹ, cũng có người thờ phụng Thần Tài, thần này thần nọ, đủ loại. Hiện tại thì thế nào? Thần đều đã tiêu vong, như vậy nhân loại còn tín ngưỡng sao? Khẳng định là còn, bởi vì tín ngưỡng không phải thần ban cho các người mà là do chính các người sáng tạo. Vì quốc gia, vì sinh tồn, có lẽ là vì lý tưởng của bản thân, đôi khi quy tắc nhân sinh của một người lại chính là tín ngưỡng của kẽ đó. Giống như Lưu lão đầu trong thôn nhỏ phụ cận Hoan Hỷ sơn, ham muốn lớn nhất lúc bình sinh của lão là có thể vừa uống rượu và ăn thịt hầm, một ngụm rượu, một ngụm thịt hầm vô cùng vui vẻ. Lão cực khổ hơn nửa đời người, đến lúc cuối cùng nằm trên giường bệnh cũng lẩm bẩm nhắc lại, đến khi con dâu làm một bữa rượu thịt hầm mang đến tận giường cho lão ăn, lão mới hài lòng nhắm mắt.
*Thổ địa công: Hơn nữa, những thần linh khác đều đã chết hết chỉ còn một mình ta còn sống, như vậy cũng đã rất lợi hại rồi. Mặc kệ ta còn có thể tồn tại bao nhiêu lâu, chỉ cần còn sống, mỗi ngày vừa mở mắt lại phát hiện mình còn sống thêm một ngày, cũng đã đủ khiến người ta vui mừng, không phải sao?
Lục Tri Phi nhìn mấy hàng chữ này, ngón tay đặt trên bàn phím hồi lâu cũng không thể gõ ra một câu đầy đủ. Thổ địa công đã nghĩ được thông thấu như vậy, còn nói thêm gì nữa hình như đều là thừa thải.
Chỉ cần sống thêm một ngày cũng đã đủ vui vẻ… rồi sao? Lục Tri Phi không khỏi nhìn ra ngoài cửa xe, bầu trời giữa hè cao vút, cây ngô đồng mặc lên một lớp áo mới xanh mướt, từng luồng sáng rạn vỡ chiếu xiên xiên qua những tán cây, đan xen vào nhau xẹt qua cửa kính xe, làn gió ấm thổi qua mặt cậu, mang đến hương vị đặc hữu của mùa hè.
Bồn hoa được dọn dẹp rất sạch sẽ, một gốc cây nho nhỏ không biết thuộc loại cây gì lén lút nhô đầu khỏi khe hở của bồn hoa, ngoan cường sinh trưởng giữa rừng rậm bêtông cốt thép. Một đứa trẻ cầm súng nước ngồi bên cạnh lối đi, đang vui tươi hớn hở bắn súng tưới nước cho mầm cây.
Trong ánh mắt của đứa trẻ tràn đầy hiếu kỳ, thằng bé nhất định đang đoán —— cái mầm cây này sau khi lớn lên sẽ mọc ra dưa hấu sao? Hay là bầu hồ lô?
Lục Tri Phi mang theo mỉm cười thu hồi ánh mắt, khi lần nữa nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy một câu thế này.
*Thổ địa công: Mấy lời vừa rồi, đều là do lão Thổ địa nói.
*Thổ địa công: Ta chỉ là một con chim sẻ, thực sự không nói ra được những lời thâm thúy như vậy.
*Lộc Bất Tri: Ngài không cần thành thực như vậy cũng được mà.
*Thổ địa công: Thổ địa công cũng không gạt người.
Lục Tri Phi mỉm cười, sau đó chợt tò mò, hỏi: Vậy tín ngưỡng của ngài là gì?
Bên kia thật lâu cũng không trả lời, ngay khi Lục Tri Phi cho rằng Thổ địa công đã đi chào hàng làm buôn bán, lại có một tin nhắn gửi tới.
*Thổ địa công: Trước kia khi ta còn là một con chim sẻ, ta chỉ muốn ăn no bụng. Sau đó trở thành Thổ địa công lại muốn thủ hộ những thứ lão Thổ địa lưu lại. Đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng biết mình không thích hợp làm chuyện này, chỉ có thể tận sức lực nghe thiên mệnh.
Lão còn nhớ trước đây, lúc lão Thổ địa còn ở, ngài ấy luôn thích vuốt ve bộ lông chim của lão, nhỏ giọng thầm thì: “Vạn sự đều không cần cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Tiểu thần bình thường có cách sống của tiểu thần bình thường, miếu nhỏ không dung được đại phật, nhiều người tới quá cũng không tiện, không quản nổi nha.”
Lão Thổ địa bình thường đều rất lạc quan, thỉnh thoảng bướng bỉnh lên lại giống như một tiểu hài nhi, ôm chim sẻ trêu đùa, “Cái miếu thổ địa sập xệ này của ta cũng giống như con vậy, chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.”
*Thổ địa công: Thiếu chút nữa đã quên mất, lần này tìm ngươi là có chuyện muốn xin hỗ trợ. Việc của ta cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, nghĩ không ra biện pháp cũng không sao cả, nhưng trước đây có người từng ước nguyện với ta, thế nhưng ta vẫn không thể giúp hắn đạt thành. Đó là một vị khách quen cũ, trước đó cũng từng thành tâm đến đây trả lễ, vậy nên vô luận thế nào ta cũng muốn giúp hắn hoàn thành nguyện vọng này.
*Lộc Bất Tri: Nguyện vọng gì?
*Thổ địa công: Có liên quan đến nguyện vọng của Mạnh Tiểu Thuyên.
Mạnh Tiểu Thuyên? Lục Tri Phi kinh ngạc một chút, lập tức hỏi: Anh ta làm sao vậy?
*Thổ địa công: Là nàng.
*Lộc Bất Tri: Nàng???
*Thổ địa công: Đúng, là nàng.
Lục Tri Phi sửng sốt, Anh ta? Nàng ta?
Một lát sau cậu mới kịp hiểu được ý tứ của Thổ địa công. Tâm kết trong lòng Mạnh Tiểu Thuyên cũng không phải chỉ đơn giản là do anh ta thích mặc đồ nữ, mà vấn đề căn bản tồn tại ở phương diện nhận tri đối với giới tính của mình.
Nếu như anh ta chỉ thích mặt đồ nữ mà thôi, dùng tính các ngông cuồng phóng túng của anh ta, cuộc sống hẳn sẽ không chịu ảnh hưởng lớn như vậy. Vừa nghĩ đến đây, việc Mạnh Tiểu Thuyên vì sao lại phải bỏ học giữa chừng, vì sao luôn trốn trong Hoan Hỷ sơn trang tựa hồ cũng đã có lời giải thích hợp lý.
Thời kỳ thiếu niên, có lẽ Mạnh Tiểu Thuyên từng dũng cảm phản kháng với gia đình, sau đó nhận được sự đối đãi vô tình nào đó?
Hoặc là nói, bí mật anh ta ẩn giấu nhiều năm bị phát hiện, cuối cùng tạo thành cũng diện không thể vãn hồi này nọ?
*Thổ địa công: Ta thấy ngươi dường như khá thân cận với Mạnh Tiểu Thuyên, ngươi có thể thường xuyên trò chuyện với nàng ta thêm một chút, nàng hẳn là sẽ rất vui vẻ.
*Lộc Bất Tri: Nội dung cụ thể của nguyện vọng là gì?
*Thổ địa công: Hắn mong muốn Mạnh Tiểu Thuyên có thể thật sự vui vẻ.
*Lộc Bất Tri: Cái người này có phải là Quý Tiêu không?
Thổ địa công lại vô cùng kinh ngạc, gửi một tin nhắn qua: Ngươi cũng biết Quý Tiêu?
*Lộc Bất Tri: Vừa gặp qua một lần.
*Thổ địa công: À, vậy ta cho ngươi nick wechat của hắn, ngươi muốn thỏa thuận thực hiện nguyện vọng này cùng hắn như thế nào thì cứ làm.
*Lộc Bất Tri: Vậy còn ngài?
*Thổ địa công: Cứu vớt thế giới [ Tạng Hồ. jpg]
Lục Tri Phi nhìn gương mặt giống như đang tự giễu cợt của Trầm Tàng, đoán rằng Thổ địa công nhất định là copy cái biểu tình bao này từ chỗ của Thương Tứ. Ngoại trừ người của thư trai, những người khác dùng biểu tình bao hình tạng hồ đều không giống gương mặt của Trầm Tàng.
Tuy rằng, đối với rất nhiều người, cái gương mặt trào phúng này hoàn toàn không có gì khác biệt.
Lục Tri Phi nghĩ đến hiện tại Quý Tiêu và Mạnh Tiểu Thuyên hẳn là còn đang họp, vì vậy trước hết chỉ gửi đi một lời mời kết bạn, chờ đến buổi tối hẳn nói tiếp. Thế nhưng khi cậu vừa trở về thư trai, cầm điện thoại lên nhìn đã thấy yêu cầu kết bạn của mình được chấp nhận từ sớm, một câu chào hỏi cô cô linh linh của Quý Tiêu treo ngay trên khung thoại.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Xin chào.
Lục Tri Phi nhìn cái tên đó, lại nghĩ đến bộ dạng nam thần của Quý Tiêu, trong lúc nhất thời không thể phục hồi được tinh thần từ sự trùng kích. Rất nhanh, Quý Tiêu lại gửi đến một tin tức khác.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Đúng là tôi, tên là do lần trước đánh cược với cô ấy bị thua, đổi.
*Lộc Bất Tri: Rất thích hợp với anh.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Cảm ơn đã khích lệ.
*Lộc Bất Tri: Thổ địa công đã đem chuyện của tổng giám đốc Mạnh nói với tôi, vậy nên, tôi có thể giúp được gì sao?
Bên kia Quý Tiêu cũng không đưa ra hồi đáp, mãi đến khi Lục Tri Phi chuẩn bị vào bếp nấu cơm mới nhận được tin nhắn của đối phương.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Xin lỗi, vừa rồi cô ấy phát hiện tôi dùng wechat trong lúc họp, nổi trận lôi đình đem điện thoại tịch thu. Bất quá điện thoại của tôi có khóa vân tay, cô ấy không xem được.
Động tác lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh của Lục Tri Phi không khỏi hơi sững lại, đặt rau củ lên bàn bếp, trả lời: Anh kéo chị ấy về họp, bản thân lại làm việc riêng, chị ấy đương nhiên sẽ nổi giận.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Vậy các hạ có cao kiến gì?
*Lộc Bất Tri: [link] Mua cái váy này tặng chị ấy đi, là tác phẩm của một nhà thiết kế độc lập tôi rất thích, mẫu mới mùa hè năm nay. Dáng người chị ấy cao gầy, da lại trắng, vô cùng thích hợp.
Quý Tiêu ngồi trong phòng làm việc, có chút chần chờ một lần click vào đường link kia, khi nhìn thấy bộ trang phục có chủ để ‘Trời sao’ này là một cái váy dài hở lưng thì hài lòng cong cong khóe miệng.
Cái người trợ giúp này, lựa chọn rất chuẩn xác.
Mà Mạnh Tiểu Thuyên ở bên ngoài lén lút rình rập mở hé cửa ra một đường nhỏ, nhìn hấy Quý Tiêu không biết lại đang nói chuyện phiếm với ai, hơn nữa nét mặt còn mang theo loại tươi cười này… lửa giận lập tức xông lên đỉnh đầu.
Thế nhưng đây là trong công ty, Mạnh Tiểu Thuyên vẫn là boss tinh anh Mạnh Tiểu Thuyên, vậy nên anh ta sửa lại caravat bước tới, gõ gõ lên bàn làm việc của Mạnh Tiểu Thuyên, cười híp mắt nói: “Anh trợ lý đẹp trai này, báo cáo của anh đều đã làm xong chưa?”
Bên kia, Thương Tứ cũng có chút khó ở.
Viên Viên nhà hắn không biết đang nói chuyện phiếm với con quỷ yêu lẳng lơ nào, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không để tâm đi nấu, trên người Viên Viên còn đang mặc cái tạp dề hắn đặc biệt mua trên mạng về đấy!
Thương Tứ sâu kín bước vào, mở tủ lạnh cầm một hũ sữa chua ra, nói: “Ta đói bụng.”
Lục Tri Phi ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, nói: “Vậy ăn sữa chua đỡ đi.”
Nói xong, cậu lại cúi đầu nhìn điện thoại. Thương Tứ không tin tà, tiến tới nhìn lướt qua —— tốt, tiểu trợ lý ngây thơ.
Quả nhiên là một con quỷ cái lẳng lơ.