Đợi đến khi ăn cơm, trên bàn lại nhiều thêm một đĩa sườn heo chiên và một chén canh trứng gà, sau đó lại để cho Đại ma vương ôm ôm hôn hôn một hồi, Lục Tri Phi cuối cùng cũng trấn an được cái thùng dấm nọ.
Thương Tứ hài lòng, cầm chén canh trứng gà ngồi xếp bằng trên ghế salon, nghe Lục Tri Phi kể chuyện của Mạnh Tiểu Thuyên và Quý Tiêu, nói: “Vậy nên, Quý Tiêu muốn em giúp làm gì?”
“Chuyện cụ thể anh ta cũng chưa nghĩ tới. Em cảm thấy những việc có thể thử anh ta đều thử rồi, để Mạnh Tiểu Thuyên mở quán cà phê quản gia, đưa chị ấy đi xem hội chợ comic, luôn ở cạnh chi ấy để chị ấy có thể càng tự do buông lỏng bản thân. Mạnh Tiểu Thuyên hiện tại nhìn qua rất tiêu sái, bất quá nếu chị ấy thực sự vui vẻ như biểu hiện bên ngoài, vì sao còn phải đơn độc lên Hoan Hỷ sơn? “
Thương Tứ uống một ngụm lớn canh trứng gà mềm mại ngon miệng, nói: “Vậy đã nói rõ, nàng còn bị vây trong mê trận ở Hoan Hỷ sơn chưa thể rời đi. Cũng giống như Tiểu Kiều vậy.”
Chuyện cũ khắc sâu, khó thể quên lãng.
Thời gian của Mạnh Tiểu Thuyên cũng giống như những người khác, không ngừng đi về phía trước, thế nhưng mỗi khi anh ta giương mắt nhìn lên lại thấy phảng phất giống như vẫn luôn bị vây trong màn sương mù dày đặc năm đó tại Hoan Hỷ sơn.
Anh ta giống như bị vây chặt ở đây, bất kể là đi về bên trái hay bên phải đều không thoát khỏi phạm vi sương mù bao phủ. Anh càng nỗ lực thoát ra rồi một lần lại một lần quay về chỗ cũ, trở về ngả rẽ trước đó.
Hoan Hỷ sơn không một bóng người, màn đêm buông xuống lại càng thêm đáng sợ.
Có khi, Mạnh Tiểu Thuyên sợ hãi chạy cuốn cuồn trên núi, giống như phía sau có mãnh thú gì đó đang đuổi theo. Mãi đến một ngày, anh ta trượt chân té xuống cái hang động kia, lúc nằm trên đám ‘cỏ lau’ nhìn thẳng lên màn trời đêm đầy sao yên tĩnh trước mặt, đột nhiên cảm thấy nếu sống ở nơi này cũng không tệ.
Ở đây không có bất luận kẻ nào đến làm phiền, những kẻ sợ anh, căm hận anh hoặc là thanh âm phiền phức của cả đám người líu ríu kia đều không nghe được.
Hoàn toàn không giống như bây giờ.
Ồn ào huyên náo.
“Đã nói xong chưa? Nói xong thì cút đi.” Mạnh Tiểu Thuyên lạnh mặt đứng dậy, nhìn lướt qua đám người giúp việc đứng sững như pho tượng bên cạnh, “Lần sau không nên tùy tiện mở cửa cho người đẩu người đâu vào.”
“Dạ, ông chủ.” Người giúp việc lập tức đáp ứng, mà người phụ nữ đoan trang luống tuổi ngồi trên salon lại hơi nhíu mày, “Ta là mẹ của con, vì sao lại thành người ngoài? Ngay cả trợ lý bên cạnh con đều có thể tùy tiện ra vào nơi này, mẹ vì sao không thể vào?”
“Nếu mỗi lần bà tới đều muốn lặp lại những lời này, vậy thì không cần phí công phí sức.”
“Mẹ chỉ là lo lắng cho con.” Sắc mặt của người phụ nữ mềm đi, “Đều đã hơn mười năm rồi, mẹ với cha con cũng không muốn ép con gắt gao như năm đó nữa. Hiện tại ông ấy ở nhà trông hoa uốn cây, tính tình cũng sửa được tốt hơn nhiều, con chung quy cũng là con của cha mẹ, cha mẹ đều hy vọng con có thể có cuộc sống tốt. Giống như con hiện tại… như vậy… cũng không phải là một biện pháp.”
“Tôi thế nào? Chẳng ra gì sao?” Trong ngữ điệu của Mạnh Tiểu Thuyên mang theo hàm ý châm chọc.
Người phụ nữ có chút khó khăn mở miệng, do dự hồi lầu mới nói: “Con trước đây không phải luôn cho rằng mình là con gái sao? Nhưng xem tính tình hiện tại của con, có chỗ nào giống con gái chứ?”
“Ai nói phụ nữ nhất định phải nhu nhu nhược nhược, hiểu chuyện nghe lời? Điều luật nào quy định, tôi vì sao không biết? Tôi mang giày cao gót vào cũng có thể hùng hổ đánh người, nào có sợ ai?”
Thấy Mạnh Tiểu Thuyên thức giận, người phụ nữ vội vàng trấn an, “Mẹ cũng không phải muốn nói chuyện này, mẹ với cha con thương lượng một chút, nếu con quả thực muốn… làm một cô gái, cũng không phải không được. Cha mẹ cũng có nghe ngóng một chút tin tức về những xu hướng chữa bệnh ở nước ngoài, cái này đều có thể làm giải phẫu. Đợi sau khi con về lại chỉnh sửa gương mặt một chút, ít nhất có thể đường đường chính chính ra ngoài, sau đó kết hôn cũng…”
“Hiện tại tôi không phải cũng đường đường chính chính sao?” Mạnh Tiểu Thuyên hỏi ngược lại.
“Mẹ đâu có ý đó, lẽ nào mẹ còn hại con sao?!” Người phụ nữ cũng tức giận, “Cha mẹ đã nhượng bộ nhiều như vậy, con lại cái gì cũng không chịu, rốt cuộc con muốn chúng ta làm như thế nào?”
Mạnh Tiểu Thuyên lưu loát phản bác: “Nếu như tôi đi giải phẫu, vậy công ty phải làm sao?”
“Công ty đương nhiên là có cha con quản lý, không cần con quan tâm. Đợi sau khi con giải phẫu xong trở về cũng đã trưởng thành rồi, đợi thêm một thời gian liền có thể…”
Mạnh Tiểu Thuyên giận tới nở nụ cười, tiếng cười mang theo hàm ý trào phúng lạnh lẽo kia giống như một mũi kim đâm thẳng vào lòng người phụ nữ nọ, khiến cho cơn giận vừa thoáng nhấc lên của bà lập tức xì hơi. Bà làm sao có thể không rõ, đứa con trai này từ đầu đến cuối đều xem như đang nghe hát kịch.
“Mày…” Người phụ nữ nọ lắp bắp nữa ngày cũng không thốt ra thêm được lời nào. Nói cho cùng, trước giờ bà luôn tự phụ mình có hàm dưỡng cực cao, hoàn toàn không thể làm đến mức chẳng hề kiêng nể như Mạnh Tiểu Thuyên.
Mạnh Tiểu Thuyên cũng không có tâm trạng nhiều lời hơn với bà, lạnh giọng gọi Quý Tiêu tiến đến tiễn khách, sau đó xoay người vào phòng ngủ.
Quý Tiêu tiễn người ra cửa, khóe mắt khoáng nhìn cửa phòng bị Mạnh Tiểu Thuyên nặng nề đóng sầm lại, gương mặt mỉm cười nhìn về phía người phụ nữ nọ, “Phu nhân, tính tình của Tổng giám đốc vẫn luôn như vậy, ngài đừng tức giận.”
Người phụ nữ kia còn muốn nói thêm gì đó, tuy rằng bà hoài nghi giữa Mạnh Tiểu Thuyên và Quý Tiêu có ám muội thế nhưng trước sau đều không bắt được nhược điểm. Lúc này lòng bà rất loạn, có chút khổ sở lại còn rất giận dữ, chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút.
Nhưng mà bà vừa xoay người, thanh âm của Quý Tiêu lại từ sau lưng truyền đến, “Phu nhân, kỳ thực tôi cảm thấy đề nghị vừa rồi của ngài rất tốt. Tôi vừa lúc cũng rất có hảo cảm với Tổng giám đốc, chờ cậu ấy làm giải phẫu xong chúng tôi liền quang minh chính đại kết hôn. Đến lúc đó chuyện của công ty đều để tôi xử lý là được rồi, phu nhân và lão gia chỉ cần đùa giỡn chút cây cỏ, bảo dưỡng tuổi thọ là được.”
“Vô sỉ!” Người phụ nữ đào tâm đào phổi cũng không tìm ra được từ gì khó nghe hơn nữa, vì vậy liền hung hăng trừng mắt, xoay người rời đi.
Quý Tiêu thấy đối phương đã rời đi, ý cười trong mắt nhanh chóng lạnh xuống.
Quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, trong mắt Quý Tiêu lại hiện ra một tia đau lòng, bước tới trước cửa gõ gõ hai cái, “Tổng giám đốc?”
Trong phòng không có ai trả lời, Quý Tiêu lại gọi một tiếng, vẫn là một mảnh im lặng. Cơn khủng hoảng đột nhiên xuất hiện xông thẳng lên đầu, anh cũng không quản được nhiều như vậy, lập tức đá văng cửa phòng.
“Phanh!” Cửa phòng mở rộng, trong nháy mắt, khí lưu trầm nặng trong nhà và hơi gió mát lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào hòa quyện với nhau, đem tấm rèm bên khung cửa thổi tung lên, lăng loạn dưới ánh trăng.
Mạnh Tiểu Thuyên ngồi trước bàn trang điểm, trong tay cầm một cây kéo sáng loáng, mũi kéo bén nhọn lóe lên một tia sắc lạnh của kim loại. Trong nháy mắt đó, trái tim của Quý Tiêu giống như rơi tõm vào hồ nước lạnh băng.
Quý Tiêu sãi bước tiến lên, ý đồ bắt lấy cây kéo nọ, tốc độ nhanh đến khiến Mạnh Tiểu Thuyên kinh ngạc không thôi. Đôi mắt xinh đẹp hẹp dài cứ vậy mở to, anh ta chằm chằm nhìn Quý Tiêu khẩn trương ngây ngốc, bỗng nhiên phì một tiếng bật cười.
Anh cười đến không thể kềm chế, không chút kiêng nể, phóng túng vui vẻ, mọi cử động mọi biểu tình đều vây chặt linh hồn của Quý Tiêu.
“Tôi chỉ cảm thấy tóc mái hơi dài quá, muốn tự mình cắt một chút mà thôi, anh sẽ không cho rằng tôi muốn dùng cây kéo này tự sát chứ?” Mạnh Tiểu Thuyên cười hỏi.
Trái tim đang thắt chăt của Quý Tiêu lập tức trầm tĩnh lại, bất quá vẫn đoạt lấy kéo từ tay Mạnh Tiểu Thuyên, “Để tôi cắt giúp cậu.”
“Anh cắt có được không?” Mạnh Tiểu Thuyên nhướn mày.
“Tổng giám đốc, anh đừng hỏi đàn ông những câu có được hay không này.” Quý Tiêu lịch sự nhắc nhở.
Mạnh Tiểu Thuyên bĩu môi, không thèm bình luận, sau đó lại không nhịn được dặn dò một câu, “Cắt đẹp đẹp một chút, nếu không ngày mai tôi sẽ gửi thông báo cho toàn công ty, nói anh không được.”
Uy hiếp của Mạnh Tiểu Thuyên vẫn luôn như vậy, nghe rất hung ác độc địa.
Quý Tiêu thở dài biểu thị bất đắc dĩ, xoay vai của đối phương để người nọ đối mặt với mình, sau đó cầm kéo nghiêm túc so so tóc mái của cậu ta.
“Nhắm mắt lại.” Có lẽ là do ánh trăng gây họa, thanh âm của Quý Tiêu nghe có chút lành lạnh, nhưng lại lạnh đến rất dễ nghe. Giống như ánh trăng ngoài cửa sổ vậy, chỉ cần tỉ mỉ cảm thụ là có thể phát hiện sự ôn nhu trong đó.
Đôi mắt Mạnh Tiểu Thuyên nhắm lại, bất quá thế giới thật giống như lại càng trở nên đặc sắc.
Tiếng kéo lách tách cắt đi từng đoạn tóc, thanh âm gió lùa qua màn sa, còn có tiếng tim đập thình thịch, tiếng hít thở của người nào đó đều đặn vang lên bên tai.
Không nhìn thấy cũng đồng nghĩa với không biết và nguy hiểm, thế nhưng trong lòng Mạnh Tiểu Thuyên hiện tại tuyệt đối không hề sợ hãi.
Anh có thể cảm giác được ngón tay ấm áp của Quý Tiêu có lúc phớt qua lông mi của mình có lúc lại chạm lên làn da mềm mại, anh hoàn toàn không cảm thấy một chút chán ghét nào.
Kỳ thực, Mạnh Tiểu Thuyên hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, tất cả thống khổ và phân vân đại để đều đã bộc phát trong sự giãy dụa vào thời kỳ trưởng thành, còn có cả một nổi tuyệt vọng mang tên tứ cố vô thân.
Giống như cả người đều bị ngâm trong nước lạnh, sợ đến mức hít thở không thông, nhìn những tia sáng loang lổ chiếu trên mặt nước, bản thân vừa khát vọng vừa sợ hãi, sau đó mù quáng điên cuồng tìm đường tiếp cận, thế nhưng một lần lại một lần cứ luôn bị rong tảo trói chân.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay lúc bầu không khí đang nồng đậm ấm áp cùng yên lặng, Mạnh Tiểu Thuyên chợt phá vỡ trầm mặc, nói: “Tôi sẽ không làm cái giải phẫu kia, tôi không cần dựa vào thủ đoạn y học để cải biến bản thân.”
Từ nhỏ đến lớn, bất luận ở tình huống nào Mạnh Tiểu Thuyên đều kiên trì một điểm, chính là anh cảm thấy bản thân mình vô cùng bình thường. Anh hoàn toàn không chán ghét bản thân, bởi vì nếu ngay cả anh cũng cảm thấy chán ghét chính mình, thế giới này liền tan vỡ rồi.
Kỳ thực, đổi một cách nói khác, cái suy nghĩ này cũng tương đương với tự kỷ đi. Bất quá tự kỷ hẳn cũng không có gì không tốt, ít nhất trong suy nghĩ của Mạnh Tiểu Thuyên chính là như vậy.
Bàn tay của Quý Tiêu hơi dừng một chút, sau đó vừa tiếp tục giúp đối phương tu bổ tóc mái vừa nói: “Đúng rồi, như vậy thật là quá tốt, chí ít tôi không cần lo mỗi khi muốn tìm anh còn phải chạy ra nước ngoài.”
“Anh liền nhân cơ hội này tự mình gây dựng sự nghiệp, như vậy chẳng lẽ không tốt hơn sao?” Mạnh Tiểu Thuyên nhắm mắt lại hỏi.
“Chuyện này tuyệt đối không thể, chí hướng của tôi là ăn bám.” Thanh âm Quý Tiêu mang theo ý cười, “Không bằng tổng giám đốc cho tôi cái cơ hội này?”
Lời này của anh ta… là có ý gì?
Nắm tay Mạnh Tiểu Thuyên chợt siết chặt, vô thức muốn mở to mắt, bất quá đến cuối cùng lại do dự.
“Cắt xong rồi.” Giọng nói của Quý Tiêu vang lên bên tai anh, những lời vừa rồi dường như cũng theo gió tản đi.
Mạnh Tiểu Thuyên không biết mình nên cảm thấy mất mát hay là may mắn, mở mắt nhìn vào trong gương, cả người đều cứng lại. Qua nửa phút, anh vươn tay muốn cầm lấy cây kéo, nhìn lại mới thấy kéo không có ở đây, anh cầm lên một chai dung dịch dưỡng da, nhìn về phía Quý Tiêu, “Anh đứng xa vậy làm gì?”
Quý Tiêu sờ mũi một cái, “Chổ này tương đối mát mẻ.”
“Tôi có một loại biện pháp khiến cả người của anh đều mát mẻ thanh thản, sau đó còn có thể giúp anh thông não, anh cảm thấy thế nào? Có muốn thử một chút hay không?” Mạnh Tiểu Thuyên tức chết, “Tôi đáng lẽ không nên tin anh, anh rốt cục đã cắt kiểu gì cho tôi? Sầu riêng bị chó cắn à?!”
Quý Tiêu nhún vai, “Nhân vô thập toàn.”
“Toàn, toàn em gái anh!”
Lửa giận của Mạnh Tiểu Thuyên đủ để thiêu đốt suốt đêm. Mãi đến sáng hôm sau, lúc Quý Tiêu tới đón anh đi salon cắt tóc, đối phương cũng không chịu trưng ra sắc mặt tốt.
Quý Tiêu đã tập mãi thành thói quen, phân phó thợ cắt tóc: “Cuối tuần công ty có tiệc mừng tất niên, giúp anh ấy cắt kiểu tóc mới mẻ một chút.”
Mạnh Tiểu Thuyên nhắm mắt dưỡng thần không nói lời nào, đợi đến khi mở mắt nhìn thấy kiểu tóc mới, anh hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Thợ cắt tóc cố ý uốn nhẹ phần đuôi, khiến anh thoạt nhìn trẻ hơn một chút, bộ dạng càng thêm trung tính hơn một chút.
Trên đường về công ty, Mạnh Tiểu Thuyên nhận được một tin nhắn từ Thổ địa công..
*Thổ địa công: Ta có một khách hành hương đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu, hy vọng có thể gặp mặt một lần, ngươi có muốn gặp hay không?
*Mạnh đại toàn: Khách hành hương cái quỷ gì, không gặp.
*Thổ địa công: Không nên vừa mở miệng đã nói chết như vậy, vị khách hành hương này của ta vừa cao to vừa đẹp trai, bằng cấp cũng tốt, một năm thu vào vài triệu. Ngoại trừ có chút thích áp đặt, có chút phúc hắc ra thì không có khuyết điểm rõ ràng gì, ngươi thật sự không suy nghĩ một chút?
*Mạnh đại toàn: Tôi còn đang cưỡi ngũ sắc tường vân đâu[1].
Thổ địa công trầm mặc, người bằng hữu này của lão nói chuyện luôn rất trực tiếp bén nhọn.
*Thổ địa công: Đối phương thầm mến ngươi đã nhiều năm, đi gặp hắn một lần thôi, cho dù không thích cũng có thể trực tiếp cự tuyệt mà.
*Mạnh đại toàn: Gần đây công ty có tổ chức tiệc tất niên, Quý Tiêu nói muốn tổ chức vũ hội hóa trang gì đó, bận.
*Thổ địa công: Vậy cái hôm tổ chức tiệc ngươi chỉ cần dành ra nửa giờ đến đây là được, thế nào?
*Mạnh đại toàn:…
*Thổ địa công: Nếu như ngươi đáp ứng, hắn sẽ bái tạ ta.
Mạnh Tiểu Thuyên nhìn chằm chằm hai chữ ‘bái tạ’ kia, do dự một hồi cuối cùng vẫn đồng ý. Tuy rằng anh nghĩ đây chẳng qua chỉ là lãng phí thời gian, cho dù đối phương có thầm mến anh bao lâu đi nữa, sau khi biết anh kỳ thực có chướng ngại trong việc nhận thức giới tính có lẽ cũng không tiếp thu được.
Bất quá, Mạnh Tiểu Thuyên vốn cũng không trông cậy cái gì, khiến người ta vẫn ôm huyễn tưởng về mình cũng không tiện lắm, đến lúc đó dứt khoát cự tuyệt là được rồi.
Phía bên kia, Thổ địa công vừa hẹn Mạnh Tiểu Thuyên xong đã xuất hiện trong một nhóm nhỏ trên wechat.
*Thổ địa công: Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.
*Lộc Bất Tri: Tốt, hôm đó tôi sẽ cùng Thương Tứ đi thăm gia tiệc mừng.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Thiệp mời tôi đã chuẩn bị xong.
*Viên Viên của ta sao lại đáng yêu như vậy: Ta nghĩ còn phải chuẩn bị thêm một chiếc xe cứu thương.
*Thổ địa công: Xe cứu thương?
*Viên Viên của ta sao lại đáng yêu như vậy: Dựa vào tính cách nóng nảy của Mạnh Tiểu Thuyên, lúc nhìn thấy người muốn bày tỏ là trợ lý nhà mình, ta cho rằng khả năng nàng tiếp nhận và nhấc ghế lên truy sát là phân đều năm năm. Bằng không ngươi cũng mặc nữ trang đi thông báo sẽ bảo đảm hơn, như vậy biết đâu nàng có thể sẽ hạ thủ lưu tình.
*Lộc Bất Tri: Rất xin lỗi, làm phía bị tỏ tình, anh không có quyền lên tiếng.
*Tiểu trợ lý ngây thơ: À ~
*Thổ địa công: À ~
*Viên Viên của ta sao lại đáng yêu như vậy: Các ngươi xem náo nhiệt cái gì!
*Lộc Bất Tri: [ Tạng Hồ. jpg]
*Tiểu trợ lý ngây thơ: Nói ngắn lại, thứ sáu gặp.