Mưa đã ngớt, nhạc khúc tiệm tẫn, thế nhưng cố sự vẫn còn tiếp tục.
Bốn vị khách nhân trên trà lâu lại đi vòng về dinh thự họ Kiều, trên đường còn gặp được Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc vẫn chờ gần đó. Theo dấu hiệu của Ngô Khương Khương để lại, bọn họ thấy được Tô Xảo Lan vẫn đang nấp trong một góc bí mật lo lắng nhìn ra ngoài.
Tô Xảo Lan hoàn toàn không biết những việc đã xảy ra trên sông Hoàng Phố, nàng chỉ là một người thường, không nghe được tiếng gào thét đau thương bị sấm sét và mưa rơi che phủ, cũng không nhìn thấy được dị tượng trên bầu trời.
Thế nhưng, nàng lại dùng phương thức của mình chú ý tất cả.
Việc Tiểu Kiều bị bắt khiến lòng nàng nóng như lửa đốt, cho dù sau đó cậu đã được thả ra nhưng Tô Xảo Lan cũng không khỏi nơm nớp lo âu. Nàng đã nhìn thấy rất nhiều việc từ trên người Tiểu Kiều, cũng từ đó bắt đầu học được tự hỏi, bắt đầu tự nhận định bản thân và cuộc đời này một cách rõ ràng hơn.
Cha của nàng đối với cử chỉ của con gái mình cũng không can thiệp nhiều, nhưng ông biết con mình còn nhỏ, làm việc thiếu cẩn thận, nếu tỏ ra quan tâm quá mức với Tiểu Kiều sẽ khiến nàng tiến vào tầm mắt của mọi người, chuốc lấy phiền toái rất lớn. Vậy nên bọn họ không thể lưu lại Thượng Hải quá lâu.
Tô Xảo Lan biết quyết định của cha mình là đúng đắn, nàng không thể tùy hứng, thế nhưng nàng hy vọng trước khi rời đi có thể liếc mắt nhìn Tiểu Kiều thêm một lần, bằng không nàng thực sự không thể yên tâm.
Vì vậy, thiếu nữ trẻ này bất chấp mưa gió trốn trong một góc khuất, nép sau đống giỏ mây hỏng bị người ta bỏ lại, trong lòng ôm hy vọng. Nàng chẳng hề biết được, người nàng chờ kia vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa.
Tiểu Kiều chỉ đứng từ xa nhìn, không hề bước lên một bước.
Trên thực tế trong lòng cậu đang rất nghi hoặc, cậu chưa từng nghĩ đến còn có một người như vậy, vẫn luôn đứng ở một nơi cậu không biết đến lặng lẽ tin tưởng cậu, sùng bái cậu, đem cậu cất giấu thật kỹ trong lòng.
Thậm chí, nếu không phải bức ảnh kia đột nhiên xuất hiện, Tiểu Kiều đã sớm quên mất còn có một người như vậy.
Cậu không biết sau khi mình và Sùng Minh rời đi nơi này đã xảy ra chuyện gì, câu chuyện của cậu đã kết thúc trên sông Hoàng Phố. Thế nhưng hiện tại cậu đột nhiên rất muốn biết đằng sau câu chuyện đó lại còn những gì khác nữa, có thể, so với tưởng tượng của cậu phải tốt đẹp hơn nhiều.
Tô Xảo Lan chờ đợi thật lâu, mãi đến khi đôi chân hoàn toàn tê dại, quần áo bị nước mưa xối cho ướt đẫm cũng không thấy Tiểu Kiều trở về. Trong lòng nàng có chút thất vọng, thế nhưng lo lắng lại càng nhiều hơn vài phần.
Ngay lúc nàng đang do dự liệu có nên về nhà trước hay không, bất chợt có hai chiếc xe dừng lại ngay trước dinh thự họ Kiều. Nàng tràn ngập hy vọng nhìn sang, chỉ thấy một đám người lạ mặt từ trên xe bước xuống, có vài người còn cầm theo vũ khí, vài người lại khênh theo rương gỗ, cũng không biết là muốn làm gì.
Tô Xảo Lan xoa xoa đôi chân tê dại, cẩn thận đi vòng ra cửa sau.
Rất nhanh, từ trong nhà truyền đến thanh âm đập phá, thậm chí còn có thứ bị ném ra khỏi cửa sổ lầu hai. Tô Xảo Lan cả kinh, nép vào một thân cây len lén nhìn đám người lạ kia giơ cây đuốc chạy ngang qua, lại vội vàng tìm một nơi kín đáo hơn để lẫn trốn.
Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, nàng gian nan nuốt một ngụm nước bọt, rụt rè lộ ra nửa cái đầu quan sát. Ánh lửa hừng hực chập chờn trong đôi mắt nàng, nàng đưa tay che kín miệng, thảng thốt nhìn dinh thự họ Kiều đang bị ngọn lửa cắn nuốt.
Thời khắc này nàng rốt cuộc cũng hiểu được, Tiểu Kiều vĩnh viễn cũng không thể trở lại nữa.
Thiếu niên đã từng soi sáng con đường phía trước của nàng, giấc mộng tràn ngập ánh mặt trời trên thảm cỏ mùa hè kia, mãi mãi đều không thể trở về được nữa. Lúc này, một cỗ dũng khí không biết từ đầu tràn vào người nàng, sau khi đám khách không mời kia rút khỏi dinh thự, nàng lách người chui qua cửa sắt, nhặt lấy một mảnh vải lớn bị ném trên sân, nhanh tay gom góp những thứ bị vứt la liệt mà nàng có thể mang đi được.
Nàng nghĩ, cho dù Tiểu Kiều sẽ không trở lại nữa, cho dù mọi người đối với người kia ôm rất nhiều hiểu lầm, thế nhưng chí ít còn có nàng có thể nhớ kỹ y. Những thứ này cũng có thể chứng minh cho sự hiện hữu của người đó.
Ôm chặt gói vải vào lòng, Tô Xảo Lan nhanh chóng chạy khỏi nơi này.
Hiện tại bình minh vừa ló dạng, mỗi nhà đều đã có người thức dậy, bọn họ đẩy ra cửa sổ nhìn thấy dinh thự họ Kiều đang chìm trong khói đặc thì vô cùng kinh ngạc, cũng có người cảm thán một câu ác giả ác báo. Tô Xảo Lan cũng không dừng lại đôi co với bọn họ nữa, bởi vì nàng rốt cục cũng hiểu được một đạo lý —— chỉ dựa vào tranh cãi cũng không thể chứng minh bất cứ chuyện gì.
Tranh cãi không thể phân biệt được thị phi, càng không thể cứu lại được Tiểu Kiều.
Tô Xảo Lan chạy một mạch qua mấy con phố, chạy đến khi vầng thái dương đỏ rực rốt cục cũng xuất hiện nơi chân trời phía đông, soi rọi mãn giang hồng (*c ả m ặ t sông nhu ố m ánh ráng h ồ ng). Nàng kinh ngạc nhìn mặt trời, thở hổn hển từng ngụm lớn, sau đó lại quay đầu nhìn về phía dinh thự họ Kiều, trong ánh mắt bi thương lộ ra một tia kiên quyết trước giờ chưa từng có.
Nàng về nhà bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị đi về phía bắc. Những thứ mang ra từ dinh thự họ Kiều được đặt trên bàn trang điểm, nàng vốn định cho bọn chúng vào rương hành lý cùng nhau mang đi, thế nhưng phút cuối cùng lại do dự.
Nếu như những thứ này đã không thể trở về bên cạnh chủ nhân, như vậy hẳn là nên để chúng nó lưu lại trên mảnh đất mà Tiểu Kiều đã từng sinh sống và phấn đấu.
Tô Xảo Lan nghĩ như vậy, liền cho những thứ kia vào hộp trang sức của mình, chôn dưới gốc cây đa cổ thụ bên cạnh giếng nước kia, bản thân chỉ giữ lại một tấm ảnh.
Qua nửa ngày, Tô Xảo Lan an vị trên chiếc xe lửa hướng thẳng đến Bắc Bình. Tiếng còi tàu ‘Tu —— tu ——‘ từng hồi dài giống như tiếng khóc xé lòng bứt nàng ra khỏi thành thị quen thuộc. Khi xe đi ngang qua đoạn cuối của sân ga, nàng phảng phất còn thấy được Tiểu Kiều, mà người đàn ông tên Sùng Minh kia vẫn đứng sau lưng cậu như từ trước đến giờ vẫn thế, bọn họ đứng giữa dòng người nhộn nhịp đưa tiễn nàng rời đi.
Tô Xảo Lan vội vàng đứng dậy, nằm úp sấp bên cửa sổ nhìn lại, thế nhưng xe lửa đã chạy khá xa, hơi nước màu trắng xen lẫn trong cơn gió hỗn loạn thổi bay mái tóc dài của nàng, che khuất tầm mắt nàng.
Là ở đây sao? Hay là không phải.
Nàng bỗng dưng rưng rưng nước mắt, dùng sức hướng về phía sân ga vẫy tay.
Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại nhau.
Xe lửa mang theo nàng càng đi càng xa, nàng không thấy được đằng sau lớp hơi nước mịt mờ nọ, Tiểu Kiều đứng trong đám người cũng hướng về phía nàng phất phất tay. Sùng Minh đứng bên cạnh cậu giúp thiếu gia nhà mình phủ thêm một tấm áo khoác, Thương Tứ đứng dựa vào chiếc cột bên cạnh biểu tình lão thành, đổi lấy một ánh mắt bất đắc dĩ của Lục Tri Phi.
“Em nhìn xem, bộ dạng tiểu thiếu gia phất tay quả thực vô cùng khả ái nha.” Thương Tứ nói.
Khả ái chính là lời ca ngợi cao nhất của Thương Tứ đối với người khác, thế nhưng tiểu thiếu gia không quá hài lòng, biểu tình ghét bỏ của cậu đã đủ chứng minh tất cả.
Thương Tứ căm giận, “Trừ tiền tiêu vặt của ngươi!”
Tiểu Kiều đẩy nhẹ kính mắt, “Sùng Minh sẽ nuôi ta.”
“Đương nhiên.” Sùng Minh mỉm cười phụ họa.
Thương Tứ biết trận đấu võ mồm này mình không thắng được, hai kẻ kia người xướng người họa quả thực mù mắt người ta. Thế nhưng Lục Tri Phi có thể nhận ra một tia yên tâm từ trong mắt Thương Tứ —— Tiểu Kiều rốt cục cũng quăng bỏ được gánh nặng, học được cách dựa dẫm vào người khác, rất tốt..
Bất quá, Lục Tri Phi là một viên bánh trôi nhân ngọt (*t ố t b ụ ng), cậu sẽ không vạch trần Thương Tứ.
–
Ở bên kia, Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc bị phái đi làm nhiệm vụ cắm điểm, ngồi xổm trên cành đa cổ thụ, nhàm chán đếm lá cây. Từ khi vào trong sách, bọn họ nếu không phải theo dõi Tô Xảo Lan thì chính là chạy khắp nơi cắm điểm, tràng diện hoành tráng kinh tâm động phách gì cũng không thấy được. Tối qua có mưa, trên người bọn họ cũng sắp lên mốc mọc thành nấm rồi.
Ngô Khương Khương cảm thấy vô cùng không phục, nàng đường đường là Trung hoàn Đại yêu kê, vậy mà lại lưu lạc đến mức phải cùng lăn lộn với hai bé mập Thái Bạch Thái Hắc, quá không nên.
Thế nhưng Ngô Khương Khương lại không dám kháng nghị với Thương Tứ, bởi vì ở thế giới thật, trong khoảng thời gian này nàng còn đang ở Côn Lôn sơn đưa tang cho Lục gia chưa về. Nàng rất sợ Thương Tứ nhớ lại cái lỗi lầm kia, thần kinh yếu ớt bị kích thích, sau đó nàng sẽ chết vô cùng thê thảm.
Ngô Khương Khương trầm tư một chút, bắt đầu suy nghĩ viễn vông, Thái Bạch Thái Hắc nhiều lần nắm ống tay áo của nàng kéo kéo, thế nhưng do lực đạo quá nhỏ, hoàn toàn không khiến nàng chú ý tới được.
Vậy nên Thái Bạch Thái Hắc liền thở hổn hển rướn người leo lên vai của nàng, một trái một phải ngồi hai bên vai, dồn khí đan điền, đếm ngược một hai ba, “Này!”
Ngô Khương Khương giật nảy người, thiếu chút nữa đã ngã khỏi ngọn cây. Chờ đến khi nàng ổn định thân thể liền kéo hai bé mập xuống, đang muốn đét mông lại chợt nghe hai đứa sốt ruột hô to, “Cái hộp bị đào đi rồi! Không thấy nữa rồi!”
Hử? Hộp?
Ngô Khương Khương lập tức thanh tỉnh, cúi đầu nhìn lại, dưới gốc cây chỉ còn một cái hố trống hoác, cái hộp nọ cứ thế đã bị người khác đào đi?! Nàng nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh, chri thấy hai con Ảnh yêu nho nhỏ đang ôm cái hộp chạy thẳng một mạch.
“Đứng lại!” Ngô Khương Khương vội vàng nhảy khỏi chạc cây đuổi theo, Thái Bạch Thái Hắc nhanh tay nắm lấy tóc của nàng, lơ lửng giữa không trung không ngừng đong đưa.
“Chậm, chậm một chút!” Thái Bạch Thái Hắc kinh hô, gió thổi mạnh đến mức hai cái mặt tròn vo của bé cũng sắp thay đổi hình dạng.
Ngô Khương Khương lại giống như một con ngựa thoát cương, căn bản là không dừng được, mãi đến khi nàng đuổi theo Ảnh yêu ra tới đầu ngõ, lại bị một người vươn tay ra nắm áo kéo lại mới coi như định thần.
“Ngươi hấp tấp như thế để làm gì?” Thương Tứ khó hiểu hỏi.
Mà Lục Tri Phi ở bên cạnh lại vội vàng giải cứu Thái Bạch Thái Hắc từ trên tóc của nàng xuống, nhìn thấy hai bé mập chóng mặt choáng váng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Ây da, Tứ gia mau mau đuổi theo đi! Cái hộp đã bị hai tiểu Ảnh yêu đoạt rồi!” Ngô Khương Khương còn muốn lao người đuổi theo lại bị Thương Tứ kéo về, ngón tay không chút lưu tình chọt chọt mái tóc màu đỏ rực của nàng, “Ngươi có thể mang theo chút đầu óc hay không? Chúng ta chỉ là muốn nhìn xem mấy thứ kia cuối cùng đã rơi vào tay ai thôi, ngươi hiện tại cướp cái hộp đó về làm gì, còn có thể mang ra khỏi sách sao?”
Ngô Khương Khương sửng sốt, một lúc lâu mới vỗ đầu, “Đúng nha!”
Thương Tứ nhìn mà đau đầu, Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc quả thực trực tiếp đem chỉ số thông minh trung bình của yêu giới kéo xuống vài cái hạn mức.
Tiểu Kiều nhanh tay lẹ mắt tung ra một đạo phù chú, định vị và theo dõi hai Ảnh yêu nọ. Đợi đến khi Thương Tứ giáo huấn Ngô Khương Khương xng, mọi người lại tụ tập với nhau, tay nắm tay chuẩn bị lật sang trang khác.
Thương Tứ vốn dĩ là đứng bên cạnh Tiểu Kiều, hiển nhiên phải nắm lấy tay của cậu, thế nhưng tiểu thiếu gia đối mặt với Thương Tứ lại cảm thấy không quá tự nhiên, lập tức xoay đầu không cho đối phương nhìn mặt, vô cùng kiêu ngạo.
Lục Tri Phi nghĩ, đây đại khái là vì Tiểu thiếu gia và Đại ma vương là hai giống loài không liên quan đến nhau đi…
Vì vậy, người giảng hòa Lục Tri Phi liền đứng giữa bọn họ, một trái một phải nắm tay cả hai. Lần này Tiểu Kiều không có chống cự, mà Thương Tứ cũng chỉ nhẹ nhàng ‘Hừ’ một tiếng, dùng hành vi này để biểu thị tư thái cao hơn một bậc của bản thân.
Nhưng Lục Tri Phi biết, một tiếng hừ trong cổ họng của Đại ma vương, có khả năng san bằng cả đại dương.
Thái Bạch Thái Hắc không thiểu những việc này, bởi vì bọn họ quá nhỏ không thể nắm tay ai được, chỉ đành tiến vào trong ngực áo Thương Tứ ôm thành đoàn, sau đó lộ đầu ra khỏi cổ áo chớp chớp mắt.
Thương Tứ giơ tay lên, phù chú màu vàng nhanh chóng dao động, thời gian theo đó vun vút trôi qua.