Sau khi luật sư và công chứng viên rời đi, tòa nhà nhỏ khôi phục yên tĩnh, ánh nắng chiều sau giờ ngọ chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, phản chiếu chuỗi đèn sao dài do chính Tang Du trang trí trên rèm cửa, nhấp nháy một loạt chấm vàng nhạt.
Lam Khâm ngồi trên sô pha một lúc, điện thoại lại rung lên đánh thức anh.
Vừa rồi có nhiều người bất tiện, anh chỉ đáp lại mấy câu ngắn gọn, lúc này Tang Tiểu Ngư không hài lòng, gửi từng tin nhắn WeChat, ma sát ngón tay anh có chút tê dại.
"Hôm nay Lam Tiểu Khâm đã trưởng thành như vậy rồi, nên không cần sự yêu thương của tiên nữ Tiểu Ngư."
"Nếu anh không có thời gian gửi tin nhắn cho em, vậy em làm việc đây."
"Em còn chưa ăn trưa nữa, cũng không có ai đau lòng cho em."
"Dù sao anh cũng —— bận rộn như vậy, anh cũng không thấy những thứ này, cho dù em có chút không vui, cũng phải đến buổi chiều anh mới biết được ——"
Cuối cùng kết thúc đoạn hội thoại, còn có voice chat hai giây.
Lam Khâm vội vàng ấn vào, bên trong truyền đến một giọng nói mềm mại của cô chỉ có một chữ ——
"Hừ."
Bốn tin nhắn cộng thêm voice chat như đã nắm lấy trái tim Lam Khâm vuốt ve nhiều lần, anh vội đứng lên cầm lấy áo khoác định chạy đến trung tâm phục hồi để gặp cô, vừa đi vừa gõ chữ.
Vốn dĩ Tang Du cố ý gửi tin nhắn thế này muốn làm nũng, chọc Lam Khâm lo lắng cô một chút, kết quả cô thực sự cảm thấy có chút thất vọng, cô và Khâm Khâm ở bên nhau mười ngày, thật sự không quen với việc đột nhiên tách ra.
Trước kia Khâm Khâm rất dính cô, nhưng hôm nay anh lại vô cùng bình tĩnh, trò chuyện với cô cũng chỉ có vài câu.
Tang Du phồng má lên, vừa định đặt điện thoại xuống ăn trưa thì tiếng WeChat đột ngột vang lên, cô vội vàng mở ra xem, tin nhắn trả lời mới phủ khắp màn hình, cô vừa mới đọc xong tin nhắn đầu tiên, sự xám xịt trong người biến mất một cách dễ dàng.
"Lam Tiểu Khâm hết bận rồi, thời gian còn lại đều thuộc về tiên nữ Tiểu Ngư."
"Tiên nữ Tiểu Ngư không vui, còn nguyện ý thỏa mãn ba nguyện vọng của anh không?"
"Nếu em không muốn, anh sẽ qua tìm em ngay lập tức."
"Nếu em muốn ——"
Anh để thêm icon đôi mắt lấp lánh đầy vẻ tội nghiệp chắp tay ở giữa.
"Nguyện vọng đầu tiên của anh, tiên nữ Tiểu Ngư hãy bay đến nhà ăn gọi ít nhất gọi hai món và một canh, ăn ngay lúc còn nóng."
Tang Du nhếch khóe miệng lên đến mức không bỏ xuống được, cầm điện thoại di động.
"Nguyện vọng thứ hai, trong lúc ăn cơm gửi anh một bức ảnh tự chụp."
Tang Du nhướng mày hừ nhẹ, chụp ảnh làm gì, giám sát cô sao?
"Còn nguyện vọng thứ ba, anh muốn tới tìm em ngay lập tức."
Tang Du hoàn toàn cười thành tiếng, Mạnh Tây Tây đang đi ngang qua cửa đã nghe thấy, cô cố gắng hắng giọng nghiêm túc nói với Lam Khâm: "Cái thứ nhất miễn cưỡng đồng ý, cái thứ ba không cần bàn nữa, anh tới bây giờ cũng uổng công chờ đợi. Cái thứ hai... Muốn chụp ảnh làm gì?"
Lam Khâm dừng ở cửa vì bị từ chối thẳng thừng, lông mi dài mềm mại đan xen ánh sáng nhu hòa tràn ra, trả lời: "Bởi vì anh không thể gặp em cả buổi sáng..."
Anh ấn vào màn hình bằng những ngón tay cân đối, kéo ra chút rối loạn nhỏ tí xíu mãnh liệt trong ngực, mô tả nó với sự kiềm chế: "Anh nhớ em, nhớ đến khó chịu."
Thành thật thổ lộ tiếng lòng Lam Khâm đã thành công được bạn gái phê chuẩn đi được đón cô tan làm, trong hai tiếng còn lại, anh niêm phong bản sao của những tài liệu liên quan trong một túi hồ sơ, cất vào ngăn của rương hành lý và bắt đầu thu dọn những công việc thường ngày trong tòa nhà nhỏ, những thứ cần thiết được đóng gói gọn gàng theo từng loại khác nhau.
Các mẫu trang sức của mùa mới đều đã hoàn thành, anh không muốn để Tiểu Ngư trong tầm mắt của nhà họ Lam nữa.
Ngôi nhà ở Lâm Giang mới là nhà của họ.
Lam Khâm đã chụp ảnh thành quả cải tạo tòa nhà nhỏ của Tang Du, cất vào một thư mục riêng, chụp đến ngoài sân thượng, hình ảnh lần đầu tiên anh hôn sâu cô hiện ra rõ ràng trước mắt, bên tai anh dần đỏ lên, anh dọn bộ bàn ghế xuống lầu, muốn mang chúng tới cửa sổ sát đất, ngày nào cũng... ngồi lên đó mà hôn cô.
Vất vả lắm cũng đến ba giờ, chú Trần đợi bên ngoài tòa nhà nhỏ đúng giờ, Lam Khâm vừa mở cửa xe định xuất phát, một chiếc xe màu xám bạc đột nhiên quay đầu lại, vững vàng dừng lại ở bên cạnh, chú hai nhà họ Lam bước xuống, trên mặt không ít mệt mỏi vất vả, thở dài nói: "Khâm Khâm, nghe nói cháu đồng ý muốn nói chuyện với chú, chú lập tức về ngay từ Mỹ."
Lam Khâm nhíu chặt mày.
Chú hai thấy anh rời đi, bất đắc dĩ thương lượng, lời nói mang vẻ khẩn cầu: "Năm giờ chú lên trụ sở họp, chỉ mất hai tiếng thôi."
Trán Lam Khâm căng ra, rũ mắt nhìn về phía chú Trần, chú Trần nhanh chóng hiểu ra, nhỏ giọng nói với anh: "Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ đón Tang tiểu thư, nói với cô ấy ngài đang bận."
Tang Du tan làm biết tin chú hai nhà họ Lam đến nhà, thấp thỏm cả đường về, rồi kèm theo lời kể sinh động của chú Trần về những chuyện xấu xa nhà họ Lam đã gây ra cho Khâm Khâm, tim cô như lăn lộn trong dầu nóng.
Khi xe đến gần nhà cũ, cô không nhịn được hỏi: "Chú Trần, chú nói thật cho cháu biết, lần trước Khâm Khâm đã trao đổi điều kiện gì để chuyển viện giúp mẹ cháu?"
Chú Trần ngạc nhiên nhìn cô từ gương chiếu hậu: "...Cô đoán được?"
Quả nhiên là vậy.
Tang Du ấn mạnh vào chỗ ngồi của mình: "Rốt cuộc là gì? Có liên quan đến nhà họ Lam sao? Bà nội nhờ Khâm Khâm giúp chú hai đúng không ạ?"
Chú Trần cân nhắc kỹ lời nói của mình, nghĩ rằng Tang Du là người thân cận nhất của Lam Khâm, có mấy câu cũng không cần lảng tránh, vì thế thấp giọng đáp: "Theo tôi đoán, ý của Tống phu nhân không phải chỉ là giúp đỡ, bà ấy hi vọng tiên sinh thật sự can thiệp vào nhà họ Lam, vì thế bà ấy mới cố gắng hết sức để đẩy tiên sinh vào ban giám đốc, thậm chí tiến xa hơn nữa, e rằng y vọng rất nhiều vào tiên sinh..."
Tang Du nhận ra ý tứ sâu xa của chú Trần, trong đầu như có sợi dây cung chậm rãi kéo ra.
Nhưng người thừa kế do nhà họ Lam bồi dưỡng... không phải là Lam Cảnh Trình sao?
Sao lại liên quan tới Khâm Khâm.
Đúng lúc xe dừng ngay trước tòa nhà nhỏ.
Chú Trần dừng xe lại, Tang Du cũng biết đúng mực, không tiếp tục hỏi nữa, qua cửa kính xe, cô thấy cánh cửa khép hờ, một chiếc xe chở hàng nhỏ đậu cách đó không xa, trên thùng xe là đầy đủ bàn ghế trên tầng thượng.
Muốn dọn nhà?
Tang Du vội vàng xuống xe, chạy chậm lên bậc thang, lúc tay ấn vào tấm cửa vừa dùng sức, mơ hồ nghe thấy giọng nam trung niên quen thuộc nói: "... Năm đó rõ ràng người bị bắt cóc phải là Cảnh Trình, là con của chú! Không phải là cháu! Nếu hôm đó bọn họ không cho hai đứa mặc cùng một bộ lễ phục và đeo kính đen thì cũng sẽ không bị nhận nhầm..."
Một âm thanh vật nặng đập vào bàn trà đột ngột cắt ngang lời nói của ông ta.
Giọng nam run run, âm điệu trầm thấp: "Chú hai xin lỗi cháu, cả nhà họ Lam đều có lỗi với cháu, nhưng bây giờ tình cảnh đã thế này, cháu hãy nể mặt bà nội đi, mấy bản thiết kế đặc biệt kia..."
Tang Du không hiểu chuyện gì, nhưng năm chữ "bản thiết kế đặc biệt" đập quá rõ vào tai cô, trùng hợp với lời bà nội nói hôm nay.
Bản thiết kế có vết bớt trên xương quai xanh là do Khâm Khâm vẽ cho cô! Cô vẫn thấy không vui khi mang nó ra ngoài đó.
Tang Du đứng thẳng lưng, quyết tâm giải vây cho Lam Khâm, đẩy cửa bước vào, nở nụ cười ngọt ngào: "Khâm Khâm, em về rồi —— "
Trong phòng khách, Lam Khâm ngồi đối diện với chú hai, một người mặt đóng băng, một người mặt như màu đất.
Ngay khi cô bước vào, không khí đông đặc tan đi.
Lam Khâm vội vàng đón rồi ôm cô vào lòng, dùng ngón tay xoa xoa hai bên má cô, phát hiện nhiệt độ xuống thấp, anh cau mày sờ lên môi, không tiếng động dò hỏi.
"Không lạnh," Tang Du đứng nghe lén ở ngoài cửa nên bị gió thổi lạnh, không ngờ chuyện này lại bại lộ dễ dàng, vội vàng thấp giọng hỏi: "Chúng ta chuyển nhà sao?"
Lam Khâm ôm Tang Du, cúi xuống áp mặt vào khuôn mặt của cô, chặn ánh nhìn của chú hai bằng lưng, không nhanh không chậm gõ chữ cho cô: "Xong rồi, đêm nay chúng ta về nhà."
Tang Du nghĩ đến hà ở Lâm Giang, cửa sổ sát đất và những chiếc giường lớn êm ái trên liền kích động, thoải mái trao cho anh một nụ hôn nồng cháy trước mặt chú hai: "Được rồi —— vậy hai người nói chuyện trước đi, em vào bếp xem có cái cái gì cần đem đi không."
Lam Khâm nghĩ đến những lời mà chú hai lỡ nói, trong lòng liền sợ hãi, quay đầu lại nhìn ông ta chằm chằm một lát cảnh cáo, sắc mặt chuyển lạnh.
Anh nhìn Tang Du vào bếp, hẳn là định ở tầng 1, nhưng anh không muốn cô nghe thấy những gì không nên nghe nên khẽ ra hiệu rồi quay lưng bước lên bậc thang đến tầng hai.
Chú hai gật đầu với Tang Du rồi lập tức đi theo.
Dù thế nào đi chăng nữa, ông ta và Tống Chỉ Ngọc đã quyết định rằng sự suy tàn của Lam gia sắp kết thúc, cho dù sản phẩm mới có tốt đến đâu thì sức ảnh hưởng vẫn là chưa đủ, triển lãm châu báu Paris là trận đánh cược cuối cùng, ông ta tin rằng với khả năng của Lam Khâm, chỉ cần anh đồng ý, chắc chắn có cơ hội chiến thắng rất lớn, Lam gia có thể được đưa trở lại đỉnh cao thông qua cuộc triển lãm tập trung thế giới này.
Về phần hai lão già cũ của ban giám đốc luôn không hợp từ trước đến nay kia, theo xu thế phát triển chung, sóng gió gì có thể nhảy ra nữa.
Lam Khâm dẫn chú hai vào phòng làm việc, lấy một ít bản thảo gần đây đưa cho ông ta, giọng nói bằng phẳng của phần mềm: "Là nể mặt bà nội, chỉ vậy thôi, không có cái gì khác."
Chú hai liếc nhìn xương quai xanh của người mẫu, trống trơn.
Nếp nhăn của ông ta hằn sâu hơn: "Khâm Khâm, không phải ——"
Chú hai không thể lấy được đồ mình muốn, vì vậy lại nói khẩn thiết hơn.
Lực chú ý của Lam Khâm lại hướng ra ngoài cửa sổ.
Mới đầu anh chỉ có vẻ liếc nhìn tùy ý, nhưng lại tình cờ bị hấp dẫn, sải bước đến bên cửa sổ đẩy sang một bên, nghiêng người nhìn xuống.
Cửa sổ hướng ra sân nhỏ ngoài cửa.
Trong sân có mấy cây già, từng là ký ức ác mộng của anh, anh bị đuổi theo trốn sau cây, sau này lớn lên liền trèo lên ngọn cây vẽ mặt quỷ, lớn tiếng gào thét dọa những người anh chị em trêu đùa anh, lấy anh để mua vui.
Nhưng bây giờ...
Lá trên cây rụng hơn nửa, lá vàng cam còn vương vãi khắp sân một cách lộn xộn.
Có một bóng dáng gầy gò mảnh khảnh, đang vung một chiếc chổi to không biết tìm ở đâu, vội vã lại tràn đầy sức sống, quét những chiếc lá rụng vào cùng chỗ, rồi kiên nhẫn trải nó ra.
Lam Khâm đè bên mép cửa sổ nhìn ngây người, môi khẽ mấp máy vô thức.
Tiểu Ngư...
Sau khi quét xong, Tang Du đặt chiếc chổi to sang một bên, xắn ống tay áo lên, cẩn thận chỉnh lại viền xung quanh một bãi lá rụng, đến lúc cô vỗ tay và nâng người lên, cô đột nhiên đặt những chiếc lá thành một hình trái tim thật lớn.
Hiển nhiên cô hài lòng với kết quả, ngẩng đầu lên, bắt gặp chính xác đôi mắt hai màu chói lọi của Lam Khâm.
"Khâm Khâm ——"
Tang Du vẫy tay, nhảy lên và hét to với anh.
"Anh xem ——"
Cô đứng cạnh đống lá hình trái tim, giơ hai cánh tay lên với nụ cười dịu dàng, uốn cong thành hình bán nguyệt, đặt các đầu ngón tay vào với nhau và nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu.
"Hai trái tim!" Trên mặt hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, ngọt ngào hét lên với Lam Khâm: "Em yêu anh!!!!!"
Lam Khâm run lên trong lòng, há miệng, hốc mắt nóng lên, suýt chút nữa nhảy xuống từ cửa sổ.
Chú hai nghe thấy tiếng động, tò mò nghiêng người muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Lam Khâm lại nhạy cảm phát hiện, ánh mắt quét qua như đao băng, phần mềm giọng nói phát ra một âm thanh ——
"Của tôi, chú không được nhìn."
Lam Khâm cũng không còn tinh lực để lo xem chú hai đang nghĩ gì, chạy xuống lầu càng nhanh càng tốt, mở cửa ra, ôm chặt Tang Tiểu Ngư vào trong vòng tay.
Tang Du bị ôm chặt đến đau thắt lưng, cô không biết tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy, cô nhón chân vòng tay qua cổ anh, kiêu ngạo nói: "Khâm Khâm, cách này của em có hữu ích không? Giải thoát anh khỏi chú hai, chắc chắn anh không muốn đối mặt với ông ta."
Lam Khâm xoa lưng cô, nhắm mắt gật đầu.
Tang Du có thể cảm nhận được cảm xúc thăng trầm của anh, ôm mặt nhìn thấy viền mắt đỏ lên, cô không vội hỏi thêm, khẽ sờ đuôi tóc anh dịu dàng: "Đi, về nhà, ngày mai anh phải bắt đầu thực hiện nghiêm túc phối cơm trước khi phẫu thuật, tối nay giải phóng —— chúng ta ăn lẩu!"
Trở lại khu nhà cao cấp ở Lâm Giang, Lam Khâm liên tục có tin nhắn WeChat trên điện thoại di động, anh chuyển sang im lặng, cuối cùng anh nhìn thấy là của Tống Chỉ Ngọc.
Phỏng chừng lúc trước bà đã nói nhẹ nhàng, nhưng không nhận được phản hồi của anh trong một thời gian dài, giọng điệu của bà đã cứng hơn rất nhiều.
—— "Ai đồng ý mà con đã lặng lẽ rời đi! Bà già rồi không làm gì được con đúng không? Lời của chú hai của con vô dụng, ngay cả bà cũng thế?! Lam Khâm, con có thể trốn được à?! Đêm nay bà sẽ gõ cửa nhà con!"
Lam Khâm chọn cách tắt máy.
Tiểu Ngư ở bên cạnh, khởi động máy để làm gì, chỉ cần đánh máy cùng cô là đủ rồi.
Buổi tối anh rất vội vàng, muốn ăn lẩu.
Lẩu đó...
Anh chưa ăn lần nào!
Yết hầu Lam Khâm nuốt nhẹ, móc ngón tay Tang Du, cầm điện thoại di động của cô, chờ mong nhấn từng chữ: "Tiên nữ Tiểu Ngư, lẩu... có thịt không?"