Chương 475:
Tiêu Văn Nam không ngờ Hoặc Cảnh Thanh cũng có dáng vẻ như vậy vì bình thường trông cô thường ra vẻ không sợ trời, không sợ đất Vừa bước vào Watsons liền bị nhân viên bán hàng giữ lại, khi nhân viên bán hàng nhìn thấy hai người Tiêu Văn Nam với vẻ ngoài kinh diễm, toàn thần tràn đầy khi chất cao quý, quần áo trên người cũng rất thời trang nên muốn giữ chặt họ lại Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy dáng vẻ nóng này và tư thế gần như muốn khoán toàn bộ cửa hàng của nhân viên bán hàng liền vội vàng chạy trốn, mìm cười vẫy tay với nhân viên bán hàng.
Tiêu Văn Nam không bán Hai người cũng chọn một số quấy kem chống năng và chăm sóc da có nhân hiệu tốt, rồi đi vòng quanh, Hoặc Cảnh Thanh chịu khó thử nghiệm các văn phẩm chăm sóc da trên quầy, trong khi Tiêu Văn Nam không vội vàng, kiên nhấn đi cùng với Hoắc Cảnh Thanh Thậm chí, cô nhân viên bán hàng còn nói: “Cô gái, cô thật may mắn lấy được ông chồng đẹp trai như vậy, không chỉ nhẫn nhịn mà còn chịu chi Hoắc Cảnh Thanh lịch sự mim cười, và Tiêu Văn Nam cảm thấy xấu hổ khi được các cô gái khen ngợi như vậy, vì thế anh quay đầu đi, giả bộ như không nghe thấy Nhân viên bán hàng tiếp tục phản nàn: “Nếu là bạn trai của tôi mà thấy tôi mua những thứ như vậy thi anh ấy mất bình tĩnh lâu rồi”.
Hoắc Cành Thanh vẫn giữ nụ cười lễ phép nói: “Xem ra bạn trai của cô là người rất tiết kiệm. Nói xong liền nhìn xuống những sản phẩm chăm sóc da trên tay của Tiêu Văn Nam, tuy không có nhiều nhưng lại có rất nhiều nhãn hiệu. Cùng lúc đó, Hoắc Cảnh Thanh nhìn thấy vết đỏ trên tay Tiêu Văn Nam, liền quan tâm hỏi: “Tiêu Văn Nam, tay của anh có đầu không? Anh cứ đặt xuống đất cũng được Tiểu Văn Nam lúc đầu và ra hiệu rằng anh không sao “Em cứ tiếp tục thử đi, anh không sao đâu”
Nói xong, anh dùng tay còn lại vuốt tóc Hoặc Cành Thành, hành động này khiến những người khác trong cửa hàng vô cùng hâm mộ Hoắc Cành Thanh hoàn thành bài kiểm tra trong chốc lát, nhưng cô không định tiếp tục mua sắm. Cô nói với Tiêu Văn Nam: “Em nghĩ, chúng ta nên về nhà thôi”
“Làm sao vậy? Còn có vài cửa hàng nữa, chúng ta cùng nhau đi xem” Tiêu Văn Nam năm lấy tay của Hoắc Cảnh Thanh.
Hoắc Cảnh Thanh lắc đầu nói: “Chúng ta dùng mấy cái này là ổn rồi, mua thêm nữa rồi không dùng thì sẽ rất lãng phí.” Nói xong, cô đau lòng thay Tiêu Văn Nam, cầm giúp anh một số túi Tiêu Văn Nam lấy túi lại từ tay của cô: “Để anh làm cho, đến chuyện này mà còn không làm được sẽ bị người ta chê cười đó.”
Nói xong, anh dùng tay còn lại đưa Hoặc Cảnh Thành hưởng cửa ra vào.
Hoắc Cảnh Thanh xấu hổ nhìn Tiêu Văn Nam, Tiêu Văn Nam kêu Hoặc Cảnh Thanh đợi anh một lát, anh lái xe đi, nhưng anh không đành lòng để cho Hoặc Cảnh Thanh xách một tủ lớn sản phẩm dưỡng da mà chỉ lặng lăng xách theo Một lúc sau, Tiêu Văn Nam dùng tiếng xe của mình để kéo Hoắc Cảnh Thanh ra khỏi dòng suy nghĩ phức tạp.
Tiêu Văn Nam nở một nụ cười quyền rũ, ló đầu ra khỏi cửa kính xe hỏi: “Đang suy nghĩ gì mà chăm chủ vậy?”
Hoặc Cảnh Thanh mìm cười bước vào trong xe, đóng cửa lại ngay ngắn, hất mái tóc dài ra sau, trộm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Văn Nam, nói: “Em nghĩ thầy của em là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”
Tiêu Văn Nam cảm thấy hơi xấu hổ, cũng không đáp lại, chỉ tiếp tục lái xe và giả vờ như không nghe thấy.
Hoắc Cảnh Thanh nhìn bộ dạng giả bộ của Tiêu Văn Nam, trong lòng thẩm mừng rỡ, nói tiếp: “Nếu có người chồng tốt như vậy thì còn yêu cầu gì nữa chứ Tiêu Văn Nam thực sự nghe không nổi nữa, đáp: “Em đừng có không đứng đắn như vậy nữa, về nhà chăm chỉ học tập, luyện tập thêm nhiều đề nữa khi nào điểm số của em tiến bộ nhày vọt, có lẽ anh sẽ cân nhắc lại em. ” Hoặc Cảnh Thanh tức giận không nói, ngày ngốc nhìn Tiểu Văn Nam, cố gắng cầu xin, Cô cũng không còn cách nào, ai bảo Tiêu Văn Nam thích người học tập tốt chứ?
Hai người trở về nhà, vừa nghĩ tới tình cảnh vừa rồi đều rất hoảng sợ, nhìn Hoặc Cảnh Thanh vẫn còn cảm thấy kinh sợ, xem ra vừa rồi hòa hoãn cũng không có tác dụng lớn lắm Tiêu Văn Nam đành phải im lặng ngồi bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô nói: “Em cảm thấy tốt hơn chưa? Em đừng như vậy, nhìn thấy em như thế, trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Hiện tại có anh ở đây rồi, em đừng sợ nữa.”
Hoắc Cảnh Thanh yên lặng dựa vào trong vòng tay của Tiêu Văn Nam, nói: “Không sao đâu, Tiêu Văn Nam, em chỉ hơi hoàng sợ thôi. Để em đi pha cho anh một tách cà phê.”
Ngay sau đó cô mang đến một tách cà phê núi với mùi thơm nồng đậm, Tiêu Văn Nam cười hỏi: “Thêm bao nhiêu đường? Bao nhiều sữa? Nhiệt độ của nước là bao nhiêu? Suýt chút nữa anh không uống được.”
Hoặc Cảnh Thanh giả bộ hết sức cung kính mà đáp: “Thưa thấy hai thìa đường, một phần tự sửa, nhiệt đó nước không nóng, uống vừa miệng” Sau đó có xoay người dùng cả hai tay đưa cà phê cho anh Tiêu Văn Nam cảm lấy tách cà phê, trong lòng hơi đông: “Hai chúng ta đi ra ngoài một chuyển, không ngờ lại lâu như vậy.”
Hoặc Cảnh Thanh về oài ngồi ở trên giường nói: “Ôi, làm sao bây giờ, em không muốn đi nữa, mệt quá”
Tiêu Văn Nam đặt cốc xuống, nói: “Vậy thì đừng đi nữa!”
Hoắc Cảnh Thanh gật đầu, lười biếng nhìn Tiêu Văn Nam.
Tiêu Văn Nam không có lựa chọn nào khác ngoài sử dụng chiêu cuối của mình, và nói với Hoắc Cảnh Thanh.
Ngày hôm sau.
Hôm nay thật bất ngờ, Tiêu Văn Nam, người thường bận rộn như vậy, thực sự đã đưa Hoắc Cảnh Thanh đến trường học.
Bình thường cô muốn yêu cầu anh như vậy mà không dám Nghĩ đến chắc là bởi vì chuyện hôm qua nên trong lòng anh vẫn cảm thấy sợ hãi “Anh dừng ở đây là được rồi.” Thấy xe cách trường còn một khoảng nữa, cô liền bảo anh dừng xe lại Tiêu Văn Nam khó hiểu, còn ít nhất năm phút nữa là đến trường của cô, vậy tại sao cô lại bảo anh dừng xe.
Dù rất bất đắc dĩ, Tiêu Văn Nam vẫn cho xe đậu vào lễ đường. “m… chiều nay anh đến đón em nhé?” Hoắc Cảnh Thanh nhìn Tiêu Văn Nam đầy hy vọng trong nháy mắt có chút tinh quái nhìn anh.
Bỏ qua ánh mắt tràn đầy hy vọng của cô: “Để anh xem chiều nay nếu không có việc gì thì anh sẽ tới.”