Yêu Quái Thư Trai

Chương 103: Tạm biệt




Mấy hôm nay Tiểu Kiều không quá vui vẻ.

Bởi vì cậu bị Thương Tứ bắt ngay tại trận trong tiệc tất niên của Mạnh thị, vậy nên chuyện buổi chiều hôm đó cậu giả danh Thương Tứ xin nghỉ một bổi tại trường học cũng bị khui ra. Chuyện xin nghỉ này trước hết có thể mặc kê, chỉ nói việc cậu có thể trong thời gian cực ngắn lấy được thiệp mời của Mạnh thị, còn tiện đường mang về một xấp dầy danh thiếp cũng đã đủ khiến người ta kinh ngạc

Đây chính là Mạnh thị, nếu không phải Lục Tri Phi tình cờ gặp được Mạnh Tiểu Thuyên, ngay cả cửa lớn của tổng bộ Mạnh thị mở ở đâu cậu cũng không biết nữa.

Tiểu Kiều nói bản chức của mình vốn là kinh doanh, vì vậy đây cũng chỉ là một lần thử nước, thăm dò tình huống, thế nhưng Thương Tứ lại không hề nghĩ như vậy. Cho nên, Tiểu Kiều bị Thương Tứ dùng lý do ‘quá rảnh rỗi’ làm cớ, mỗi buổi chiều đều bị mang ra ngoài tra hộ khẩu.

Chuyện tra hộ khẩu này là do Vương Kiến Quốc nói, bởi vì hiện tại internet càng ngày càng phát đạt, tin tức càng lúc càng được công khai hóa, trong suốt hóa, nhỡ đâu ngày nào đó có yêu quái không cẩn thận làm bại lộ thân phận thì không tốt lắm. Vì vậy Vương Kiến Quốc cùng mấy đồng liêu yêu quái thương lượng một chút, quyết định thành lập một tổ bí mật, chuyên môn xử lý các chuyện bất ngờ có liên quan đến yêu quái, tránh cho xã hội rối loạn.

Cấu tứ của tổ bí mật này kỳ thực đã xuất hiện từ rất sớm, thế nhưng yêu quái thực sự quá khó quản lý, chỉ tính việc đem hết mọi người tìm ra cũng đã đủ trắc trở. Thêm nữa, mỗi khu vực đều có đại yêu tọa trấn, dùng thực lực phân chia, mặt ngoài tuy bọn họ không có gì xung đột, thế nhưng trên thực tế lại không ai phục ai.

Bất quá hiện tại đã không giống, bởi vì Thương Tứ tỉnh dậy rồi.

Nếu có người nào đó đủ vị thế để thúc đẩy chuyện này, như vậy ngoài Đại ma vương thì không còn ai khác.

Thế nên, Vương Kiến Quốc liền dẫn theo quà cáp tự mình đến cửa xin gặp, vừa lúc đụng phải chuyện của Tiểu Kiều, Thương Tứ liền trực tiếp đáp ứng. Hắn đối với việc thành lập mấy tổ chức bí mật này không có gì hứng thú, thế nhưng giai đoạn đầu cũng có thể giúp đỡ bận rộn một chút.

Bất quá, Thương Tứ tuy rằng tiếp nhận việc này nhưng phong cách nhất quán đều làm ông chủ rảnh rỗi, mỗi ngày đều nhằm lúc Tiểu Kiều có thời gian liền kéo người theo tìm yêu quái đăng ký hộ khẩu, hoặc là đi đến trước hang ổ của đám đại yêu ngang ngược ép đối phương cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm. Tiểu Kiều đứng trước bận rộn không ngừng, hắn ở phía sau khoanh tay nhàn nhã như một ẩn sỹ danh gia.

Cũng không biết Hoa Mộc Thiếp làm thế nào biết được việc đăng ký hộ khẩu này, liền liên tưởng đến chuyện Đại ma vương đi tuần đêm mà Ngô Khương Khương từng kể với mình, cảm thấy vô cùng oai phong, liền chạy đến làm nũng với Thương Tứ, dứt khoát đòi đi theo.

Thương Tứ không lay chuyển được suy nghĩ của cô bé, vì vậy mỗi lần ra ngoài nếu thời gian còn sớm đều sẽ mang bé đi một vòng, thuận tiện cũng để đám yêu quái bên ngoài nhìn một cái, miễn cho sau này bị kẻ không có mắt nào đó khi dễ.

Đi quanh vài lần, Thương Tứ chậm rãi phẩm ra chỗ tốt khi dẫn theo Hoa Mộc Thiếp.

Cô bé này đối với người nào cũng rất nhiệt tình, vô luận biểu tình của Tiểu Kiều có bao nhiêu lạnh nhạt, Hoa Mộc Thiếp cũng có thể không chút sợ hãi chạy lên nắm tay cậu, nhảy nhót đi về phía trước.

Bởi vì Hoa Mộc Thiếp cảm thấy Tiểu Kiều là người tốt, tuy rằng cậu là một bắt yêu sư, thế nhưng lần đầu gặp mặt cậu còn giúp đỡ bé nha. Mẹ bé từng nói, mọi việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, ngay cả Tứ gia gia còn có thể là người tốt mà, còn có chuyện gì là không thể chứ.

Hôm nay, Hoa Mộc Thiếp lại mang theo bánh tart trứng mà mình thích ăn nhất từ cửa hàng tiện lợi đến, nói phải chia cho Tứ gia gia và Tiểu Kiều ca ca ăn. Tiểu Kiều vẫn giống như trước đây lạnh lẽo cự tuyệt, Hoa Mộc Thiếp lại cũng như mọi lần chạy tới trực tiếp đưa lên miệng cậu. Tiểu Kiều nhìn Hoa Mộc Thiếp, bàn chân nhón nhón đôi mắt to tròn, cuối cùng lại là thêm một lần thua trận, há miệng miễn cưỡng ăn vào một miếng bánh, vẻ mặt vô cùng không được tự nhiên.

Thương Tứ tặng cho Hoa Mộc Thiếp một ánh mắt tán thưởng, Hoa Mộc Thiếp cười lên khanh khách, hướng về phía hắn muốn ôm một cái. Mỗi khi tâm tình Thương Tứ tốt sẽ cho phép nàng cưỡi lên vai mình, còn cầm hai bàn tay bé nhỏ của nàng dung dăng cùng đi.

Hoa Mộc Thiếp thích nhất là thời khắc này, bởi vì ở tư thế như vậy nàng có thể nhìn được rất xa, rất cao, bất kể đám chim nhỏ đang ở trên mái hiên, cây cối hay đậu trên dây điện đều sẽ khoái trá chào hỏi cùng bọn họ. Còn có cả đám Ảnh yêu vẫn luôn theo sát bên cạnh, muốn tiến gần hơn một chút lại rụt rè không dám, Hoa Mộc Thiếp từ trên cao nhìn xuống chúng nó, thầm cảm thấy bản thân cực kỳ uy phong.

Vả lại có một việc bé vẫn không nói ra, chính là mỗi lần Tứ gia gia để bé ngồi lên vai, bé sẽ chợt cảm thấy Tứ gia gia thật giống người cha đã mất sớm của mình, trong lòng khẽ ngọt.

“Tứ gia gia, đại cẩu cẩu của Tiểu Kiều ca ca đâu rồi? Vì sao vẫn luôn không thấy nó vậy?” Hoa Mộc Thiếp đặt cái cằm mềm mại tròn trịa của mình lên đỉnh đầu Thương Tứ, hỏi.

Thương Tứ nghe nói như vậy liền theo bản năng liếc nhìn Tiểu Kiều, chỉ thấy mâu quang của cậu đột nhiên sâu hơn, sau đó lại giống như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.

“Đại cẩu cẩu nhà y còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.” Thương Tứ nói.

“Hóa ra là như vậy sao, cũng giống như Đầu Gỗ vậy ư? Có tiền rồi mới có thể cưới vợ!” Hoa Mộc Thiếp tràn đầy đồng cảm.

Thương Tứ vui vẻ, “Nhỡ đâu sau khi Đầu Gỗ cưới vợ rồi, vợ của hắn lại không thích ngươi thì làm sao bây giờ?”

Hoa Mộc Thiếp nhíu đôi mày nhỏ, nghiêm túc suy tư một chút, sau đó nói: “Đầu Gỗ mãi mãi không có không thích Hoa Mộc Thiếp, bọn ta đã hứa với nhau, sau này sẽ mua căn nhà lớn cùng nhau vào ở.”

“Ngươi còn rất tự tin nha.” Thương Tứ nói.

Hoa Mộc Thiếp cười cười, ánh mắt liếc liếc khắp nơi, chợt thấy phía trước có một con mèo mun đi qua, nhớ tới mọi người từng kể về một kẻ tên Liễu sinh đã biến thành mèo, không khỏi gọi to một tiếng, “Liễu Miêu Miêu!”

Mèo mun bị nàng làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa đã ngã từ trên mái nhà xuống đất.

Thương Tứ liếc ngang qua, “Đó chỉ là một con mèo mun thông thường mà thôi.”

Hoa Mộc Thiếp có chút thất vọng, bé cho đến bây giờ còn chưa gặp được Liễu sinh đâu, bất quá cũng không biết có phải do tâm nguyện của bé quá mức mạnh mẽ hay không, ngay tối nay, bọn họ vừa ra ngoài không được nửa giờ đã gặp được Liễu sinh đang đi độ hồn.

“Đây cũng là một con mèo mun thông thường sao?” Hoa Mộc Thiếp cúi đầu hỏi Thương Tứ.

“Không, hắn chính là Liễu sinh.” Nói xong, Thương Tứ thả Hoa Mộc Thiếp xuống, nói: “Ngươi có thể đi vuốt vuốt hắn.”

Hoa Mộc Thiếp hoan hô một tiếng, chạy vồ tới bên cạnh Liễu sinh. Đáng thương cho Liễu sinh khi đó vừa mới độ xong một quỷ hồn, đang nghỉ mệt thoáng chốc, khi nhìn thấy ma trảo của Hoa Mộc Thiếp hướng về phía mình thì đã không kịp đào thoát, chỉ có thể để mặc bàn tay da thịt nầm nẫm kia bắt lấy bản thân, sau đó bị ôm vào lòng điên cuồng xoa nắn.

“Oa oa oa thật là mềm!” Hoa Mộc Thiếp phảng phất phát hiện tân đại lục, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm cái bụng của Liễu sinh, sau đó ánh mắt chậm rãi dời xuống, “Trứng trứng! Trứng trứng cũng đen kịt!”

Thanh âm vang dội thánh thót của Hoa Mộc Thiếp quanh quẩn giữa trời đêm yên tĩnh, “Tứ gia gia màu tới đây xem nè, trứng trứng cũng đen kịt!”

Thương Tứ nhìn sang, cảm thấy Liễu sinh hẳn là sắp giận đến ngất đi rồi. Nghĩ tới hắn một đời bất phàm, nào từng gặp qua loại khuất nhục này?

“Buông tay!” Liễu sinh dùng hết sức lực cả đời giãy khỏi tay Hoa Mộc Thiếp, bốn cái móng sắc bén đều xuất hiện, mỗi sợi lông trên người đều dựng lên.

Hoa Mộc Thiếp còn mếu máo, ngồi xổm dưới đất đáng thương ngửa đầu nhìn Thương Tứ, “Tứ gia gia, hắn không thích ta.”

Thương Tứ xoa xoa đầu nàng, “Hoa Mộc Thiếp nhà chúng ta đáng yêu như vậy, làm sao có thể không thích chứ? Quả là đáng ghét mà, để Tứ gia gia giúp ngươi dạy dỗ hắn.”

Nói xong, Thương Tứ bước lên một bước, Hoa Mộc Thiếp vô cùng hãnh diện, bất quá lại nhẹ dạ chạy đến lôi kéo ống tay áo của Thương Tứ, “Không cần đâu Tứ gia gia, nhỡ đánh chết thì không tốt.”

Liễu sinh: “…”

Tiểu Kiều khẽ đẩy kính mắt, “Hình như nhân loại hiện giờ rất thích đem mèo đi làm giải phẫu triệt sản.”

Liễu sinh: “Ta rốt cuộc đã chọc ngươi vào lúc nào?”

Tiểu Kiều mỉm cười, “Tâm tình của ta hiện giờ không tốt.”

Liễu sinh liền nghĩ muốn rời đi, tiếp tục việc độ hồn của mình. Lúc này Thương Tứ lại nói: “Mấy hôm nữa đã là tháng bảy, Tinh quân có nói gì với ngươi không?”

“Đến lúc đó ngài ấy sẽ đích thân đến giám thị.” Liễu sinh nói.

Rằm tháng bảy là một ngày trọng đại, cánh cửa nối liền âm giới và dương giới sẽ mở ra, vì đề phòng rối loạn, mỗi năm Tinh quân đều tự mình ra mặt.

“Đã gặp Trầm Thương Sinh chưa?” Thương Tứ lại hỏi.

Liễu sinh gật đầu, “Đã gặp.”

Liễu sinh kỳ thực không có đặc biệt đến gặp Trầm Thương Sinh, tuy rằng hắn đang nắm giữ quyển chữ mẫu kia, có thể khiến Trầm Thương Sinh chiếu cố giúp đỡ hắn, thế nhưng sau khi hắn bị biến thành mèo, tất thảy đều chỉ là lời nói suông.

Lần đó bọn họ gặp nhau là tình cờ, trong một buổi tang lễ.

Người chết là đối tượng Liễu sinh phải độ hồn, ông cụ là một giáo viên nhân dân, lúc còn sống đã làm rất nhiều việc tốt, vì vậy Liễu sinh đặc biệt cho phép ông cụ lưu lại dương gian lâu thêm một chút, nhìn lại người thân của mình mấy lần.

Trầm Thương Sinh là đến đó giao hàng, bởi vì chủ nhà còn thiếu chút đồ chưa chuẩn bị đủ, vừa vặn cửa hàng tiện lợi của bọn họ ở gần đó, liền gọi điện đến nhờ hắn giao hàng.

Giao hàng tận nơi cũng là loại nghiệp vụ cửa hàng vừa phát triển gần đây, dù sao chuyện làm ăn trong tiệm cũng không đắt khách tới mức cần cả hắn và Ngô Nhai cùng có mặt, vì vậy một người trông tiệm một người giao hàng, phân công vừa vặn.

Lúc nhìn thấy Liễu sinh, Trầm Thương Sinh cũng có chút kinh ngạc. Đợi hắn giao hàng xong, một người một mèo liền đứng bên cạnh chậu hoa tường vi ngoài sân, nhắc lại chuyện cũ.

Ngữ điệu của cả hai hoàn toàn không mang theo chút vui mừng nào khi gặp lại cố nhân, nội dung trò chuyện cũng lan man bất định, đại để chính là, “Ngươi quyết định cứ lưu lại trong cửa hàng tiện lợi như thế?”

“Ừ.”

“Ngươi vẫn muốn đi tìm Kiến mộc?”

“Ừ.”

Sau đó lại là một tràng trò chuyện không đầu không đuôi, giống như rất nhiều năm trước khi Liễu sinh quyết định muốn giết một người nào đó, Trầm Thương Sinh chỉ bình thản hỏi một câu vì sao, đợi khi biết lý do rồi hắn cũng chưa bao giờ đánh giá quyết định đó là đúng hay sai.

Bọn họ một kẻ sinh ra làm người, lại không thích đi theo đường cũ, chưa bao giờ cư xử như cách của nhân loại bình thường. Một kẻ vốn nên là người, nhưng căn bản lại không hiểu được phải làm sao mới giống con người. Trong những tháng ngày làm bạn cùng nhau, chỉ có sự tồn tại của Thải Vi là khiến cuộc sống của bọn họ tăng thêm vài phần màu sắc.

Nhớ tới Thải Vi, Trầm Thương Sinh hơi nhíu mày, nói: “Lúc đó sư phụ của ngươi đi tìm Thu Dương đạo trưởng, cũng không phải là vì muốn mời đối phương đến vây giết ngươi.”

Đáy mắt của Liễu sinh hơi trầm xuống, “Làm sao ngươi biết?”

“Ta nghe được, nhưng ta còn không kịp nói cho ngươi biết, hai người các ngươi đều đã chết.”

“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?”

Trầm Thương Sinh nghiêm túc nhìn về phía hắn, “Ta chưa bao giờ nói lời hoang đường.”

Liễu sinh lặng lẽ, Trầm Thương Sinh nói không sai, hắn chưa bao giờ nói lời hoang đường, bởi vì hắn chưa từng học được sự dối trá lươn lẹo của nhân loại. Thế nhưng hắn bất ngờ nói ra đoạn chân tướng này, lại muốn Liễu sinh y phải tự xử thế nào đây?

Cõi lòng vô pháp bình tĩnh, trước mắt Liễu sinh phảng phất lại hiện ra ánh mắt mà Thải Vi đã nhìn hắn trước khi chết. Thất vọng, thống khổ, giải thoát, giống như những mũi băng nhọn trên núi tuyết Côn Lôn năm ấy, đâm thẳng vào trái tim của Liễu sinh.