Tô Thanh Anh càng ngồi trên sô pha, cô
†a càng nghĩ càng thấy không đúng, Hoắc
Minh Dương lúc này thái độ rất có vấn đề.
Cô ta đã lâu rồi chưa về, nên không biết
là có chuyện gì xảy ra hay không.
Lữ Hoàng Tâm cũng gọi cô ta trở về, bảo
cô ta không đi nữa, cô ta có chút nghỉ ngờ,
có phải là có chuyện gì không. Gọi điện thoại
cho Lữ Hoàng Tâm, cô ta không thể cứ ngồi
và chờ đợi như thế này.
Không có nhiều người biết chuyện của
cô ta và Hoắc Minh Dương.
Tô Thanh Anh suy nghĩ một chút rồi
quyết định hỏi Lữ Hoàng Tâm.
“Hoàng Tâm, em đang làm gì vậy?” Tô
Thanh Anh nhẹ nhàng nói vào điện thoại,
thật ra cô ta không quan tâm Lữ Hoàng Tâm
đang làm gì, hỏi một câu lấy lệ thôi.
“Em đang đi mua sắm, chị đang làm gì
vậy chị Thanh Anh?”
Lữ Hoàng Tâm rất vui khi nhận được
cuộc gọi từ nữ thần này, Tô Thanh Anh nhất
định là nữ thần của cô ấy, cô ấy luôn chủ
động gọi cho Tô Thanh Anh, hiếm khi nào
nhận được cuộc gọi của Tô Thanh Anh.
“Vậy sao? Ở chỗ nào đấy, chị đi cùng em
có được không?”
Nghe có vẻ như chị Thanh Anh đang rất
vui vẻ, Lữ Hoàng Tâm không biết tại sao luôn
cảm thấy Tô Thanh Anh có chút không tập
trung: “Hay quá, vừa đúng lúc em cần chị cho
lời khuyên, em đi một mình, nên cũng không
biết chọn quần áo như thế nào.”
“Được rồi, đợi chị một lát, chị chuẩn bị
một chút rồi sẽ đến ngay.” Tô Thanh Anh sau
khi cúp điện thoại, đứng dậy thu dọn đồ đạc,
đã lâu không đi mua sắm nên cô ta cũng
nghĩ là nên mua một chút quần áo.
Hiếm khi có tâm trạng tốt, sau khi ăn
mặc đơn giản, xịt chút nước hoa, nhìn bản
thân mình trước gương, cô ta đã lâu rồi
không trang điểm.
Lấy kính râm, cầm thẻ ngân hàng và đi ra
ngoài.
“Cô chủ, cô đi đâu vậy?” Quản gia nhà họ
Tô nhìn thấy Tô Thanh Anh.
“Tôi không phải là tù nhân, tôi đi đâu là
quyền của tôi.” Cô ta về nhà thì giống như
một tù nhân vậy, đi đâu cũng bị kiểm tra.
“Không được đâu, ông chủ đã ra lệnh là
cô chủ không được đi ra ngoài được.” Quản
gia vội vàng nói, không biết nếu cô chủ mà đi
thì bọn họ sẽ như nào nữa.
“Không sao đâu, mọi chuyện đều là do
tôi tự ý.” Nói xong Tô Thanh Anh bước ra
ngoài, hai người quyết định đi theo, đề phòng
†ai nạn.
Lữ Hoàng Tâm đi ra ngoài cũng gây ra
rất nhiều sóng gió, một đám người không
biết là cô có xảy ra gì không.
“Hoàng Tâm, chị có đến muộn không?”
Tô Thanh Anh đến sau một giờ.
“Như này là nhanh lắm rồi, không muộn
đâu.” Lữ Hoàng Tâm cười với Tô Thanh Anh:
“Không ai đi theo chị sao?”
Kể từ lần trước, con gái của người bạn bố
cô ấy bị bắt cóc, tất cả những cô chủ ở vùng
này đều mang theo vệ sĩ khi họ ra ngoài. Cô
ấy cũng không ngoại lệ và có một số người
bạn tốt không thể ra ngoài vì điều này.
“Lúc đầu thì có, nhưng chị đã bảo họ
không cần đi theo.” Tô Thanh Anh mỉm cười
nhìn Lữ Hoàng Tâm, không biết tại sao, cô ta
luôn cảm thấy ánh mắt Lữ Hoàng Tâm có
chút kỳ quái.
“Ừm, em vừa thấy ở đó có một cửa hàng
tốt, chị có muốn đến xem có gì thích hợp với
mình không?” Cô ấy vừa nãy đã thấy một bộ
váy phù hợp với Tô Thanh Anh, nên gợi ý.
“Được rồi, chúng ta xem một chút trước
đã.” Tô Thanh Anh gật đầu, cô ta rất tin
tưởng ánh mắt của Lữ Hoàng Tâm.
Sau khi đi dạo một vòng, Tô Thanh Anh
không muốn mua quần áo chút nào, Lữ
Hoàng Tâm nói rằng cô ấy thấy đẹp nên bảo
mình mặc thử, cái gì cô mặc vào Lữ Hoàng
Tâm đều mua hết.
Mặc kệ cái nhìn của Lữ Hoàng Tâm, cô
†a thúc giục Lữ Hoàng Tâm thử xem sao.
“Chị Thanh Anh, chị về lâu như vậy rồi,
ngoại trừ buổi biểu diễn ngày hôm đó, chị đã
gặp anh Minh Dương chưa?” Lữ Hoàng Tâm
không biết Hoắc Minh Dương đã xảy ra
chuyện gì với Tô Thanh Anh, nên tò mò hỏi
‘Tô Thanh Anh.
“Không có, anh ấy thường rất bận, hơn
nữa chị cũng có việc phải làm, nên không thể
gặp nhau được.” Tô Thanh Anh thầm tính
toán trong lòng.
“Vậy chị có cảm thấy anh Minh Dương có
gì khác không?” Lữ Hoàng Tâm vội vàng nói
với Tô Thanh Anh, nếu Diệp Tĩnh Gia thật sự
làm con dâu nhà họ Hoắc, thì sau này cô ta
làm sao mà có cuộc sống tốt đẹp ở nhà họ
Hoắc chứ?
“Không có gì khác cả, chị thấy anh Minh
Dương của em rất tốt.” Tô Thanh Anh cười
với Lữ Hoàng Tâm, thật ra cô ta muốn hỏi
câu này, tại sao Hoắc Minh Dương lại có vẻ
khác trước như vậy.
Lữ Hoàng Tâm thở dài, có vẻ như chị
Thanh Anh vẫn chưa biết chuyện, anh Minh
Dương cũng không nói gì về chuyện này, anh
Minh Dương đã kết hôn rồi, sau này chị
Thanh Anh chẳng lẽ lại xen vào sao?
Cô ấy cúi đầu dậm chân, có chút tức
giận và áy náy. Không biết phải làm sao,
nghiến răng nghiến lợi nói: “Em rất mong chị
ở lại, không đi không được sao? Ở trong
nước không thể thành công sao?”
“Này, cô nhóc ngốc nghếch, đây là sự
nghiệp của chị. Nếu một người phụ nữ không
có sự nghiệp, sau này cô ấy sẽ cảm thấy rất
không an toàn.” Tô Thanh Anh nóng lòng
muốn biết về Hoắc Minh Dương càng sớm,
càng tốt.
“Anh Minh Dương giàu có như vậy, anh
ấy sẽ không để chị phải vất vả đâu.” Lữ
Hoàng Tâm thật sự muốn nói về cuộc hôn
nhân của Hoắc Minh Dương, nhưng cô có lẽ
sẽ bị anh trai măng chết mất.
“Chị biết, nhưng đó không phải là tiền mà
chị kiếm ra, làm sao có thể thoải mái tiêu xài
được chứ?” Tô Thanh Anh vội vàng nói, mục
đích là để Lữ Hoàng Tâm yên tâm, nhân tiện
muốn nghe một số điều mà cô ta không biết
từ miệng Lữ Hoàng Tâm.
“Chị Thanh Anh, chị thật ngốc, có bao
nhiêu người mong được gả cho anh Minh
Dương đấy, chị lại không biết quý trọng.”
Lữ Hoàng Trung có chút áy náy, mọi
người đều biết tính tình của Tô Thanh Anh,
không biết may mắn như thế nào mà lại quen
biết với anh Minh Dương.
“Chị biết điều đó, nhưng sự nghiệp và
tình yêu của chị không thể dễ dàng như vậy
được, có điều anh Minh Dương của em rất
bao dung chị.” Cô ta có thể ra ngoài lâu như
vậy là bởi vì Hoắc Minh Dương vẫn sẽ quan
tâm cô, cho nên cho dù cô ta có thế nào,
cũng sẽ được Hoắc Minh Dương bao bọc.
“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt của chị Thanh Anh, có lẽ cô
†a còn không biết về Diệp Tĩnh Gia, chị Thanh
Anh thật đáng thương: “Dù sao chị cũng phải
cẩn thận, không để cho anh Minh Dương vào
tay người khác được.”
“Chị biết, Hoàng Tâm, anh Minh Dương bị
sao vậy? Tại sao em lại bảo chị ở lại?” Tô
Thanh Anh muốn biết Hoắc Minh Dương đã
thay đổi điều gì và chuyện gì đã xảy ra.
Lữ Hoàng Tâm hơi sững sờ, cô ấy đã hứa
với anh trai mình rồi, trong mắt cô ấy có chút
né tránh: “Không…không có gì, chỉ là tốt cho
chị thôi”
Tô Thanh Anh thấy thái độ không đúng
của Lữ Hoàng Tâm, trong lòng có chút hồi
hộp, Lữ Hoàng Tâm nhất định có điều muốn
giấu cô ta: “Chị coi em như một người em gái
thật sự, có gì mau nói cho chị biết đi.”
“Chị, chị đừng ép em, em thật sự nghĩ tốt
cho chị mà, cứ ở lại thôi.” Lữ Hoàng Tâm nói
hết những gì có thể nói, không dám không
nghe lời anh trai.
Nhìn bộ dạng của Lữ Hoàng Tâm, cô ta
biết mình không thể hỏi ra kết quả gì, nên chỉ
có thể bó tay, trong lòng càng thêm lo lắng.
“Chị ơi, chị xem em này có đẹp không.”
Lữ Hoàng Tâm bắt đầu chuyển đề tài, thật ra
chị Tô cũng biết rõ nên cũng yên tâm.
Tô Thanh Anh phản ứng lại, quay đầu
đồng ý với Lữ Hoàng Tâm: “Ừm, được rồi.”
Diệp Tĩnh Gia không biết tại sao nhà họ
Hoắc lại lớn như vậy, vì sợ Hoắc Minh Dương
nhìn thấy, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa
gặp Hoắc Minh Dương một lần.
Cô đã lo lắng về việc gặp Hoắc Minh
Dương khi đi ra ngoài, nhưng sau đó cô đã
lấy hết can đảm của mình, dù sao thì cô cũng
không thể gặp được Hoắc Minh Dương. Cô
biết thói quen của anh, và anh sẽ không ra
ngoài vào lúc này.
Hoắc Minh Dương đang ở trong phòng
nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn rồi, không biết
hôm nay ăn gì, anh lại không có cảm giác
thèm ăn, không biết tại sao Diệp Tĩnh Gia
không có ở đây thì anh ăn uống không được
ngon miệng.
Rõ ràng anh đã sống một mình như thế
này trước khi cô đến, nhưng bây giờ anh lại
cảm thấy cô đơn.
“Chị Tiết, hôm nay ăn món gì vậy?” Hoắc
Minh Dương hỏi chị Tiết.
“Cái này…tôi không biết, mợ chủ còn
chưa nấu.” Bây giờ bữa ăn của Hoắc Minh
Dương đều là do Diệp Tĩnh Gia làm, chị ấy
không biết gì cả.
“Chị không biết tôi ăn gì sao?” Hoắc
Minh Dương liếc nhìn chị Tiết.
“Vâng, mợ chủ còn chưa dậy, nên tôi
không biết.” Chị Tiết vội cúi đầu xuống, cảm
thấy có chút hoảng hốt, tự hỏi chuyện gì sẽ
xảy ra nếu Hoắc Minh Dương nghe được tin
của Diệp Tĩnh Gia.
“Sao cô ấy còn chưa dậy.” Hoắc Minh
Dương cau mày, theo như tính toán thì Diệp
Tĩnh Gia phải dậy rồi chứ.
Chị Tiết không dám nói gì, ai biết Diệp
Tĩnh Gia muốn làm gì, ngày nào cô cũng trốn
tránh Hoắc Minh Dương như thế này thậm
chí còn không dám ra khỏi cửa: “Vì lần trước
bị thương nên cô ấy không ra ngoài nhiều.”
Chị Tiết vội nói, vì sợ Hoắc Minh Dương khó
chịu.
Chị ấy lúc này chỉ âm thầm cầu nguyện:
“Ừm, tôi hiểu rồi, nếu không sao thì đi ra
ngoài trước đi.”
Chị Tiết yên tâm, không dám nhìn biểu
hiện của Hoắc Minh Dương.
Anh nhớ rằng hôm qua Diệp Tĩnh Gia đã
đi ra ngoài và có vẻ tốt hơn rất nhiều rồi.
Nghĩ tới tối nay là sinh nhật của cô, anh
cảm thấy có chút buồn bực, không biết Diệp
Tĩnh Gia có tránh mặt anh vào buổi tối không.
Suy nghĩ của Hoắc Minh Dương không
mất nhiều thời gian để trở thành hiện thực.
Vào buổi chiều, Diệp Tĩnh Gia xin phép
mẹ Hoắc, cô muốn về nhà tổ chức sinh nhật.
Mẹ Hoăc sao có thể để cho Diệp Tĩnh
Gia rời đi dễ dàng như vậy được?
“Con về nhà mẹ đẻ làm gì?” Con dâu nhà
họ Hoắc, mà cứ liên tục chạy về nhà mẹ đẻ là
có ý gì.
“Con…không có, mẹ con nhớ con thôi.”
Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của mẹ Hoắc,
nhưng cô không muốn ở trong nhà của Hoắc
vào một ngày như thế này, ở lại đây thì không
khác gì không có sinh nhật.
“Con kết hôn với Minh Dương lâu như
vậy rồi, con cái còn chưa có, vậy mà con còn
muốn về nhà sao?” Mẹ Hoắc đã không hài
lòng với Diệp Tĩnh Gia từ lâu rồi, mặc dù cô
ấy làm tốt những việc khác, nhưng cô ấy
không làm tốt những việc cần làm, điều này
khiến bà ta không an tâm.
“Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.” Diệp
Tĩnh Gia có chút đỏ mặt, cô không ngờ mẹ
Hoäc lại quan tâm đến chuyện đó.
“Đừng có chỉ nói cố gắng, cái mẹ cần là
kết quả, mẹ chỉ nhìn vào kết quả thôi.” Thấy
mẹ Hoắc nói như vậy, Diệp Tĩnh Gia không
dám nói gì nữa, nói vâng rồi quay về phòng
Hoắc Minh Dương đang ở đầu cầu thang,
và Diệp Tĩnh Gia đã nhìn thấy anh ngay khi
anh quay đầu lại.
Anh đã nghe những gì họ nói vừa rồi sao?
“Anh…” Diệp Tĩnh Gia không thể kìm
được mà nói ra, không biết tại sao mỗi lần
nhìn thấy Hoắc Minh Dương, cô đều bị kích
động.
Như thể Hoắc Minh Dương biết điều gì
đó, làm cô rất sợ hãi.
“Không phải là tôi tính về nhà, thật sự là
tôi có việc.” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nói
với Hoắc Minh Dương.
“Tôi biết.” Hoắc Minh Dương liếc mắt
nhìn Diệp Tĩnh Gia: “Hay là tôi cùng cô trở về?