Nguyệt Lão không phải chỉ quản nhân duyên của nhân loại sao? Chưa bao giờ nghe nói có vị đại yêu nào tìm Nguyệt Lão bói nhân duyên cả.
Có điều, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm[1], cậu cũng không thể phản bác, chỉ đành à à ừ ừ có lệ cho qua chuyện, nghe trưởng phòng Hồ một mình thao thao bất tuyệt.
Lải nhải một lúc lâu sau, trưởng phòng Hồ mới đột nhiên như thức tỉnh cõi mê, dứt khoát nói:
"Việc này liên quan đến tương lai của yêu tộc, nhất định phải có một khởi đầu tốt đẹp.
Anh tìm Ứng Kiệu nói chuyện trước, nếu thật là không hợp, hai người cứ giả vờ một chút cho xong chuyện, chờ kế hoạch tiến hành thuận lợi rồi tùy hai người tự mình giải quyết.."
Khương Lam vừa định từ chối, lại nghe bên kia nói:
"Đương nhiên diễn kịch không phải diễn không, một vạn trợ cấp còn lại anh cũng chuyển qua cho cậu luôn."
"..."
– Lời cự tuyệt đến bên miệng lại nuốt xuống, Khương Lam trả lời – "Được thôi."
Trưởng phòng Hồ vừa lòng cúp máy, vài phút sau, WeChat của cậu có thông báo nhận được chuyển khoản.
Khương Lam thấy Toan Nghê tò mò nhìn mình, vui rạo rực sờ sờ đầu nhỏ của thằng bé:
"Ngày mai anh dẫn em đi ăn móng heo."
Hai mắt Toan Nghê sáng rỡ, vui vẻ nhảy lên đùi anh trai lăn một vòng.
Tối hôm đó Ứng Kiệu gửi tin nhắn cho cậu.
Khương Lam cũng không biết trưởng phòng Hồ làm thế nào mà thuyết phục được anh ta.
Tin của Ứng Kiệu chỉ có một câu: [Hồ Xán tìm cậu? Hay là cứ giả vờ giả vịt một phen, để ổng khỏi dài dòng nữa.]
Gọi thẳng tên thật của trưởng phòng Hồ, phía sau còn kèm theo một cái emo nhăn mặt đầy bực bội, phỏng chừng bị làm phiền rất ghê.
Avatar WeChat của Ứng Kiệu là hình đuôi rồng vàng kim, vảy sáng lấp lánh, lông đuôi vàng nâu mượt mà mềm mại.
Khương Lam nhấn vào xem, nghĩ thầm, quả nhiên mỗi một con xà tinh đều muốn hóa rồng, cậu vừa miên man nghĩ vừa trả lời: [Tốt thôi.]
Dù sao cũng chỉ là diễn kịch, cậu chẳng mất mát gì.
Ứng Kiệu đáp lại một chữ "Ừ", lại hỏi cậu đang ở đâu, nếu ngày mai rảnh thì gặp mặt lần nữa.
Khương Lam thuận tay gửi định vị vị trí của mình qua cho anh.
Ứng Kiệu thấy được, mày kiếm đen nhánh nhíu chặt, ở tại một khu nhà vừa xa vừa cũ như vậy, tiểu yêu quái này đúng là nghèo quá mức, nói không chừng đây còn là nhà thuê đâu.
Trần Họa đang làm bảo dưỡng vảy cho anh trêu chọc nói:
"Hồ Xán lại tìm ông kiếm chuyện?"
Hồ Xán là con hồ ly chín đuôi cuối cùng của Thanh Khâu, sau khi vô số yêu tộc thượng cổ tiêu tán giữa trời đất, vài đại yêu may mắn sót lại giống họ ít nhiều gì cũng đều có chút liên hệ lẫn nhau.
Hồ tộc giỏi luồn cúi, Hồ Xán lăn lộn trong Cục Quản Lý Yêu Tộc lăn lộn đến chức trưởng phòng, vẫn luôn ôm tâm thái phụ huynh nhìn con trẻ, tận tâm tận sức chấn hưng yêu tộc, thỉnh thoảng lại đi ra làm chút chuyện xấu.
Vài tháng trước hắn tham gia mấy cuộc hội nghị của nhân tộc, cảm thấy yêu tộc suy thoái là do số lượng quá ít.
Nhìn loài người mà xem, tuy rằng thọ mệnh rất ngắn, không biết tu hành, nhưng số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối a! Một thế hệ nối tiếp một thế hệ, cứ như thế truyền thừa qua năm tháng, từ chủng tộc nhỏ yếu nhất phát triển thành một chủng tộc khổng lồ mạnh mẽ không sợ thần không khiếp quỷ.
Ngay cả vài đại yêu tự nhận thông thiên như họ cũng phải dựa vào khí vận của nhân tộc che chở.
Hồ Xán vô cùng hâm mộ, quyết định phải học tập điểm này ở nhân tộc.
Vì thế, quy định ngớ ngẩn "Yêu tộc không được độc thân" ra đời.
Trần Họa nói:
"Đều do Thái Phùng chiều ổng."
Cát Thần Thái Phùng, là đạo lữ của Thanh Khâu Cửu Vĩ, hiện giờ Thái Phùng chính là cục trưởng Cục Quản Lý Yêu Tộc Giang Thành.
Ứng Kiệu hừ lạnh một tiếng, lắc lắc cái đuôi lập lòe hoa lệ được chăm sóc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ của mình:
"Tui nợ ơn ổng một lần, lần này trả luôn cũng tốt.
Lần sau muốn tẩn ổng một trận cũng không cần áy náy."
Trần Họa vui sướng trên nỗi đau của người khác, cười rộ lên:
"Làm chuyện xấu quá nhiều, sớm hay muộn cũng bị đánh."
Cười xong, hắn lại bát quái nói:
"Ông đi xem mặt thật sao? Là ai vậy?"
Ứng Kiệu quơ quơ di động, liếc nhìn hắn một cái, đáp:
"Là một tiểu yêu quái sư tộc, tính tình cũng không quá làm người ta ghét."
"Yêu quái sư tộc?" – Trần Họa kinh ngạc.
Hắn cho rằng Hồ Xán ít nhiều gì cũng phải tìm một yêu xứng đôi với Ứng Long.
Đưa một yêu quái bình thường đến, chênh lệch quá lớn, chẳng trách Ứng Long muốn đánh hắn một trận cũng chẳng oan.
Ứng Kiệu nhớ tới Khương Lam vừa ăn bít tết vừa lén lút đút cho em trai, đôi mày vốn nhíu chặt từ từ giãn ra, nhàn nhạt bảo:
"Ờ.
Tui còn có chuyện khác, hôm nào nói sau."
Anh cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
Trần Họa nhìn bóng dáng dong dỏng dần dần đi xa, thầm nghĩ, nói thế sao tâm tình còn tốt như vậy?
Khương Lam hẹn gặp Ứng Kiệu hôm nay, nhưng lần này cậu là người chọn địa điểm, không muốn lại đi đến nhà hàng Tây mắc muốn chết lần trước nữa.
Ứng Kiệu nghĩ hôm qua hai người vừa chia đôi tiền cơm, tiểu yêu quái có lẽ đã sắp đau lòng chết, hiếm khi không bắt bẻ nhà ăn thấp bé xập xệ, cứ nghe cậu vậy.
Cả hai hẹn gặp nhau ở cổng lớn trung tâm thương mại.
Khương Lam nhớ thương móng heo nướng, dẫn theo Toan Nghê ra khỏi nhà từ sớm.
Hôm nay cậu mặc áo thun cổ tròn vàng chanh, quần dài trắng gạo, trước ngực đeo túi quai chéo, Toan Nghê vừa lúc có thể nhét vào bên trong.
Kỳ nghỉ đa số ai cũng rảnh rỗi.
Lúc xuống lầu còn gặp được hai ông bác ngồi chơi cờ dưới gốc đa lớn đầu khu nhà, chung quanh vây đầy các chú bác đứng quan sát, chạc cây trên đỉnh cầu còn treo một cái lồng chim, trong lồng nhốt một con chim sáo.
Khương Lam ở chỗ này đã một năm, hàng xóm trong khu đều biết mặt cả.
Thấy lồng sáo, bước chân cậu hơi dừng lại một chút, mới tiến lên chào hỏi.
Bước đến nơi, vừa lúc ván cờ kết thúc.
Bác Diêu chơi cờ nhà ở ngay đối diện nhà cậu, thấy thế hô lên:
"Tiểu Khương muốn ra ngoài à?"
"Dạ, con đi gặp bạn." – Khương Lam cười đáp, lơ đãng hỏi – "Con sáo này bác mới vừa nuôi phải không? Sao trước đây con chưa từng thấy nó?"
Bác Diêu khó hiểu:
"Con này chẳng phải là con trước kia sao? Bác nuôi mười mấy năm rồi.
Tiểu Khương, không phải con từng thấy nó rồi à? Ai, đôi mắt của người trẻ tuổi bây giờ còn không tốt bằng ông lão như bác đây đâu."
"Thế ạ?" – Khương Lam ha hả cười, liếc nhìn con sáo an tĩnh như gà trong lồng sắt – "Con thấy con này không biết đọc thơ cổ, còn tưởng là bác mới nuôi con khác."
Con sáo đen mà bác Diêu nuôi mười mấy năm rất thông minh, biết đọc đến tận mấy bài thơ cổ cơ.
"Hai ngày nay Tiểu Hắc tự nhiên không đọc thơ nữa, bác cũng đang thấy kỳ lạ đâu."
Mới vừa xong, hai người lại nghe thấy sáo đen run run cánh, ưỡn ngực, lắp bắp bắt đầu đọc:
"Đầu..
đầu giường..
ánh trăng rọi.." [2]
Bác Diêu lập tức vui vẻ:
"Nha, đã lâu rồi mới nghe Tiểu Hắc đọc lại bài này."
Sáo đen ưỡn ngực càng cao, lắp bắp đọc hết bài.
Khương Lam như cười như không mà liếc nó một cái, không nói gì nữa, chào tạm biệt các chú bác ở đó rồi ra khỏi khu nhà..