Yêu Quái Nhỏ

Chương 30




Đôi tay thon dài siêu năng lực rơi vào mắt Tang Du lại thành siêu đẹp mắt.

Thời gian làm việc vào buổi sáng của Nghi Gia không nhiều, Tang Du dẫn Lam Khâm tay siêu đẹp, mặt siêu đẹp, dáng người cũng siêu đẹp đi theo, áp lực rất lớn.

Bất kể đi tới đâu cũng bị vô số ánh nhìn tập trung, kinh ngạc nhìn Lam Khâm, tiện thể nhìn sang cô, hơn phân nửa là trách móc.

Cũng không có cách nào, ai bảo có nhiều cô gái trẻ đến Nghi Gia vào lúc này chứ.

Tang Du cứ như thế đâm ra thành quen, không những thế còn sinh ra cảm giác cực kì kiêu ngạo.

Đùa chứ, Lam Tiểu Khâm được cô dẫn tới đây, nhắm mắt bám theo cô là được rồi.

Ai dám mơ tới!

Tang Du ưỡn ngực ngẩng đầu, còn cố ý dựa vào tay Lam Khâm, còn chưa đã nghiện, lại nhón chân xoa tóc anh, cảm giác thỏa mãn không thể diễn tả được.

Lam Khâm quen bị người khác nhìn chăm chú, theo phản xạ cụp mắt xuống, ngoan ngoãn mặc cô xoa nắn.

Anh chưa bao giờ thoải mái lộ ra đôi mắt dị màu ra ngoài như vậy, nhưng có Tiểu Ngư ở bên cạnh khiến anh có tự tin hơn rất nhiều.

"Khâm Khâm, anh đừng nghĩ nhiều," Tang Du kịp thời phát hiện ra sự khó chịu của anh, che miệng lại khẽ nói: "Các cô ấy nhìn chằm chằm vào anh là do anh đẹp trai đó."

Nếu không tại sao phải dùng vẻ mặt không cam lòng nhìn cô chứ?

Lam Khâm cảm thấy an tâm, mím môi cười khẽ, gõ chữ cho cô: "Cô cảm thấy đẹp là đủ rồi."

Anh chỉ muốn Tang Du khẳng định...

Tang Du dứt khoát nắm tay Lam Khâm đi đến phía trước: "Đi—— bây giờ dẫn Lam Khâm đẹp nhất thế giới đi dạo phố!"

Tiến vào cửa hàng Nghi Gia, trước tiên đi qua khu dụng cụ nhà bếp, Lam Khâm thật sự mở ra được cánh cửa của thế giới mới, tò mò quan sát khắp nơi, thấy cái gì cũng muốn sờ.

"Tiểu Ngư, cái này để cô uống nước!"

Một bộ cốc có hoa văn được đặt vào trong xe đẩy.

"Tiểu Ngư, cái này dùng để đựng trà trái cây."

Ấm trà gốm sứ được để vào giỏ.

"Tiểu Ngư, cái đĩa đáng yêu quá, có thể đựng món tráng miệng, cô có thích không?"

Không nói lời nào để vào trong xe.

Thậm chí có khách hàng khác lấy một vài chiếc gối xinh xắn đi qua, nhưng lại không muốn mua nên tùy tiện để vào một góc. Lam Khâm cũng nhặt lên nhéo nhéo, nói với Tang Du, "Mềm thật—— Tiểu Ngư, cô thử xem."

Tang Du nhìn đủ rồi, lắc lắc anh: "Khâm Khâm, tỉnh táo lại đi, không thể mua hết được, chúng ta đến đây để mua cái bàn mà."

Lam Khâm chớp mắt nhìn cô, chậm rãi gõ chữ: "Nhưng nó rất đáng yêu."

Đều hợp với cô...

Tang Du bật cười lật xem, những thứ anh mua rõ ràng đều là những món đồ kinh điển năm nào Nghi Gia cũng bán, cũng không có gì đặc biệt mới mẻ...

Cô đang nghĩ, đột nhiên căng thẳng.

"Anh..." Cô nhìn anh: "Trước kia chưa từng tới sao?"

Lam Khâm lắc đầu "Tôi chưa bao giờ đi dạo phố..."

Trước năm mười sáu tuổi, anh ở nhà cũ của Lam gia, ngoại trừ việc được đưa ra ngoài để đi học thì anh cũng chỉ ở trong phòng nhỏ một mình. Chỉ có phong cảnh ven đường là quen thuộc, chi tiêu hằng ngày có người phụ trách đưa tới, anh lại không dám lộ đôi mắt nên không có cơ hội đi dạo phố.

Sau năm mười sáu tuổi, anh nằm trên giường bệnh hai năm, sau đó tự nhốt mình lại. Trừ việc lặng lẽ đi tìm cô thì từ sáng đến tối đều ở trong phòng, có chuyện gì bất đắc dĩ lắm mới ra ngoài. Càng không nói đến... loại việc đi dạo phố xa xỉ này.

Hôm nay, là lần đầu tiên của anh.

Tang Du thất thanh, trong cổ họng dâng lên chút khó chịu, cưng chiều vỗ vỗ cánh tay anh: "Mua mua mua, Khâm Khâm thích cái gì đều mua."

Cô lại vỗ vỗ vào túi xách: "Cả Nghi Gia tôi cũng mua được."

Nhưng mà cuối cùng khi thanh toán, cũng không mua quá nhiều, cô cũng không giành được cơ hội để thanh toán.

Lam Khâm không nỡ để Tang Du đẩy xe, nhưng xe đẩy quá nặng, anh không thể đẩy được bằng một tay, còn nếu đẩy bằng cả hai tay thì không thể... Ngẫu nhiên lơ đãng ôm cô một chút.

Không được.

Phải mua ít hơn.

Chú Trần vui vẻ giúp chuyển đồ lên cốp xe rồi chỉ vào trung tâm mua sắm bên cạnh: "Tang tiểu thư, cô có muốn dẫn tiên sinh đi dạo tiếp không? Cậu ấy chưa từng đi đâu cả."

Tang Du không chút do dự.

Đương nhiên là muốn.

Hầm gara của Nghi Gia nối liền với tầng trệt của trung tâm thương mại, tình cờ đi qua khu ăn uống thì cũng đã gần bữa trưa. Dòng người đổ về các nhà hàng lớn dần dần trở nên động nghẹt, có nhiều mùi thơm bay ra, các loại món tráng miệng và trà sữa trưng bày ở tủ kính trong suốt ngập tràn lối đi càng trở nên hấp dẫn.

Đối mặt với tình huống này, Lam Khâm chỉ có thể kéo nhẹ cổ tay áo Tang Du.

Đều... Muốn ăn.

Nhưng lại đều... Không thể ăn.

Ánh mắt ướt át của anh hiện vẻ trông mong nhìn chằm chằm Tang Du, trong con ngươi xinh đẹp chỉ có một chữ: "Thèm."

Tang Du vừa buồn cười lại vừa đau lòng, vỗ về an ủi anh: "Anh nhìn xem, thích cái gì thì nhớ kĩ, đợi đến khi dạ dày của anh khỏe hơn, tôi cũng làm cho anh ăn."

Lam Khâm gật đầu thật mạnh, lấy điện thoại ra chụp ảnh từng nhà hàng.

Máy ảnh quay tới quay lui, lại vô tình dừng trên người Tang Du, tách tách, chụp được ảnh cô.

Lam Khâm chụp lén vài tấm, cảm thấy hài lòng rồi mới đổi sang WeChat, "Tiểu Ngư, tôi muốn mua trà sữa cho cô."

Tang Du kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Rất nhiều người đang uống" Lam Khâm nhìn xung quanh: "Nên cũng muốn mua cho cô."

Năm phút sau, Lam Khâm dựa vào trí tưởng tượng phong phú, từ rất nhiều danh mục trong menu chọn ra trà sữa pudding đậu đỏ mà anh cho là uống ngon nhất, cắm ống hút vào đưa cho Tang Du.

Tang Du uống một ngụm, đối mặt với ánh mắt lấp lánh của anh, bỗng nhiên sống mũi cay cay.

Trong ghi chú của cô có ghi thêm Khâm Khâm thích trà sữa pudding đậu đỏ, sau này nhất định phải làm cho anh uống.

Thang cuốn tự động bên cạnh có sơ đồ phân bố tầng của trung tâm mua sắm.

Lam Khâm nhìn kỹ, chỉ xuống lầu ba.

Lầu ba là tầng bán quần áo nữ.

Tang Du đáp ứng tất cả yêu cầu của Lam Khâm. Chỉ cần anh nói muốn đi đâu thì cô nhất định sẽ đi cùng anh. Nhưng tới lầu ba rồi cô mới phát hiện, vấn đề cũng không đơn giản như vậy.

Khâm Khâm có tiềm năng cuồng mua sắm!

Thấy chiếc váy nào đẹp liền so lên người cô, ánh mắt còn vô cùng tốt, chọn cái nào cũng hợp với cô.

Tang Du vừa lật bảng giá lên liền buồn bực.

Giá cả như này... Muốn giết người sao?

Sau đó cô quyết định chơi xấu, không chịu đi vào cửa hàng, Lam Khâm mím môi, trong mắt hiện ra chút mất mát.

Tang Du kiên nhẫn giải thích cho anh: "Khâm Khâm, anh không thể xúc động mà tiêu tiền hoang phí được. Anh xem cái thứ nhất, sợi quá mỏng, không an toàn."

Lam Khâm ngập ngừng gật đầu.

"Cái thứ hai này, màu sắc hơi hoa mỹ, tôi không thích."

Lam Khâm cúi đầu.

Tang Du mang chỗ váy vóc vừa rồi ra nhất quyết bới lông tìm vết, lời nói đanh thép, cực kì thành khẩn, Lam Khâm vẫn không nhụt chí, dẫn cô tiếp tục đi dạo.

Vòng qua một chỗ rẽ, Tang Du ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển quen thuộc.

Giá rẻ, không đắt, tình yêu của cô! Cuối cùng cũng có thứ cô mua nổi!

Tang Du phấn khích kéo Lam Khâm đi, liếc mắt một cái đã chú ý tới mẫu mới ra của mùa này trong tủ kính. Váy ren màu be đậm, dài đến bắp chân, hơi ôm sát cơ thể, trăm phần trăm là món của cô!

"Khâm Khâm anh xem —— cái kia đẹp kìa!"

"Màu sắc sạch sẽ, trường hợp nào cũng có thể mặc."

"Chiều dài cũng vừa đủ."

Tang Du vui vẻ nói, chuẩn bị soi gương so với số đo của mình, tiện tay nhấc bảng giá lên...

Một ngàn hai trăm chín mươi chín?!

Nhân viên tiếp thị mỉm cười đi tới: "Đây là dòng cao cấp chúng tôi mới đưa ra thị trường, chỉ vừa mới treo lên thôi, mắt nhìn của cô thật tốt."

Tang Du mím môi, bỏ váy xuống.

Hai trăm chín mươi chín là cao nhất rồi...

Cô xoay người, kéo Lam Khâm đi, hít sâu một hơi: "Cũng không quá đẹp, màu sắc tối lại quá dài, không thích."

"Khâm Khâm chúng ta đi."

Dạo quanh một vòng lầu ba, Tang Du mẫn cảm nhận ra Lam Khâm có chút mệt mỏi.

"Về nhà thôi." Cô thương lượng: "Lần sau tới sẽ mua quần áo nam."

Sau khi trở về từ tầng hầm, Lam Khâm dừng lại trước cửa tiệm bánh ngọt, mua cho Tang Du hai cái bánh rán và một phần black forest.

Tang Du lúng túng: "Tôi sẽ làm."

Lam Khâm cong môi, gõ chữ cho cô: "Nấu cơm vất vả, thỉnh thoảng ra ngoài cô cũng nên ăn một chút đồ làm sẵn."

Về tới nhà, Tang Du liền quên hết chuyện váy áo, nỗ lực điều hòa quy trình làm việc và nghỉ ngơi của Lam Khâm, còn điều chỉnh chế độ ăn uống của anh nữa.

Vốn dĩ tuần này phải dẫn anh tới trung tâm hồi phục kiểm tra toàn diện, nhưng bởi vì trước đó bị mất ngủ và thiếu ăn nên cô đã thương lượng tốt với Tống Chỉ Ngọc dời sang tuần sau.

Nếu kết quả kiểm tra cho thấy thể chất Lam Khâm khôi phục tốt sẽ chứng minh rằng công việc của cô có mang lại hiệu quả, Lam Khâm cũng nên ở cùng cô.

Vậy thì cô có thể...

Mặt Tang Du thầm nóng lên.

Cô có lẽ sẽ thuyết phục được chính mình, nghe theo kiến nghị của Mạnh Tây Tây, có hành động với Lam Khâm.

Tuy nhiên Tang Du nhanh chóng phát hiện, từ sau khi đi trung tâm thương mại về, Lam Khâm bắt đầu có chút khác thường.

Trước kia tuy rằng Lam Khâm rất nghe lời, nhưng lại không quan tâm lắm đến tình trạng thân thể của mình. Mỗi ngày cân đúng giờ hoàn toàn là do yêu cầu của cô.

Nhưng từ khi đi dạo phố, không biết dây thần kinh nào của Lam Tiểu Khâm bị chạm vào mà mỗi ngày sớm muộn gì cũng đều chủ động báo cân nặng hai lần, tự mình tính toán tỉ lệ mỡ của cơ thể, còn tích cực hơn cả Tang Du.

Tang Du cho rằng anh đang sốt ruột muốn mau hồi phục nên cô cũng không quá để ý, chỉ khích lệ cổ vũ.

Cho đến buổi tối của ba ngày sau.

Cô bận rộn ra khỏi phòng bếp, thấy Lam Khâm ngồi cạnh cái bàn nhỏ mới ở cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt, lưng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn nhìn qua nhìn lại giữa phòng bếp và phòng ngủ của cô.

Thấy cô bước ra, anh lập tức quay mặt đi chỗ khác, lông mi cụp xuống khẽ run.

"Khâm Khâm, sao vậy?"

Lam Khâm lắc đầu, đầu cúi càng thấp.

Tang Du đi đến sờ thử trán và má anh, có chút nóng nhưng cũng không giống như phát sốt. Để an tâm hơn, cô vẫn quyết định về phòng tìm nhiệt kế.

Cô xoay người.

Anh đứng lên.

Cô bước đi vài bước.

Hơi thở của anh càng thêm bất ổn.

Tang Du không yên tâm, tăng tốc độ, chạy chậm đến đẩy cửa phòng ngủ đang khép hờ của mình ra——

Bước chân đột nhiên dừng lại.

Cuối giường của cô có để một chiếc váy.

Màu be đậm, độ dài trung bình, cô đã từng phấn khích chạy đến bên nó nhưng lại từ bỏ vì giá cả.

Tang Du ngây ngốc nhìn, quên cả chớp mắt, theo bản năng bước từng bước tới gần.

Ở thắt lưng váy có một tấm thiệp nhỏ màu sắc rực rỡ được gấp lại.

Cổ tay Tang Du có chút run rẩy, cầm lên, nhẹ nhàng mở ra.

Nét chữ thanh tuấn vô cùng quen thuộc, từng nét bút viết hai hàng chữ ngay ngắn đập vào mắt cô——

"Tiểu Ngư, tôi vừa tăng cân, chắc tăng khoảng một kg so với một tuần trước."

"Cái váy này, có thể là phần thưởng cho chuyên gia dinh dưỡng của tôi không?"

Hốc mắt Tang Du nóng lên trong chớp mắt.

Phía dưới tấm thiệp, còn có một dòng chữ nho nhỏ khác, chật chội chen chúc cùng một chỗ: "Mấy cái váy khác hôm đó, chờ đến khi tôi có thể tăng thêm hai hay ba kg... Tất cả đều muốn tặng cho cô."

Tang Du ấn tấm thiệp lên ngực, ôm chiếc váy lên, nhắm mắt lại.

Lam Khâm đâu phải phát sốt, anh đang căng thẳng...

Anh không bị cô gạt, anh biết cô thích.

Cũng biết nếu vô duyên vô cớ tặng cô, cô sẽ không nhận, có lẽ trong lòng còn sẽ không được tự nhiên.

Cho nên nghĩ ra một cái cớ, lấy cân nặng của mình làm cơ hội.

Lam Khâm luôn có những cách làm khiến cô không thể nào từ chối, trái tim cô vì anh mà tan chảy.

Tang Du đóng cửa lại, cởi quần áo cũ trên người ra, thay váy, buông mái tóc dài, tô một chút son môi, nhẹ nhàng mím môi, đứng ở gương lớn.

Đây là lần đầu tiên cô mặc váy của một người đàn ông tặng.

Người trong gương đối với cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Từ lúc cô vào phòng ngủ đến giờ mới có hơn mười phút, nhưng sao lại có vẻ... Không hiểu sao lại đẹp hơn rất nhiều...

Lam Khâm dựa vào cửa, thấp thỏm chờ đợi.

Anh không biết đã qua bao lâu, cánh cửa chậm rãi mở ra từ bên trong.

Một góc váy màu be che đi bắp chân dài trắng mịn, thẳng tắp đập vào mắt anh.

Bên trên là eo thon mảnh khảnh, khuôn ngực đầy đặn, xương quai xanh rõ ràng và chiếc cổ duyên dáng trắng như tuyết.

Lam Khâm nhìn ngơ ngác, nín thở.

Tang Du ngước mắt lên, nhìn người đàn ông đứng cách cô chưa đầy ba mét.

Đèn phòng khách còn chưa bật, anh đứng trong sắc trời tối mờ nhạt, thân thể gầy gò cao ngất.

Vòng eo nhỏ, thích hợp để ôm, bả vai rộng lớn, thích hợp để dựa, một khuôn mặt mặc dù chỉ ở trong ánh sáng mờ nhạt nhưng cũng quyến rũ người khác đến thèm nhỏ dãi. Cô có thể tưởng tượng được... Không chỉ thích hợp với việc xoa nắn mà càng thích hợp với việc... Vuốt ve và hôn.

Mà bản thân anh lại luôn sạch sẽ và trong sáng như vậy, nội tâm ôn nhu.

Sao có thể... làm cho cô rung động đến như vậy chứ.

Cô không phải thần thánh, không thể luôn tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực trước sự dụ hoặc vô hình này được. Có vài thứ đang vì Lam Khâm mà điên cuồng nhảy loạn xạ như muốn bay ra ngoài. Có lẽ cô khó có thể chờ đến khi đợt kiểm tra thân thể của anh kết thúc.

Lông mi Tang Du khẽ động, đôi môi đỏ mọng cong lên.

"Khâm Khâm," Cô mặc váy anh tặng, dựa vào cánh cửa, nhẹ giọng nói: "Anh như thế này... Không thể trách tôi."

Cô đã từng nói rằng cô rất xấu xa, Khâm Khâm còn nhớ rõ không?

Lần này có lẽ cô không thể kiềm chế được nữa... Thật sự muốn bắt nạt anh.