Vào khoảnh khắc cô bé sắp bị nhét vào xe, Khương Lam nhanh chóng tháo túi đeo chéo và hai phần móng heo nhét vào trong lòng Ứng Kiệu, sau đó vội vàng chạy lên, kéo cô bé từ trên xe xuống.
Có lẽ là không nghĩ tới sẽ có người chạy ra quấy rối, sắc mặt người đàn ông trung niên biến đổi liên tục, nhanh tay muốn kéo cô bé lại:
"Này cậu, đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi."
Cô bé sợ đến hoảng hốt, thấy ông bác kia giơ tay muốn kéo mình lại, cô thét chói tai nấp sau lưng Khương Lam:
"Em không biết mấy người đó!"
Khương Lam nắm lấy cánh tay của người đàn ông, một tay khác nhanh nhẹn mà bấm gọi 110:
"Có phải việc nhà hay không, chờ cảnh sát đến tự nhiên sẽ rõ ràng ngay."
Người đàn ông không nghĩ đến thanh niên mảnh khảnh này lại có sức lực lớn đến như vậy, giật mạnh tay mấy lần cũng giật không ra, sắc mặt lập tức trở nên e dè:
"Cậu trai trẻ, hình như có chút hiểu lầm ở đây, cậu thả tay tôi ra đã, chúng ta giải thích sau."
Người phụ nữ vẫn luôn khóc thút thít thấy thế, vội vàng quỳ mạnh xuống đất, ròng ròng rơi lệ mà nhìn cô bé nấp sau lưng Khương Lam:
"Thiến Thiến, con đừng làm như vậy, về nhà với ba mẹ đi.
Nếu con tiếp tục gây chuyện, ba mẹ cũng không còn mặt mũi sống trên đời nữa."
Đại khái là do người phụ nữ này khóc quá mức thê thảm, người qua đường bất giác nghiêng về phía bà ta.
Thậm chí còn có người khuyên Khương Lam:
"Đây là việc nhà người khác, cậu đừng xen vào làm gì.
Đợi lát nữa cảnh sát tới hỏi chuyện, người chịu thiệt vẫn là cậu a."
"Đúng đấy, cặp cha mẹ này cũng thật bất hạnh, sao lại sinh đứa con như thế chứ.."
Khương Lam lại không chút dao động, chỉ nói với người xung quanh:
"Nếu là cháu sai cũng không sao, nhưng nếu đây thật sự là hai kẻ bắt cóc bày trò, để họ mang cô bé này đi chính là hại một sinh mệnh.
Mạng người như mạng trời, vẫn là chờ cảnh sát đến giải quyết cho thỏa đáng."
Ngữ khí của cậu rất kiên định, khiến cho nhiều người vốn thiên hướng hai vợ chồng trung niên lại bắt đầu dao động.
Có vài người còn thông minh vây quanh hai vợ chồng nhà nọ, phụ họa theo:
"Nói cũng đúng, trung tâm thương mại cũng có trạm cảnh sát chốt, đã có người đi gọi rồi."
Hai bên đang lúc giằng co, lại có người la lên:
"Cảnh sát tới!"
Mọi người theo bản năng quay đầu đi nhìn, hai vợ chồng trung niên kia thấy tình huống bất lợi, nhân cơ hội xông lên xe hơi lái đi đào tẩu.
Họ lái xe xông thẳng về phía trước, đám đông cũng không dám cản trở, mắt thấy họ đã sắp thoát thân, bỗng nhiên, đám đông chung quanh chợt nghe thấy tiếng vang nho nhỏ ở săm lốp, bốn bánh xe đột ngột đồng thời nổ tung!
Cảnh tượng này quá mức kinh người làm chung quanh sững sờ, chỉ có các đồng chí cảnh sát thừa dịp mọi người còn chưa phản ứng lại đây vội vàng xông lên phía trước, mở cửa xe áp giải hai vợ chồng kia xuống.
Những người vừa nãy còn tin tưởng lý do hai vợ chồng nọ đưa ra bấy giờ mới phản ứng lại đây, hai người này thật sự là kẻ bắt cóc! Bằng không sao thấy cảnh sát lại phải chạy? Vài người tức giận đến thừa dịp cảnh sát không chú ý hung hăng dẫm hai vợ chồng nọ mấy cái.
Cũng có nhiều người không dám tin mà hít hà một hơi:
"Kẻ bắt cóc thời buổi này to gan đến vậy sao, giữa ban ngày ban mặt còn dám trắng trợn bắt người?"
Phần lớn đều khen Khương Lam:
"May mắn tiểu tử này nhanh trí cản người lại, không thì cô bé này thảm rồi."
"Đúng vậy, quả là táng tận lương tâm mà, bọn chúng không chết tử tế được đâu."
Mọi người nghị luận sôi nổi, cô bé bị bắt thì sợ đến mức nằm liệt dưới đất khóc bù lu bù loa, Khương Lam nâng cô bé dậy, an ủi:
"Không sao nữa rồi, cảnh sát cũng tới, em đừng sợ."
Cô bé nhìn chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, hẳn vẫn còn là một học sinh.
Thấy cảnh sát, cô bé rốt cuộc bình tĩnh một ít, vừa khụt khịt chảy nước mắt vừa lấy di động trong túi ra gọi điện thoại cho người nhà.
Sự kiện bắt cóc mưu mô trắng trợn này quá mức ác liệt, cảnh sát nhanh chóng áp giải đám người này về đồn.
Người nhà cô bé sau khi nhận được điện thoại cũng nhanh chóng đuổi tới nơi, theo cảnh sát về đồn làm việc.
Còn anh hùng chính nghĩa Khương Lam làm nhân chứng chứng kiến đầu đuôi sự việc cũng phải theo về một chuyến ghi chép lời khai.
Người vây xem dần dần tan đi, Khương Lam nhìn Ứng Kiệu, gãi gãi má:
"Vừa rồi cám ơn anh nhiều nha.
Lần này xem ra không ăn được lẩu rồi, chúng ta còn phải đi đến đồn công an."
Nếu không phải Ứng Kiệu đúng lúc đứng trên đoạn đường xe hơi chạy ngang qua, lại phản ứng lanh lẹ mà dùng pháp thuật làm nổ lốp xe một cách lặng lẽ, hai kẻ buôn người kia nói không chừng sẽ thật sự chạy thoát.
Ứng Kiệu không đáp lời, chỉ dùng ánh mắt tò mò chăm chú quan sát cậu:
"Bình thường cậu cũng nhiệt tình giúp đỡ người khác vậy sao?"
Khương Lam không hiểu lắm ý của anh, mê man hỏi ngược lại:
"Thích giúp đỡ mọi người, thấy việc nghĩa hăng hái làm không phải mỹ đức truyền thống của nhân loại sao? Nếu có thể giúp đương nhiên muốn giúp một phen."
Ứng Kiệu mím môi thành một đường thẳng tắp, tuy rằng không phản bác lại Khương Lam, nhưng trong lòng lại không tán đồng, đó là mỹ đức của nhân loại, liên quan gì đến yêu tộc bọn họ đâu?
Khương Lam đại khái chính là một trong số rất rất ít yêu tộc có thể hoàn toàn dung nhập vào xã hội loài người mà anh từng gặp.
Đột nhiên, Ứng Kiệu nhẹ nhàng cười cười:
"Cậu đúng là..
rất giống..
một người quen cũ của tôi."
"Người quen cũ? Là bạn của anh sao?"
Ứng Kiệu cười:
"Hẳn là xem như trưởng bối đi? Lúc sinh thời chú ấy cũng rất thích trợ giúp nhân tộc."
Khương Lam sửng sốt:
"Xin lỗi, tôi không biết.."
Ứng Kiệu vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không sao cả:
"Không cần phải xin lỗi, người đó đã chết rất lâu rồi, tôi cũng không còn đau buồn nữa."
Chỉ là bỗng nhiên lại thấy được một yêu tộc giống người nọ đến như thế, nhất thời có chút xúc động cảm khái mà thôi.
Khương Lam còn muốn nói gì đó, Ứng Kiệu lại nhét túi đeo chéo và bao móng heo đã lạnh cho cậu, chỉ chỉ xe cảnh sát đang chờ bên đường:
"Đi thôi, những người khác còn đang chờ kìa."
Hai người đến đồn công an một chuyến, ghi chép xong lời khai đã là một giờ chiều.
Khương Lam nhìn nhìn đồng hồ, có lỗi nói:
"Không nghĩ tới lại mất thời gian như vậy, chiều nay anh có việc gì không?"
"Lần sau lại cùng cậu ăn lẩu đi." – Ứng Kiệu nhìn mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, quơ quơ di động, thuận miệng bịa một lý do – "Hôm nay cấp trên đột nhiên thông báo phải tăng ca."
Khương Lam lập tức lộ ra ánh mắt đồng tình:
"Vậy anh nhanh đi đi, lần sau rảnh rỗi chúng ta lại cùng đi ăn lẩu."
Ứng Kiệu "Ừ" một tiếng, chuẩn bị bắt một chiếc taxi ven đường về lại trung tâm thương mại lấy xe.
Khương Lam cùng anh đứng chờ xe, đột nhiên nhớ tới chính sự hôm nay còn chưa giải quyết.
"Đúng rồi, chuyện mà trưởng phòng Hồ nói.."
Còn chưa dứt lời, cậu đã bị Ứng Kiệu chặn ngang:
"Nếu đã ra quy định mới, tiểu yêu quái không quyền không thế như chúng ta cũng không thể phản đối quá mức."
Ứng Kiệu cắm tay vào túi quần, hạ mi nhìn Khương Lam, châm chước nói:
"..
Nếu cậu không ngại, chúng ta có thể giả vờ làm người yêu trước một thời gian xem sao."
Sợ Khương Lam không muốn, anh nghĩ nghĩ, lại bổ sung:
"Cũng không cần làm gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn cơm giả vờ hẹn hò, có lệ Hồ Xán một chút là được.
Cùng lắm chỉ cần chờ nửa năm, quy định này nhất định sẽ phá sản."
Khương Lam không nghĩ nhiều đến vậy, cậu chỉ đơn giản thấy là mình đã nhận tiền của trưởng phòng Hồ thì phải có nghĩa vụ làm việc cho người ta thôi.
Điều khiến cậu không ngờ là Ứng Kiệu đồng ý phối hợp mình, thậm chí ngay cả lý do lẫn kết quả đều chuẩn bị đầy đủ, Khương Lam vội vàng nuốt xuống lời thuyết phục đang chực trào, gật đầu nói:
"Được rồi."
Ứng Kiệu là không dám phản kháng quy định cấp trên đưa xuống, nhưng cậu lại là cúi đầu trước sức hấp dẫn của tiền tài, có điều mục đích của hai đứa đều như nhau, hẳn là..
không xem như phản bội cách mạng hữu nghị đi?
Khương Lam chột dạ trong lòng nghĩ.
* * *.