Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 92




Chương 92: Anh hờ hững, cô chờ mong

 

“Tĩnh Gia, cô cũng ở đây à” Cô ta còn đang buồn vì vừa nãy Hoắc Minh Vũ không gọi cô ta lại, kết quả đúng lúc đụng phải Diệp Tĩnh Gia, cô ta cảm thấy lo lằng trong lòng cũng mất hết: “Tôi rất nhớ cô” Từ Thanh Lam đưa tay ôm lấy Diệp Tĩnh Gia.

Đột nhiên bị ôm khiến Diệp Tĩnh Gia không biết nên làm thế nào, cô cũng không biết phản ứng ra sao, tay cũng không biết để ở đâu: “Chuyện này…” Cô có chút xấu hổ, lại không biết từ chối cái ôm này làm sao.

“Sao vậy?” Từ Thanh Lam giả bộ quan tâm nhìn thoáng qua Diệp Tĩnh Gia, cô ấy biết Diệp Tĩnh Gia nghĩ như thế nào, nhưng cô ta lại không có ý định buông tha cho Diệp Tĩnh Gia như vậy. Nếu không thì cô ta thật vất vả đụng phải Hoắc Minh Vũ nhưng lại phải bỏ qua không công.

Diệp Tĩnh Gia nghi ngờ nhìn Từ Thanh Lam đang không được bình thường: “Cô cũng tới mua đồ à?” Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy trên tay cô ta không cầm gì cả mới hỏi một câu.

“À, trợ lý của tôi căm, tôi vẫn còn chưa mua đồ xong, đúng lúc cô tới giúp tôi xem qua một chút” Nói xong dắt lấy tay Diệp Tĩnh Gia muốn kéo vào trong tiệm khi nãy cô ta vừa đi.

Cô tranh thú thời gian nhìn nét mặt Hoäc Minh Dương vì sợ anh tức giận.

Trong lòng Hoắc Minh Dương đã hiếu rõ, anh nhìn Hoắc Minh Vũ một cái rồi nhẹ gật đầu với Diệp Tĩnh Gia. Rõ ràng ánh mắt của em trai mình là lưu luyến không rời, vốn không có ý định tạm biệt với Từ Thanh Lam như vậy, nhưng lại không tìm thấy lý do để tiếp tục dây dưa.

Hiện tại Từ Thanh Lam cũng coi là lý do che giấu, anh không có lý do gì không giúp một chút, dù sao…

Bất kế nói thế nào, tỷ lệ người phụ nữ này muốn gả đến đến nhà họ Hoắc quá thấp, đặc biệt là khi không có con.

Tất nhiên Diệp Tĩnh Gia không biết suy nghĩ của Hoäc Minh Dương, cô thấy anh cho cô đi nên cô tranh thủ thời gian đi: “Thật ra nhìn không được đẹp” Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy quần áo, cô không suy nghĩ đến cám nhận của Từ Thanh Lam đã gọn gàng dứt khoát nói ra ý của bản thân.

“Cô đừng nói như vậy, hãy suy nghĩ cho thật kỹ đã” Từ đầu đến cuối Từ Thanh Lam vẫn luôn duy trì nụ cười, cô ta quyết tâm hy vọng có thể để Hoắc Minh Vũ thấy được chỗ tốt của mình.

“Tôi vẫn cảm thấy cô nên suy nghĩ lại, cuối cùng thì có cần hay không?” Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn không cùng một kênh với Từ Thanh Lam, cô rất nghiêm túc chọn quần áo cho Từ Thanh Lam, sợ mình chọn sai là không có trách nhiệm với Từ Thanh Lam khiến mình cũng bị trách mảng.

Diệp Tĩnh Gia còn nhìn Hoắc Minh Dương , cô dùng ánh mắt hỏi ý kiến có phải thật sự không được đẹp không, sau khi cô nhận lại được đáp án khẳng định thì cô càng vững tin bộ này không được đẹp rồi.

“Tôi thật sự cảm thấy không được đẹp, tôi luôn nghĩ mắt nhìn của cô rất tốt” Diệp Tĩnh Gia rất nghiêm túc nói với Từ Thanh Lam, cô vốn không chú ý cặp mắt Từ Thanh Lam vẫn luôn đặt trên người Hoắc Minh Vũ.

Hoắc Minh Dương nhìn bộ dáng Diệp Tĩnh Gia không thèm đếm xỉa đến, bỗng nhiên anh nở nụ cười, ai cũng không biết anh nhìn thấu chuyện gì mà lại cười:”Cô bé ngốc, em xem cái nào đẹp hơn thì chúng ta sẽ mua về”

Hình như anh nhớ đến chưa từng mua quần áo cho Diệp Tĩnh Gia, Diệp Tĩnh Gia đến nhà họ Hoằc cũng chưa từng mua một bộ quần áo. Đối với một người phụ nữ mà nói, hình như có chút không dễ dàng, vả lại nhà họ Hoắc cũng không khó khăn đến mức độ kia.

Diệp Tĩnh Gia không thể tin nhìn lấy Hoắc Minh Dương, vừa rồi ở nhà anh còn tỏ vẻ hận không thể giết cô. Bồng nhiên hiện tại anh lại biến thành dạng này, sự chênh lệch quá lớn khiến cô không chấp nhận nối.”Không phải tỏi nghe lầm chứ?”

Cô cảm giác Hoäc Minh Dương không đổi tính, mà là đo lỗ tai của cô có vấn đề.

“Cô không nghe lầm, mua một ít đi” Hoäc Minh Dương nhẹ gật đầu, anh cảm thấy Diệp Tĩnh Gia thật sự không dễ dàng, về tình về lý những người phụ nữ khác có thì cô cũng nên có.

Hoắc Minh Vũ nhìn anh trai, hình như anh ta không quen thuộc với Hoắc Minh Dương thế này, đột nhiên anh lại hỏi một người phụ nữ thích quần áo gì, muốn mua thứ gì: “Anh, không phải chứ, anh mà tốt như thế à?”

“Bằng không thì sao, anh cũng không thể để cô ấy ra ngoài làm mất mặt anh được.” Hoäc Minh Dương ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ đến Diệp Tĩnh Gia.

Mặc dù Diệp Tĩnh Gia không biết, nhưng Hoäc Minh Vũ lại rất rõ ràng tính tình Hoäc Minh Dương, đây chính là phương thức biếu đạt anh đối với Diệp Tĩnh Gia: “Chị còn không tranh thủ thời gian mua đi, anh tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, chị cứ tùy tiện mua”

Diệp Tĩnh Gia thè lưỡi: “Anh ấy kiếm được tiền thì cũng là tiền của nhà chúng ta, tôi dùng tiền của nhà chúng ta làm gì?” Nói trắng ra là Diệp Tĩnh Gia không có ý dùng tiền của Hoắc Minh Dương, phải biết Hoäc Minh Dương không phải quá thân quen với cô.

Không đế ý tới Diệp Tĩnh Gia, anh ta cứ để mặc cô vui vẻ thế nào cũng được, Hoắc Minh Vũ cũng không nói gì: “Chị cảm thấy vui vẻ thế nào cũng được, dù sao tôi mặc kệ, thật vất vả anh tôi cho chị cơ hội nhưng chị lại không biết quý trọng”

Diệp Tĩnh Gia vẫn còn có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua quần áo trước mặt, nói thật là cô cũng thích: “Tôi… Tôi thật sự rất thích một bộ” Diệp Tĩnh Gia chỉ áo lông cừu đính đá quý màu lam bên trên, độ tuối của bộ quần áo này hoàn toàn không hợp với cô.

“Bộ này mà chị cũng mặc à? Gu mặn ghê”’ Hoäc Minh Vũ nhìn thấy tay Diệp Tĩnh Gia chỉ chiếc áo kia, anh ta bắt đầu nghỉ ngờ mắt nhìn của Diệp Tĩnh Gia.

“Me tôi có thể mặc: Diệp Tĩnh Gia giải thích nói, cô mặc cái gì cũng được. Thế nhưng mẹ của cô đã lớn tuổi, có đồ tốt cô cũng muốn cho mẹ, dù sao cô cũng không thiếu gì cả.

“Mua đi” Hoäc Minh Dương cũng không để ý mà tùy tiện đế Diệp Tĩnh Gia giải thích, anh chỉ không biết Diệp Tĩnh Gia nói thật hay đang giả vờ, thế mà ngay cả một bộ quần áo cũng phải đắn đo mua cho mình hay mua cho

mẹ:”Mẫu này có còn lố nào không?”

Hoắc Minh Dương thuận miệng nói ra lại dọa nhân viên phục vụ giật mình. Từ Thanh Lam lúng túng đứng anh cũng giật nảy mình, quần áo nơi này rất đặt ra tay đã muốn mua cả lố: “Quần áo ở đây rất đắt đấy…” Cô ta lên tiếng nhắc.nhở một câu.

Cô ta không đề cập tới còn tốt, cô ta vừa nhắc lên thì Hoäc Minh Dương lại nhìn theo ánh mắt Diệp Tĩnh Gia. Hai mắt cô đang nhìn quần áo, Hoắc Minh Dương đều cho người bọc lại tất cả”Anh… Làm gì thế?” Diệp Tĩnh Gia

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Hoäc Minh Dương sẽ làm như vậy, đây không phải anh có ý khiến cô xấu hố sao? Điều này khiến cô nói chuyện làm sao với người trong nhà”Quần áo… Quần áo không hợp với tôi”

“Mua cho mẹ cô” Hoắc Minh Dương nói xong đã để nhân viên bán hàng hỗ trợ đóng gói

 

Hình như khó khi cô được mua sảm nhiều thế này: “Tôi có thể chọn…” Cô từ bỏ chống đối Hoắc Minh Dương, cô vẫn nên nhận lấy thôi.

“Có thể, chọn đi” Hoäc Minh Dương không cắt ngang người ta đóng gói, ngược lại nói để Diệp Tĩnh Gia chọn.

Từ Thanh Lam đứng ở một bên mặt xạm lại, vừa rồi cô ta nhắc nhở thật giống như vẽ vời cho thêm chuyện ra: “Em có biết người nhà họ Hoäc khác  với những nhà khác ở đâu không?” Bỗng nhiên Hoäc Minh Vũ bước tới nói
một câu như vậy làm dập tắt ý tưởng Từ Thanh Lam định làm khi nấy.

Cô ta nghĩ đến nhà họ Hoäc thứ gì cũng tốt, cô ta phải làm thế nào mới có thể cứu lại trái tìm Hoäc Minh Vũ đây. Kết quả bây giờ bị anh ta dùng một chậu nước lạnh tạt vào, cô ta cảm thấy tức giận, nhưng dù sao Hoäc Minh Vũ cũng đã chủ động nói chuyện với cô ta rồi.

Cô ta lập tức ôm lấy Hoắc Minh Vũ, cô ta muốn nói rất nhiều thứ với anh †a: “Hoắc Minh Vũ, em rất yêu anh ma qua cố anh ta, trực tiếp áp môi hôn lên môï Hoắc  Minh Vũ. Từ Thanh Lam thử dùng đầu lưỡi thăm dò một vòng cánh môi của Hoắc. Minh Vũ, đầu lưỡi duỗi vào trong: “Em yêu anh”

Lời cô ta nói không bi nóng lên đã tin rồi..là thật hay giả, tóm lại đâu óc Hoắc Minh Vũ

Hoäc Minh Vũ quay người phối hợp, hai người dần dần hôn sâu hơn ở  trước mặt mọi người Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh nhìn mặt đỏ tới mang tai, Hoäc Minh Dương dứt khoát không nhìn bọn họ. Với chuyện này thì anh làm anh trai cũng không tiện nói gì, dù sao người ta cũng em tình anh nguyện: “Nhớ chú ý một chút, anh cảm thấy vẫn nên dè dặt hơn.” Hoäc Minh Dương có lòng nhắc nhở, chuyện này không khỏi có ảnh hưởng không tốt với nhà họ Hoắc.

“Em rất nhớ anh”’ Nụ hôn kết thúc, Từ Thanh Lam cảm thấy mất hết sức lực.

Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh cũng không tốt lắm, cô lại rất xấu hổ, Hoäc Minh Dương hờ hững hơn bình thường: “Hai người xong rồi sao?”
Xong rồi, Diệp Tính Gia muốn hỏi là xong rồi thì sao?

Ngay lúc Từ Thanh Lam và Hoắc Minh Vũ hôn nhau, bỗng nhiên anh rất muốn biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng thì Hoäc Minh Vũ muốn thế nào, hay là Từ Thanh Lam cố ý, còn có một khả năng cuối cùng là Diệp Tĩnh Gia cố ý.

Thông minh như Hoäc Minh Dương nên chuyện gì cũng không gạt được anh, sau đó anh lạnh giọng không để ý tới dạng phụ nữ như Diệp Tĩnh Gia nữa: “Tôi cảm thấy chúng ta về nhà thì cần nói chuyện cho tốt” Hình như anh
làm hư Diệp Tĩnh Gia rồi

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết rõ nên nhẹ gật đầu không phản bác Hoäc Minh Dương, bất kể thế nào quả thật Hoắc Minh Dương không làm gì khiến cô cảm thấy không ổn, còn cô vẫn cứ luôn. ….

Vũ nói chuyện, bọn họ sớm chia tay một chút chưa hẳn không phải chuyện tốt, ai mà ngờ chuyện lại thành thế này.

Anh nhìn thấy nét mặt của cô cũng biết tám mươi phần trăm là cô bị lừa, cô cũng dứt khoát không nói gì với Hoäc Minh Dương. Cho nên rõ ràng là Diệp Tĩnh Gia mặc kệ làm gì cũng không suy nghĩ cho anh, cô cũng không bàn bạc với anh, điều này khiến anh có chút không vui: “Tôi không tức giận  chuyện này”

Ðó là lựa chọn của Hoäc Minh Vũ, phụ nữ và cuộc đời đều là anh ta lựa chọn cho mình, không có bất kỳ liên quan gì với người khác, chỉ là không nghĩ tới Diệp Tĩnh Gia lại muốn xen vào chuyện này: “Cô quản quá nhiều rồi”
“Thật xin lỗi..” Cô thật sự không nghĩ tới. Cô có cảm giác mình bị lợi dụng rồi, nếu như thật sự muốn nói có chuyện
gì mà cô nhất định phải đối mặt, vậy chỉ có thể nói ngoại trừ chuyện liên quan tới Hoắc Minh Vũ ra thì cô đều muốn đối mặt: “Tôi từng nghĩ về nhà mặc kệ anh nói thế nào thì tôi đều sẽ nhịn, đó là vì do tôi làm sai” Bồng nhiên Diệp

Tĩnh Gia tỏ vẻ điếc không sợ súng dọa Hoäc Minh Dương giật mình.

Thật ra Diệp Tính Gia không cần nghiêm túc như vậy, anh đâu có công kích cô, anh chỉ muốn cô vui thôi: “Ừm, cô cảm thấy vui vẻ, tôi cũng sẽ vui theo cô Khó khi Hoắc Minh Dương nghiêm túc như vậy, cô cũng không biết

nói gì cho phải

“Tôi cảm thấy cô vẫn nên nghĩ cho rõ mình sai ở đâu rồi trở về thừa nhận sai lầm của mình với tôi đi”

Diệp Tĩnh Gia tranh thủ thời gian gật đầu, Hoắc Minh Vũ và Từ Thanh  Lam vốn không đế ý tới hai người bọn họ, thậm chí không biết hai người bọn họ đang làm gì.

Hoäc Minh Vũ cũng rất thông minh, nhưng khi dinh đến Từ Thanh Lam thì anh ta vốn không còn thông minh. Thậm chí đến mức chuyện đó Hoắc Minh Dương liếc mắt qua đã nhận ra, nhưng cho đến bây giờ anh ta cũng không hề phát hiện.

“Tôi…” Diệp Tĩnh Gia không biết nói gì cho phải, cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu. Dù sao chuyện cô nên làm cô đã làm và đây là lần cuối cùng cô giúp Từ Thanh Lam.