Hoa Mộc Thiếp nhỏ giọng hỏi Lục Tri Phi, “Cái xưng hô hồ ly tinh này có phải là không tốt hay không?”
Lục Tri Phi ngẩn người, lập tức xoa xoa đầu nhỏ của Hoa Mộc Thiếp, hỏi: “Có người gọi em như vậy sao?”
Hoa Mộc Thiếp xoắn xoắn ngón tay, ấp úng giống như không biết nên nói thế nào mới tốt, Lục Tri Phi rất kiên nhẫn dỗ ngọt bé, qua hồi lâu cô bé mới ghé vào bên tai Lục Tri Phi, nhỏ giọng nói: “Là em tự gọi mình như vậy, thế nhưng tất cả mọi người đều cười em, cũng không ai muốn chơi với em. Hôm trước Đầu Gỗ dẫn em đi công viên trò chơi, em gặp được một bạn học, bạn ấy nói với mẹ mình em là hồ ly tinh, sau đó khi em đến chào hỏi, dì ấy đặc biệt dữ tợn…”
Hoa Mộc Thiếp là một tiểu hồ ly, nàng chưa bao giờ cho rằng ‘hồ ly tinh’ là một từ dùng để mắng, cũng không ai dạy nàng như vậy.
Sau khi tới Bắc Kinh, tiểu hồ ly vẫn chưa hoàn thành dùng nhập vào cuộc sống của đô thị lớn, vẫn tự xưng là hồ ly dài hồ ly ngắn, còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Trầm Thương Sinh tuy rằng cả ngày ở cạnh nàng, thế nhưng hắn cũng đang học cách làm sao trở thành một nhân loại, vậy nên dù biết cũng chỉ cho rằng là lời của trẻ con, chưa từng nghiêm túc sửa lại cho nàng.
Tiểu hồ ly ở cùng nhân loại lâu rồi, biết không thể bại lộ thân phận yêu quái mới dần biết che lấp, sau đó Thương Tứ lại đưa nàng đi học.
Trong trường xung quanh đều là bạn nhỏ, khi nói chuyện không có gì cố kỵ, tiểu hồ ly vui miệng nói lỡ vài lần, không ngờ cứ như vậy bị truyện ra. Tiểu hồ ly phóng khoáng, không cảm thấy xưng hô này có gì sai, ban đầu còn cười ha hả, thầm nghĩ cực kỳ oai phong.
Thế nhưng dần dần, tiểu hồ ly hời hợt cũng cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu biến hóa, mấy hôm trước thấy Tiền Quả vì nàng cãi nhau với bạn nhỏ khác, nàng mới hiểu được cái danh xưng hồ ly tinh kia không phải thứ tốt đẹp gì.
Trước đó cả đám trẻ con đều chỉ hi hi ha ha rồi quên mất, đột nhiên hiểu rõ được chân tướng, Hoa Mộc Thiếp nhịn suốt vài ngày vẫn cảm thấy vô cùng oan ức. Tiểu hồ ly thực ra cũng hiểu chuyện, cái tên này là do chính nàng gọi ra, nàng sẽ không than thở với Trầm Thương Sinh, quá mất thể diện, thế nhưng nàng thực sự không chịu nổi nên mới chạy đi tìm Tứ gia gia.
Thương Tứ ở bên cạnh nghe trộm một hồi, thiếu chút nữa bị tiểu hồ ly làm cho tức chết, một tay xách lưng áo của nàng kéo ra khỏi ngực Lục Tri Phi, tay còn lại thì điểm điểm lên ót nàng, “Ngươi còn biết mất mặt, còn biết xấu hổ có phải không?”
“Tứ gia gia, Tứ gia gia…” Hoa Mộc Thiếp nhanh chóng ôm lấy ngón tay Thương Tứ, ngọt miệng làm nũng.
Thương Tứ nào dễ dỗ như vậy, vương ma trảo đem tóc của Hoa Mộc Thiếp kéo thành một cái ổ gà, hai người liền nháo thành một đoàn, gương mặt Hoa Mộc Thiếp cũng lần nữa lộ ra nụ cười.
Lục Tri Phi thấy hai người chơi đến hăng say, liền bước vào nhà gọi điện thoại cho Trầm Thương Sinh. Trầm Thương Sinh ở cửa hàng đợi mãi không thấy Hoa Mộc Thiếp đi học về, đang định ra ngoài tìm đâu.
Lục Tri Phi cũng không nói dối đối phương, dù sao hiện tại, người giám hộ hợp pháp trên giấy tờ của Hoa Mộc Thiếp chính là Trầm Thương Sinh.
Sau đó, Lục Tri Phi lại đi vào nhà bếp nấu cơm, hôm nay Hoa Mộc Thiếp ở lại ăn chung, vậy nên có thể nấu nướng phong phú một chút.
Chỉ là cậu đi đến chỗ nào, Thái Bạch Thái Hắc cũng theo sau sát rạt, trong tay còn cầm một cái chén sứ nhỏ, thời thời khắc khắc nhắc nhở Lục Tri Phi món canh trứng gà của bọn họ đã không còn.
Lục Tri Phi dở khóc dở cười.
Lúc ăn cơm, Tiểu Kiều và Sùng Minh cùng nhau trở về, dạo này chỉ cần Sùng Minh có thời gian liền sẽ đi đón tiểu thiếu gia tan học, một tia xa cách giữa hai người cũng đã tiêu tán không còn.
Trầm Tàng đã dọn khỏi thư trai, Lão Trúc Tử vẫn ở trong viện dưỡng lão chơi cờ chọc chim, Ngô Khương Khương lại không biết đang chơi đùa điên cuồng ở chốn nào. Vì vậy bữa cơm tối cũng chỉ còn vài người bọn họ.
Hoa Mộc Thiếp và Tiểu Kiều không quá quen thuộc, cả bữa cơm đều ngóng cổ nhìn về phía Tiểu Kiều, đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp liên tục. Nhất là mỗi khi nhìn thấy Sùng Minh giúp Tiểu Kiều gắp thức ăn, lột vỏ tôm, ánh mắt của cô bé càng thêm ước ao.
Lại quay đầu nhìn, Lục Tri Phi cũng đang lột tôm, thế nhưng cậu lại tiện tay cho luôn vào bát của Thương Tứ.
Sự ước ao trong lòng Hoa Mộc Thiếp lại nhiều hơn một chút, cúi đầu mãnh liệt ăn cơm.
Thế nhưng nàng chưa ăn được vài miếng lại chợt ngửi được một hương thơm nồng đậm, Hoa Mộc Thiếp là yêu quái Tứ Xuyên, rất thích ăn cay, ngửi được mùi thơm này nước bọt cũng chảy ra ròng ròng. Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Lục Tri Phi cầm hai cái chén nhỏ từ trong bếp ra, một chén đỏ đỏ cay xè, một chén có vẻ thanh đạm hơn, thế nhưng cả hai đều đang bốc hơi nóng, mùi thơm ngập mũi.
Đây là tôm viên do Lục Tri Phi tự làm, mỗi viên đều tròn trịa bóng mượt, Hoa Mộc Thiếp và Thái Bạch Thái Hắc mỗi bên một chén, tránh cho các bé phải tự mình lột tôm phiền phức.
Thế nhưng hai chén tôm viên này bề ngoài quá đẹp, hương vị lại nồng, ngay cả Tiểu Kiều cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần chứ đừng nói đến Thương Tứ. Viên Viên nhà hắn cư nhiên nấu đồ ngon lại không có phần cho hắn, quá đáng giận.
Lục Tri Phi nhìn thoáng qua, lại lột vỏ một con tôm nữa cho vào trong chén người nọ, “Được rồi, ngày mai làm cho anh ăn.”
Kỳ thực, Lục Tri Phi cũng không phải cố ý bỏ qua Thương Tứ, chỉ là cậu không ngờ hôm nay Hoa Mộc Thiếp sẽ đến, tôm viên vốn chỉ làm sẵn ba phần, chia ra liền không còn. Hơn nữa hôm nay Thái Bạch Thái Hắc đã nhắc canh trứng gà cả nửa ngày làm sao có thể không đền bù cho hai bé đâu?
Thương tứ ăn tôm, hừ hừ vài tiếng rồi không nói thêm gì nữa, hắn cũng không thể cướp đồ ăn từ tay mấy đứa nhỏ. Thế nhưng con ngươi của Thương Tứ khẽ đảo một vòng, không ai biết trong lòng hắn đang tính toán gì, xem ra tối nay Lục Tri Phi lại phải dùng phương thức khác để bù lại rồi.
Ăn cơm xong, Trầm Thương Sinh đến đón Hoa Mộc Thiếp về, Lục Tri Phi ra ngoài trò chuyện với đối phương vài câu, thế nhưng cũng không nghĩ được cách nào tốt. May mà hôm sau đã là cuối tuần, không cần đi học, Hoa Mộc Thiếp có thể nghỉ ngơi ở nhà.
Trong phòng khách, Tiểu Kiều đang ngồi trước bộ dụng cụ pha trà, vừa thong dong tráng qua một lớp nước ấm vừa nói: “Những chuyện nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại lên này, muốn hoàn toàn ngăn chặn là không thể nào, huống hồ ngọn lửa đầu tiên còn là do con bé châm.”
Thương Tứ lười biếng nằm dài trên sopha, dùng niệm lực cách không lột quýt, pháp lực đen kịt lưu chuyển giữa nước đầu ngón tay, trên mâm thái cây, một quả quýt bổng dưng lơ lửng trên không, xoay xoay vài cái liền bị lột ra trơ trụi.
Lục Tri Phi nhìn quanh một lát, hỏi: “Sùng Minh đâu?”
Tiểu Kiều trả lời, “Tôi để anh ấy đi nghỉ trước rồi.”
Gần đây tiểu thiếu gia rất biết đau lòng người khác, mấy hôm trước còn tự mình lên mạng mua máy xoa bóp. Lục Tri Phi có nhìn lướt qua, thấy được vài chữ sáng loáng ngay trên nắp hộp —— chuyên dùng cho người lớn tuổi.
Thưởng thức của tiểu thiếu gia, người thường quả thực không thể thấu đáo.
Hoặc là nên nói, cậu chính là cảm thấy Sùng Minh đã già rồi?
Lục Tri Phi khẽ lắc đầu, đem suy nghĩ kéo về thực tại, ngồi vào bên cạnh Thương Tứ, hỏi: “Chuyện của Hoa Mộc Thiếp anh định giải quyết thế nào? Nếu chỉ để một mình Trầm Thương Sinh đi làm, em thật sự không quá yên tâm.”
Thương Tứ cầm một múi quýt đưa đến bên môi Lục Tri Phi, thấy đối phương mở miệng nuốt vào mới chậm rãi nói: “Cho dù lần này chúng ta giúp bọn họ giải quyết, sẽ luôn lại có lần sau chẳng lẽ còn để hắn ta phủi bỏ trách nhiệm như vậy? Quá tiện nghi rồi.”
“Ý của anh là để anh ta đi làm, chúng ta ở bên cạnh quan sát?” Lục Tri Phi hỏi.
“Hắn không phải đã nói muốn học làm người sao? Đây cũng coi như cơ hội.” Thương Tứ nói, lại đút cho Lục Tri Phi một múi quýt.
Lục Tri Phi bị đút liên tiếp hơn nửa quả quýt, bao tử vốn chỉ bo bảy phần trực tiếp căng đến chín phần, không đợi Thương Tứ ngừng tay đã tự mình từ chối, “Em không ăn được nữa.”
Thương Tứ liền đem nửa quả còn lại nhét vào miệng mình, nói: “Tục ngữ nói ngã một lần học một bài, Hoa Mộc Thiếp còn nhỏ, hiện tại chịu chút oan ức sau này mới có thể trưởng thành. Huống hồ trong lòng con bé cũng biết là mình không đúng, bằng không cũng sẽ không nhịn đến bây giờ mới hói, hơn nữa chỉ nói với một mình em.”
Lục Tri Phi nghe được lời này thì có hơi kinh ngạc, hóa ra Thương Tứ cũng rất có dáng dấp của phụ huynh mà, chỉ là không biết vừa rồi, ai là người nói phải giúp Hoa Mộc Thiếp đi đánh nhau.
Thương Tứ thấy bộ dạng kinh ngạc của Lục Tri Phi, mỉm cười kéo cậu vào lòng, vươn ngón tay vuốt nhe xơ quýt còn dính bên môi Lục Tri Phi, trắng trợn hỏi: “Trong mắt em, ta chính là không đáng tin như vậy?”
“Chờ lúc nào anh không còn tranh ăn với Thái Bạch Thái Hắc nữa, em sẽ đánh giá anh lại.” Lục Tri Phi nói, hơi ngồi thẳng người, tránh cho cơ thể trượt thẳng vào lòng Thương Tứ. Bản thân cậu đối với những hành động thân mật này đương nhiên rất thích ứng, bất quá Tiểu Kiều vẫn còn ở đây.
Tiểu Kiều không bình luận gì, cậu ngay cả ánh mắt cũng lười liếc qua, chờ trà sữa trên bếp ấm lên, cậu tự mình rót ra hai ly mang lên lầu.
Thương Tứ ngồi tại chỗ nói, “Còn ấm trà ngươi vừa pha thì sao? Không uống?”
Tiểu Kiều cũng không quay đầu lại, bước chân vô cùng kiên định. Lục Tri Phi bất đắc dĩ nhìn Thương Tứ, “Em không tin anh không nhận ra ấm trà này là Tiểu Kiều pha cho anh, còn cố ý hỏi ra.”
“Đây là phương thức biểu đạt yêu thương của ta.” Thương Tứ nhún vai.
“Anh vẫn là nên hận cậu ta đi.” Lục Tri Phi thành khẩn kiến nghị.
Thương Tứ giả vờ tức giận đem người lần nữa ôm vào lòng, cúi mặt cắn nhẹ vành tai của Lục Tri Phi. Lục Tri Phi bị hắn khiến cho cả người đều ngứa, không nhịn được giãy nhẹ một cái.
Thế nhưng ma trảo của Đại ma vương làm sao có thể dễ dàng trốn chạy như vậy, Lục Tri Phi cũng chỉ có thể cố gắng vài lần rồi thả lỏng vâng theo số mệnh.
Huyên náo một hồi, Lục Tri Phi vốn bận rộn cả ngày có chút mệt mỏi, trực tiếp ghé vào trên đùi Thương Tứ nghỉ ngơi. Cái áo thun màu trắng bị một hồi huyên náo vừa rồi làm cho xộc xệch để lộ một mảnh eo trắng mịn, mà chủ nhân của nó cố tình lại hoàn toàn không chút phòng bị.
Ánh mắt của Thương Tứ vẫn luôn dán lên đường cong mỹ lệ kia, đi xuống rồi lại đi xuống, bàn tay không chịu để yên thâm nhập vào trong vạt áo, đầu ngón tay mơn trớn nhẹ làn da, chọc cho cơ thể Lục Tri Phi bất giác run lên.
Cậu nhanh chóng xoay người kéo tay của Thương Tứ ra, thế nhưng cậu hoàn toàn quên mất, giá trị thể lực của Đại ma vương hoàn toàn không nằm trong phạm trù người thường có thể khống chế, Thương Tứ chỉ nhẹ nhàng dùng lực đã bế ngang cả người Lục Tri Phi lên.
Đột nhiên bị nhấc bổng khiến Lục Tri Phi theo bản năng choàng tay lên cổ Thương Tứ, “Anh mau thả em xuống.”
“Không thả.” Thương Tứ dứt khoát lắc đầu, trên môi còn mang theo nụ cười khẽ, “Viên Viên đã mệt nỏi cả ngày rồi, vất vả như vậy, ta làm sao có thể để em tự mình đi đường chứ?”
Lục Tri Phi nỗ lực duy trì trấn định, nói: “Cái này gọi là đùa giỡn lưu manh.”
Thương Tứ nhướn mày, cúi đầu hôn lên chóp mũi Lục Tri Phi một cái, “Đây mới gọi là đùa giỡn lưu manh.”
Lục Tri Phi xoay mặt sang hướng khác, triệt để từ bỏ ý định thảo luận về đề tài này với đối phương, cậu chính là ngu xuẩn mới chui đầu vào rọ.
Thương Tứ lại rất hài lòng, ôm lấy người chuẩn bị trở về phòng.
Khóe mắt Lục Tri Phi thoáng lướt qua bàn trà, kéo nhẹ ngực áo đối phương, “Ấm trà Tiểu Kiều pha cho anh.”
Tám trăm năm mới thấy tiểu thiếu gia pha trà cho người khác một lần, nếu như Thương Tứ bỏ lỡ, đời này chỉ sợ sẽ không gặp được nữa. Thương Tứ quay đầu nhìn lướt qua, suy tư đại khái trong một giây rưỡi, tiện tay búng nhẹ một cái, ấm trà kia liền lơ lửng giữa không trung, rất ổn định trôi theo bọn họ về phòng.
Lục Tri Phi nhịn không được hỏi: “Anh dự định mang về cúng bái sao?”
Thương Tứ nháy mắt mấy cái, “Đợi đến khi em khàn giọng rồi, vừa vặn có thể dùng để nhuận hầu.”
Lục Tri Phi: “…”
Coi như cậu vừa rồi không nói gì đi.