Yêu Phu Sủng Thê

Quyển 3 - Chương 10: Đối chiến




Edit & beta: Thiên Mạn

Lạc Nhất Nhất cười một tiếng: “Hôm nay rốt cục biết cái gì là tự cao tự đại. Liền ngươi chỉ có chút thực lực thế này, tâm tư còn không an phận như vậy?”

Bạch Vân Hải trợn mắt trừng Lạc Nhất Nhất, hắn sẽ làm nàng biết hắn lợi hại ra sao.

Vung tay lên, người máy phong dũng tiến lên, người máy phóng ra tự nhiên là nguyên tố lực, chính là không biết đã được xử lý thế nào mà nguyên tố lực so với cư dân trong thành mạnh hơn rất nhiều.

Mọi người đều tự triệu ra huyễn thú của bản thân cùng tác chiến.

Khi Lạc Nhất Nhất triệu hồi huyễn thú, Phấn Phấn cũng từ trong Phượng giới đi ra, nháy ánh mắt đáng yêu, nói: “Chủ nhân, ta cũng muốn thử xem thực lực của mình.” Lạc Nhất Nhất gật gật đầu, Phấn Phấn cho tới bây giờ còn chưa tham gia chiến đấu, nàng cũng muốn nhìn một chút thực lực của Phấn Phấn rốt cuộc thế nào. Nhìn bộ dáng đáng yêu của Phấn Phấn, Lạc Nhất Nhất lo lắng nói: “Cẩn thận một chút, ngươi mới sinh ra không bao lâu, đánh không lại thì trở lại.”

Vừa nói xong, Phấn Phấn trước mặt “Oanh” lập tức biến thân. Bộ dáng đáng yêu mới đây đã không còn tồn tại, giờ phút này trước mặt là một bộ dáng bưu hãn, làm cho Lạc Nhất Nhất không kịp khép miệng tiếp tục há hốc, thời điểm Phấn Phấn chiến đấu là như vậy sao? Đột nhiên phát hiện, có phải nên sửa lại tên cho nó hay không?

Sau khi biến thân Phấn Phấn chớp đôi cánh thật lớn, trực tiếp vọt tới giữa trận địa của địch, Lạc Nhất Nhất lúc này mới hồi phục tinh thần, vừa mới chuẩn bị kêu Chíp Bông đi trợ giúp, chỉ thấy tứ chi Phấn Phấn lợi trảo uy vũ sinh phong. Trình độ lợi hại cơ hồ có thể so sánh với Băng Phách. Không nghĩ tới Phấn Phấn lần đầu chiến đấu liền cho Lạc Nhất Nhất thật lớn kinh hỉ.

Những người khác cũng gia nhập chiến đấu, làm cho Lạc Nhất Nhất không nói gì là, lúc nàng lo cho Phấn Phấn, Bạch Lang cũng thừa dịp loạn chui đi ra ngoài, giờ phút này đang ở trong thành cùng một người máy đối ẩu. Ngẫm lại nó cũng có thể rèn luyện thực tế nhiều một chút, để Tiểu Bạch chú ý một chút, chỉ cần không có nguy hiểm đến sinh mệnh, thì cứ để nó tận tình phát huy đi.

Bạch Vân Hải nhìn thấy vương bài của hắn lả tả ngã xuống, trong lòng kinh hãi, những người này rốt cuộc là cái gì quái vật? Đặc biệt là nha đầu kia, như thế nào có nhiều huyễn thú thực lực khủng bố như vậy?

Mắt thấy vừa mới bắt đầu, người máy của hắn liền rớt không sai biệt lắm một trăm cái, Bạch Vân Hải liều mạng triệu tập nguyên tố lực chung quanh, rót vào người máy.

Lạc Nhất Nhất đổi Cực Nhanh Chi Khải, phi thân đi lên. Theo tay vung lên, càng nhiều nguyên tố lực hướng nàng vây vòng lại đây, thoải mái đánh tan nguyên tố lực Bạch Vân Hải muốn rót vào người máy.

Bạch Vân Hải như gặp quỷ nhìn Lạc Nhất Nhất, mặc dù nàng là thiên tài hiểu được hai loại nguyên tố lực, nhưng tốc độ tụ tập nguyên tố lực cũng quá nhanh đi. Bản thân hắn tu luyện nguyên tố lực hơn nửa đời người, thế nhưng so ra kém một tiểu nha đầu trẻ tuổi như vậy?

Lúc này, Phấn Phấn hét lớn: “Chủ nhân, ngươi rót nguyên tố lực của bản thân vào người máy, ta xem thử có thể khống chế chúng nó hay không?” Lạc Nhất Nhất nghe được thanh âm Phấn Phấn liền lấy làm kinh hãi, nó còn có loại năng lực này?

Thử bao trùm nguyên tố lực đến chung quanh người máy, rất nhanh người máy liền tự động hấp thu, cũng không biết Phấn Phấn làm thế nào, người máy quyết đoán xoay người, hướng tới đồng bạn của mình mà công kích.

Lạc Nhất Nhất cũng nghiêm túc, phóng ra lượng lớn nguyên tố lực lên người máy. Phấn Phấn ăn ý bắt đầu khống chế người máy hấp thu nguyên tố lực của Lạc Nhất Nhất. Rất nhanh, không cần mọi người động thủ, người máy hỗ ẩu.

Rất nhanh, Bạch Vân Hải chỉ còn lại mấy chục người máy vây quanh hắn, Bạch Vân Hải nhìn cảnh trước mắt, hoàn toàn choáng váng, hắn rốt cuộc là trêu chọc một đám người dạng gì a? Bạch Vân Hải như thế nào đều không nghĩ tới, hắn cư nhiên có một ngày phải cùng vương bài của hắn chiến đấu.

Giải quyết hết mấy chục người máy, Bạch Vân Hải cũng hết sạch lực lượng. Lạc Nhất Nhất biến Băng Phách thành thằng, kéo Bạch Vân Hải đang mệt nhọc lại đây.

Bạch Vân Hải cả người là vết thương nằm trên mặt đất, vô thần trợn tròn mắt. Lạc Nhất Nhất ngồi xổm xuống, cùng Bạch Vân Hải nhìn thẳng: “Không Thành không chỉ một tòa  này đi?”

Bạch Vân Hải mạnh mẽ mở to hai mắt, nàng làm sao có thể biết, chuyện này ngay cả cư dân Không Thành cũng không biết. Nhìn ánh mắt Bạch Vân Hải, Lạc Nhất Nhất tiếp tục nói: “Ngươi nói cho ta biết chuyện về Không Thành, làm trao đổi, ta sẽ nói cho ngươi vì sao ta biết sử dụng nguyên tố lực, vì sao tốc độ tụ tập so với ngươi mau hơn.”

Lạc Nhất Nhất biết Không Thành này cùng Không Thành nàng đi lịch luyện, khẳng định có quan hệ nào đó, mà lúc ấy lời vị tiền bối kia không nói hết, có lẽ có thể từ chỗ Bạch Vân Hải có được đáp án.

Lạc Nhất Nhất trao đổi điều kiện làm Bạch Vân Hải rất không rõ, sao nàng lại muốn biết chuyện này. Chính là hắn đã hoàn toàn thất bại, hắn phi thường hiểu rõ chuyện Lạc Nhất Nhất nói, từ trong lời nói của nàng có thể nghe ra, nàng biết một tòa thành khác. Hắn biết rõ, trên đời này, hiện tại hẳn là chỉ có bọn họ mới có thể tu luyện nguyên tố lực mới đúng. Mà Lạc Nhất Nhất tựa như một điều bí ẩn.

Vì thế Bạch Vân Hải mở miệng nói: “Ngươi nói không sai, thời điểm Không Thành bay lên kỳ thật là hai tòa, nhưng đều thuộc Bạch gia thôn. Nơi bị cách ly   này hẳn là nơi duy nhất còn có người tu luyện nguyên tố lực mới đúng. Chúng ta ở trong này sinh hoạt mấy ngàn năm, ở một ngàn năm trước, trong lúc vô tình phát hiện trên đỉnh một ngọn núi có một khối Tụ Linh Thạch, vốn nghĩ chỉ là một Tụ Linh Thạch bình thường mà thôi. Nhưng là lúc trước Bạch gia thôn có một thiên tài, Bạch Khiếu Thiên, trong lúc vô tình rót nguyên tố lực của mình vào trong Tụ Linh Thạch. Đồ vật chung quanh Tụ Linh Thạch đều phập phềnh bay lên, rót vào nguyên tố lực càng nhiều, đồ vật bay lên lại càng nhiều.”

“Sau khi phát hiện bí mật trọng đại này, thôn trưởng Bạch gia thôn đương thời, kêu gọi mọi người Bạch gia thôn, rót nguyên tố lực của bản thân vào trong Tụ Linh Thạch. Giằng co một đoạn thời gian dài, sau khi Tụ Linh Thạch hấp thu nguyên tố lực của mọi người, trong một đêm đã đem Bạch gia thôn bay lên. Đối với kết quả này, tất cả mọi người trong Bạch gia thôn đều thập phần cao hứng. Chậm rãi rải một ít lời đồn người Bạch gia thôn thành tiên truyền đi ra ngoài. Bởi vì ban đầu một ít thôn dân mê tín, cuộc sống của chúng ta lại càng qua càng tốt.”

“Nhưng là, theo thời gian trôi qua, phát hiện lực lượng trong Tụ Linh Thạch càng ngày càng không đủ, cần không ngừng có người đưa lực lượng vào trong. Bất quá mọi người cảm thấy cũng không có gì, chỉ cần ở lúc lực lượng Tụ Linh Thạch không đủ liền chuyển lực lượng của mình vào là được. Mọi người đã càng ngày càng hưởng thụ loại cuộc sống được người tôn kính.”

“Nhưng là, Bạch Khiếu Thiên người phát hiện Tụ Linh Thạch lại muốn khuyên can mọi người. Hắn phát hiện lực lượng Tụ Linh Thạch cần xa xa không phải mọi người có khả năng đủ cung cấp. Nhưng tất cả mọi người không muốn buông tha cho cuộc sống ưu việt hơn thường nhân. Khi đó, Bạch Khiếu Thiên đã sử dụng Nguyên Tố Chi Lâm chỉ có hắn mới có thể  sang lập. Mọi người điên cuồng tu luyện nguyên tố lực, chỉ vì khi lực lượng Tụ Linh Thạch không đủ, cống hiến ra lực lượng của chính mình.”

“Thời gian cần rót lực lượng vào Tụ Linh Thạch càng ngày càng ngắn, hiểu được cứ rót nguyên tố lực như vậy mọi người sẽ ở lúc cống hiến lực lượng của mình mà toi mạng. Nhưng này cũng ngăn cản không được mọi người hướng tới cuộc sống ưu việt. Vì sợ hãi có người phá hư Tụ Linh Thạch, thôn trường thời đó phái cao thủ tầng tầng trấn thủ. Mặc dù Bạch Khiếu Thiên là thiên tài mỗi người khen ngợi, dưới tình huống toàn thôn là địch, hắn không có khả năng tiếp cận Tụ Linh Thạch.”

“Mỗi lần hướng Tụ Linh Thạch đưa vào lực lượng, là tụ hội lớn nhất Bạch gia thôn, mặc kệ đại nhân tiểu hài tử, đều tụ tập đến đỉnh núi đặt Tụ Linh Thạch. Thừa dịp lại một lần đại hội đưa lực lượng vào Tụ Linh Thạch, Bạch Khiếu Thiên dùng lực lượng của chính mình, tách hai tòa thành vốn là không bền chắc ra. Vốn tưởng rằng, không có Tụ Linh Thạch chống đỡ, bán tòa thành đó sẽ trực tiếp ngã xuống. Lại không nghĩ rằng, tách ra sau, bán tòa thành đó cư nhiên thông qua cấm chế, rất nhanh phiêu phù ly khai nơi này.”

“Đã không có Nguyên Tố Chi Lâm, tốc độ mọi người tu luyện nguyên tố càng ngày càng thấp, người hiểu được nguyên tố lực, cũng dần dần vì Tụ Linh Thạch hy sinh tánh mạng. Thực lực Không Thành dần dần xuống dốc thành như bộ dáng hiện nay.”

Lạc Nhất Nhất nghe xong Bạch Vân Hải nói, biết vị tiền bối lúc trước trong ảo cảnh chính là Bạch Khiếu Thiên, về phần lời hắn không nói xong, hẳn là chỉ chuyện này. Khả năng chính hắn cũng không nghĩ tới, Không Thành còn có thể chống đỡ lâu như vậy.

Bạch Vân Hải nhìn Lạc Nhất Nhất nói: “Ta đã nói tất cả mọi chuyện một thành chủ biết được cho ngươi, hiện tại tới lượt ngươi nói.”

Lạc Nhất Nhất gật gật đầu: “Ta sở dĩ có thể hiểu được nguyên tố lực, chính là trong lúc vô ý đến bán tòa thành khác mà ngươi nói. Về phần vì sao tốc độ tu luyện so với thường nhân mau, là vì ta ở trong Nguyên Tố Chi Lâm có được Nguyên Tố thạch Bạch tiền bối lưu lại.”

Bạch Vân Hải thì thào nói: “Thì ra là thế, Nguyên Tố Chi Lâm là nơi có nguyên tố lực đậm đặc, nguyên lai là bởi vì có Nguyên Tố Thạch. Nói như vậy, truyền thuyết bán tòa Không Thành kia không ngã xuống, cũng là bởi vì khối Nguyên Tố Thạch kia. Thật không nghĩ tới, chúng ta lịch đại đau khổ chống đỡ  Không Thành lâu như vậy, cư nhiên không bằng một người chống đỡ Không Thành. Sớm biết như thế, đem viên Nguyên Tố Thạch kia trực tiếp cùng Tụ Linh Thạch dung hợp thì tốt rồi. Làm gì như thế đâu?”

Lạc Nhất Nhất nhìn Bạch Vân Hải  vô thần nói: “Ngươi như thế là không lý giải khổ tâm của Bạch tiền bối, ngươi cũng không nói, những người có thiên phú cực cao, có thể hiểu được Nguyên tố lực chỉ vì Tụ Linh Thạch mà chết sao? Bạch tiền bối khẳng định là lo lắng chuyện như vậy phát sinh, hắn nghĩ đến đã không có Nguyên Tố Chi Lâm, các ngươi sẽ thả khí, không nghĩ tới các ngươi tình nguyện hy sinh nhiều người như vậy, cũng muốn đau khổ chống đỡ.”

“Nếu như đem Tụ Linh Thạch và Nguyên Tố Thạch dung hợp cùng nhau, ở tương lai không xa, mọi người khẳng định sẽ bởi vậy mà cần càng nhiều lực lượng đến ổn định Không Thành một ngày nào đó sẽ ngã xuống. Viên Nguyên Tố Thạch sở dĩ có thể chống đỡ tòa Không Thành kia, ta nghĩ nguyên nhân lớn nhất chính là vì nó bay tới một nơi tràn đầy dòng khí cùng cấm chế đặc thù.”

Bạch Vân Hải trầm mặc trong chốc lát, nói: “Các ngươi không phải muốn lấy Tụ Linh Thạch sao? Ta mang bọn ngươi đi, chỉ có lịch đại thành chủ mới có thể  chân chính mở ra thông đạo bên trong. Tuy rằng thực lực của các ngươi cao cường, nhưng là, ngàn năm trước, thực lực Bạch gia thôn chúng ta là không thể địch nổi. Tin tưởng khi đó thiết hạ các loại cơ quan ảo trận, sợ là các ngươi cũng không có biện pháp thuận lợi đi vào.