Yêu Quái Thư Trai

Chương 113: Mẫu Đơn (3)




Sáng sớm, thư trai vẫn cứ gà bay chó sửa.

Thương Tứ mới hơn tám giờ đã bị Thái Bạch Thái Hắc đánh thức, chuyện này khiến cho tâm tình của hắn cực độ tối tăm, chân trần vớ lấy áo khoác lụa liền bước xuống dưới lầu. Hắn có một diệu chiêu, mỗi khi tâm tình không tốt liền cùng Viên Viên hôn một cái, một cái không đủ thì hai cái.

Nhưng mà lần này Viên Viên lại thúc vào ngực hắn không cho hôn, sau đó còn ném hắn đi làm một việc vô tích sự.

Thương Tứ vô cùng bất mãn, phi thường phát điên. Tiểu thiếu gia và gì gì đó, quả thực phiền đến chết!

Thế nhưng đến khi Thương Tứ đen mặt treo giá chờ Tiểu Kiều đến cầu mình, Tiểu Kiều lại cúi đầu rũ mắt trầm giọng nói: “Tôi biết chuyện này có chút phiền phức, thế nhưng mấy thứ kia có lẽ là những kỷ vật duy nhất cha mẹ tôi để lại.”

Tiểu thiếu gia thật đáng thương nha, tiểu thiếu gia quá làm người đau lòng… cái rắm ấy!

Nhìn tình cảnh Lục Tri Phi xoa đầu Tiểu Kiều, ôn hòa bảo cậu ta cứ đi chơi máy tính không cần lo lắng nhiều, Thương Tứ giận đến ngứa cả răng. Nhất là lúc nhìn thấy biểu tình hơi nhướn mày của Tiểu Kiều khi xoay người nhìn về phía mình, Thương Tứ chỉ hận không thể đánh đối phương đến quỳ xuống kêu cho gọi mẹ.

Chẳng lẽ Lục Tri Phi không nhìn ra mánh khóe của Tiểu Kiều sao?

Kỳ thực tất cả ọi người đều là ngầm hiểu trong lòng, nhưng đều là lẫn nhau khống chế, cuối cùng chính là trở thành cục diện như vậy?

Lục Tri Phi nhìn Thương Tứ nói: “Tiểu Kiều khó được biểu lộ chút tính tình, anh không thể chìu cậu ta một chút sao?”

“Ta nhườn nhịn y, ai nhường nhịn ta chứ?” Thương Tứ hỏi vô cùng chính đáng.

“Lẽ nào anh còn có thể buông tay mặc kệ?” Lục Tri Phi hỏi ngược lại.

Thương Tứ sờ sờ mũi một cái, rất vô tội, “Ta chính là muốn tiểu thiếu gia cầu ta…”

Khiến toàn bộ tiểu thiếu gia khắp thiên hạ đều cúi đầu trước bổn đại gia ha ha ha ha, chỉ vừa ngẫm lại Thương Tứ đã cảm thấy rất thú vị, rất thoải mái.

Lục Tri Phi bất đắc dĩ, Thương Tứ chính là tật cũ không sửa, nói nhiều cũng chẳng được gì.

“Anh không sợ Cù tiên sinh sẽ bò từ trong mộ ra đánh anh?”

“Sẽ không, mộ phần của y đều đã bị ta quật lên. Hơn nữa Thanh Hành tuy rằng rất có học vấn, cũng là một bán yêu, nhưng luận võ lực chính là vô cùng phế thải.”

Cù tiên sinh quả thực sắp đội mồ sống dậy đánh người rồi nha!

Lại náo loạn một hồi, Thương Tứ rốt cục cũng nghiêm túc lên, hỏi Tiểu Kiều tấm hình kia để xem một chút, nói: “Mặc kệ thế nào, mục tiêu lần này chính là ở Thượng Hải, chuẩn bị ra ngoài thôi.”

Nói tới ra ngoài, người vui nhất chẳng bằng Thái Bạch Thái Hắc, bởi vì bình thường mọi người lúc ra cửa ai cũng không đưa bọn họ đi cùng, bọn họ chỉ có thể ở trong thư trai nhàm chán phun bong bóng. Thế nhưng nếu tập thể xa nhà liền không giống, Thái Bạch Thái Hắc nếu như thời gian dài không có ai chiếu cố sẽ tịch mịch đến chết nha!

Đừng hỏi bọn họ, lúc Thương Tứ ngủ say suốt trăm năm là làm sao chịu đựng qua, đám bong bóng bọn họ thổi lên cũng sắp bao quanh địa cầu được một trăm vòng rồi.

Khó được đi xa một lần, hơn nữa còn là hành trình vừa thám hiểm vừa truy tìm kho báu, Ngô Khương Khương cũng rất hưng phấn. Cô chợt nhớ lại hành trình đi sông Hoàng Phố bị chết non lần trước, thế nên liền khấp khởi hứng thú nói muốn ngồi thuyền.

Thương Tứ liếc mắt nhìn qua, “Ngồi thuyền? ngươi là muốn ngồi thuyền bay qua bầu trời sao?”

Ngô Khương Khương lập tức nhíu mày, sau một hồi tràm tư khổ tưởng, linh quang chợt hiện, “Nếu không chúng ta đến Thiên Tân ngồi thuyền, còn có thể thuận tiện nghe mấy tràng Tướng thanh[1]!”

Lục Tri Phi lại nói: “Chị Khương Khương, nếu không chị cứ để Tứ gia lên đài nói một chút, bảo đảm so với Tướng thanh còn lưu loát.”

Ngô Khương Khương chính là thiếu đầu óc, còn tưởng rằng Lục Tri Phi thật sự đang khen mình.

Cuối cùng vẫn là Lục Tri Phi quyết định, ngồi máy bay đi. Ngô Khương Khương thực sự rất thương tâm, đã không được nghe Tướng thanh còn không được ngồi du thuyền, mãi đến khi Thương Tứ đáp ứng sau khi đến Thượng Hải sẽ đưa mọi người đi chơi du thuyền lớn, Ngô Khương Khương cùng Thái Bạch Thái Hắc mới cùng nhau vui mừng gọi ra tiếng.

Ngày hôm sau, phân đội tìm kho báu của thư trai chính thức tập kết hoàn tát, xuất phát hướng về Thượng Hải.

Ra ngoài, trời đổ mưa to.

Máy bay gặp phải thời tiết mưa bảo, delay suốt năm sáu giờ vẫn chưa thể cất cánh.

Cả dàn thành viên trong thư trai, kéo hành lý túi lớn túi nhỏ xếp thành một hàng đứng bên tường thủy tinh sân bay, nhìn mây đen dày dặc ngoài cửa sổ không nói gì. Một lúc lâu sau, Lục Tri Phi phá vỡ trầm mặc, “Chúng ta cùng chơi đánh bài đi.”

Lục Tri Phi chính là một tay chơi bài xuất sắc..

Đây cũng nhờ phúc bạn học Mã Yến Yến đối với loại vận động cần có đủ cả trí tuệ lẫn vận khí này có hứng thú rất lớn, hơn nữa cậu ta cảm thấy so với mấy cái trò như ‘Domino’, ‘Cờ triệu phú’ thì thứ này tiện dụng và hấp dẫn hơn nhiều.

Thật vất vả đợi đến hết mưa, máy bay cũng cất cánh, bọn họ cuối cùng cũng thuận lợi đáp xuống sân bay Hồng Kiều của Thượng Hải. Kết quả, điện thoại của Sùng Minh đột nhiên nổ tung, chấn đến điện thoại của Tiểu Kiều cũng tự động tắt máy, chỉ có Ngô Khương Khương giống như đang khoe khoang đem con điện thoại Sony của mình quơ quơ giữa cơn mưa phùn, phảng phất thu được thắng lợi đặc thù nào đó.

Chờ khí đến khách sạn đã đặt trước, đoàn người bỗng nhiên được báo cho biết có một gian phòng bọn họ đặt sẵn bị hủy, mà những khách sạn gần đây đều đã hết phòng.

Đủ loại không thuận tiện tựa hồ đang biểu thị sự trắc trở của hành trình lần này, Thương Tứ nhướn mày —— nếu biện pháp của nhân loại đã không dùng được, như vậy dùng biện pháp của hắn thôi.

Bàn tay vừa lật, một quyển sách chép tay liền xuất hiện trước mặt bọn họ, Lục Tri Phi nhận ra được đây chính là bản viết tay của Thương Tứ, lần đầu khi cậu đi gặp Cù Thanh Hành cũng chính là dùng bản chép tay này.

Thương Tứ mở bản chép tay ra, lẩm nhẩm pháp quyết, những chữ trên trang giấy phập phồng lóe ra kim quang, từng đám tung bay khỏi trang sách, trong sát na, lực hút quen thuộc nhanh chóng vọt về phía Lục Tri Phi.

Cậu khẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, bản thân liền đi tới thập lý dương trường vốn chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cậu.

Thương Tứ khép lại quyển sách chép tay, “Đi, Tứ gia mời các ngươi đến ở khách sạn Hòa Bình.”

“Tứ gia/chủ nhân uy vũ!” Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc vội vã vuốt mông ngựa.

Lục Tri Phi mỉm cười, bất quá cậu đối với thanh danh hiển hách của khách sạn Hòa Bình cũng rất hiếu kỳ, nếu như có thể ở lại nơi đó một đêm hiển nhiên sẽ không cự tuyệt. Thế nhưng Tiểu Kiều vừa nhìn cái bảng hiệu quen thuộc lại có chút bất giác nhíu mi.

Phản ứng của Sùng Minh càng thêm cấp tốc, trong lúc Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc giấu trong mũ của cô còn đang dùng ánh mắt lấp lóe nhìn khách sạn Hòa Bình, anh ta đã nhanh chóng mua một bộ khăn và mũ từ trong tay người bán hàng rong đưa cho Tiểu Kiều đội lên.

Lục Tri Phi ban đầu còn có hơi nghi hoặc nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp. Tiểu Kiều trước đây nói thế nào cũng là nhân vật có mặt mũi, hẳn cũng là khách quen của khách sạn Hòa Bình này, mà trong quyển sách của Thương Tứ cũng có một Tiểu Kiều chân thật tồn tại, nếu cứ nghênh ngang lỗ mãng đi vào, sợ rằng sẽ đưa tới không ít phiền phức.

Tiểu Kiều tháo mắt kính xuống, đội mũ lên, cuối cùng cũng không còn bắt mắt như trước. Thương Tứ lại dùng chút thủ thuật che mắt, cũng rất thuận lợi lừa dối quá quan, cả đoàn người liền tiến vào phòng tổng thống trong khách sạn Hòa Bình. Thương Tứ cùng Lục Tri Phi một phòng, Sùng Minh cùng Tiểu Kiều một phòng, Ngô Khương Khương và Thái Bạch Thái Hắc một phòng.

Đợi đến khi thả hành lý xuống, hết tảy đều an định lại, Lục Tri Phi nhịn không được bước đến mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Đường phó phồn hoa, tiếng còi tàu và tiếng chuông xe đạp đan xen vào nhau, những tiểu thương mặc vải thô và những tinh anh tây trang giày da hô hấp cùng một bầu không khí, lúc tiếng súng nơi góc đường vang lên, những thái thái và những bà nội trợ bên này còn đang ríu rít xếp hàng mua gạo, trao đổi tin tức bát quái của hàng xóm.

Ôi chao? Cái người đang đi vào cửa khách sạn không phải là Tiểu Kiều sao? Nhưng cậu ta chẳng phải đang nghỉ ngơi trong phòng à?

Lục Tri Phi vừa nghĩ như vậy sắc mặt liền thay đổi. Không, đó không phải Tiểu Kiều trong đời thực mà là Tiểu Kiều trong quyển sách chép tay này! Cậu ta cũng đến khách sạn Hòa Bình ăn cơm!

Thương Tứ cũng phát hiện chuyện này, liền dựa vào cửa sổ huýt sáo, biểu tình nhìn có chút hả hê.

Lục Tri Phi trừng mắt liếc nhìn, “Làm sao bây giờ?”

Thương Tứ vươn tay khoác lên vai thanh niên, ngón tay vuốt ve gương mặt của cậu, động tác không mang theo một tia tình sắc nào chẳng hiểu vì sao lại khiến gò má Lục Tri Phi nóng lên, “Yên tâm đi, Tiểu Kiều so với tưởng tượng của em thì lợi hại hơn nhiều lắm.”

Tiểu Kiều lúc này còn không biết một bản thân khác cũng có mặt trong khách sạn, thế nhưng vừa trở lại chốn cũ cậu lại phát hiện được một người quen.

Gã đàn ông nọ ôm lấy một người phụ nữ tướng mạo diễm lệ đi ngang qua hành lang, Tiểu Kiều nhìn xuyên khe cửa thấy hắn, trong lòng chắc chắn đây từng là một trong những mục tiêu nhiệm vụ của mình. Nếu như cậu nhớ không lầm, lúc này bản thân hẳn cũng đã đến đại sảnh của khách sạn Hòa Bình, đang chuẩn bị triển khai kế hoạch.

Tiểu Kiều kia nếu đã quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, vậy hiển nhiên không cần cậu ra tay. Trên thực tế hôm nay theo đúng lịch sử, cậu phải đến tham dự tiệc sinh nhật của một vị quan lớn, vô cùng hợp tình hợp lý.

Mà người đàn ông tội ác chồng chất này sẽ ở thời điểm thích hợp xuất hiện trong tiệc sinh nhật, sau đó ở trước mặt mọi người bị một sự cố thích hợp giết chết.

Tiểu Kiều vốn không muốn quản, bởi vì một bản thân khác nhất định sẽ xử lý thích đáng. Thế nhưng, mọi chuyện cơ hồ phát triển ra ngoài dự liệu của cậu, ngay lúc cậu định buông tha người đàn ông này, khóe mắt liền thoáng nhìn hấy một ánh đèn lóe ra trong góc hành lang.

Đó là ánh đèn của máy chụp ảnh!

Dùng trình độ chụp ảnh của thời đại nảy, có thể canh chuẩn xác thời cơ để chụp một tấm hình nhất định cần làm chuẩn bị nguyên vẹn. Có người cũng đang theo dõi gã đàn ông này.

Mà khiến Tiểu Kiều cảm thấy hỏng bét hơn chính là, tấm hình này có khả năng rất lớn cũng chụp cả gương mặt của cậu vào.

Bất quá, loại cảm giác hỏng bét nọ đến nhanh đi cũng nhanh, bởi vì Sùng Minh không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng kẻ chụp ảnh kia, lặng yên không một tiếng động bịt lấy miệng đối phương kéo vào gian phòng phía sau.

Tiểu Kiều thật ra đã quên, cậu không phải đang chiến đấu đơn độc.

Người đàn ông nọ rốt cục cũng phát hiện không đúng, hắn cơ hồ theo bản năng đem người phụ nữ bên cạnh che trước bản thân mình làm khiêng đỡ.

Thế nhưng khóe miệng Tiểu Kiều lại vẽ ra một nụ cười nhạt, đại đao giơ lên thật cao, mười hai khoen kim loại lanh canh va chạm, giống như bùa đòi mạng của Diêm Vương, nghe vào tai vô cùng kinh khủng.

Máu tươi phun trào nhuộm đẫm thân thể của người phụ nữ, nàng nghe thanh âm vật nặng ngã xuống đất ở sau lưng, sợ đến cứng người tại chỗ. Tiếng thét chói tai bị một đạo phù màu vàng che lại, nàng nhìn lọn tóc bị cắt rời của mình, chân mềm đến kỳ cục.

Mà thiếu niên ở trước mặt, bởi vì có nàng cản trở đường phun của máu, vậy nên cả người trên dưới không dính một giọt hồng, quần áo vẫn trắng đến chói mắt. Bộ dạng khóe môi cong cong rút dao ra khỏi người gã đàn ông kia thực sự giống hệt như ma quỷ, ma quỷ khiến lòng người run rẩy sợ hãi!

Tiểu Kiều cũng không thèm để ý đến người phụ nữ đã sợ đến ngây người kia, cậu lắc lắc máu trên thanh đao, trong lòng chợt dâng lên một tia vui sướng. Những chuyện âm mưu dương mưu đã tính toán quá nhiều, cậu cư nhiên đã quên mất còn có phương thức trực tiếp giết địch như vậy.

Thời đại bất đồng, phương pháp làm việc cũng phải theo đó mà biến đổi.