Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 471




Chương 471:

 

“Cảnh Thanh, bố mẹ về rồi” Có tiếng chìa khóa mở cửa, tiếp theo là giọng nói ngọt ngào của mẹ, Hoắc Cảnh Thanh vội vàng đi xuống cầu thang.

 

“Con gái yêu, đừng vội, cứ từ từ mà xuống, không lại bị ngã bây giờ. Nhìn bộ dạng của con gái, hai người vội vàng bảo con gái đi chậm lại. “Bố, mẹ đã về! A, có chuyện này con muốn nói với bố mẹ, con sắp thi học kì rồi, anh trai cũng đã tìm gia sư cho con, bố mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ chăm chỉ học hành.” Hoắc Cảnh Thanh giống như một đứa trẻ, nói với bố mẹ “Được rồi, nếu lần này con thi tốt thì chuyện gì bố mẹ cũng đồng ý” Hoắc Minh Dương nói.

 

Leng keng … Leng keng …

 

“Cha mẹ, có lẽ là gia sư đến rồi, con ra mở cửa.”

 

Hoắc Cảnh Thanh ra mở cửa, nhưng người trước mặt lại khiến cô sửng sốt: “Thầy Tiêu! Sao thầy lại ở đây? Thầy đến thăm nhà phụ huynh a?”

 

Cô cẩn thận lẩm bẩm: Liệu anh ấy có nói xấu mình với bố mẹ không ?

 

“Tôi là gia sư mà anh trai em mời cho em. Tiêu Văn Nam cười.

 

Hoắc Cảnh Thanh vội vàng mở cửa cho anh vào.

 

“Chào bác trai bác gái, cháu là Tiêu Văn am, là bạn của Cảnh Hiên, cháu tới đây để dạy học cho Cảnh Thanh ạ.”

 

“Hóa ra là Văn Nam. Không ngờ cháu đã lớn như vậy rồi. Mau vào nhà uống nước.”

 

“Cháu cảm ơn hai bác ạ.”

 

Sau khi bố mẹ của Cảnh Thanh nói chuyện với anh một hồi, Tiêu Văn Nam và Hoặc Cảnh Thanh đi vào phòng làm việc.

 

“Thầy Tiêu, mời ngồi.” Hoặc Cảnh Thanh đem ghế dựa cho anh “Được rồi” Tiêu Văn Nam thản nhiên ngồi xuống.

 

Hoắc Cảnh Thanh ngồi ở bên cạnh anh, thân thể có chút cứng ngắc. Thông thường, trên người những người thanh niên trẻ tuổi có mùi mồ hôi, nhưng trên người anh lại có mùi bạc hà thơm mát, chậm rãi lưu vào trong mũi của cô.

 

Nhìn Tiêu Văn Nam bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh một cách nghiêm túc, anh giảng bài rất nghiêm túc. Lông mi của anh rất dài, làn da của anh được bảo dưỡng rất tốt, khiến người ta muốn nhéo, nếu được nhéo chắc hẳn sẽ nhéo ra được nước, sao môi của anh mỏng vậy nhỉ?

 

Tại sao anh lại đẹp như vậy? Cô hít một hơi rồi từ từ nuốt những dòng suy nghĩ vào bụng.

 

Chuyện này cũng không phải là xấu nhưng tại sao Tiêu Văn Nam lại ở đây?

 

“Hoắc Cảnh Thanh, em đang nghĩ gì vậy!”

 

Giọng nói của anh rất dễ nghe.

 

Lỗ tại của cô như đang muốn mang thai luôn Hoắc Cảnh Thanh lập tức tỉnh táo lại: “Tiêu Văn Nam, thực xin lỗi, em…”

 

“Được rồi, xem ra em vẫn còn đang nghe giảng. Nhớ lần sau gọi tôi là thầy Tiêu nhé.” Anh đưa tay sờ lên tóc cô, cô cảm thấy hơi bất ngờ, anh đang sờ lên đầu cô sao?

 

Tại sao anh lại muốn sờ đầu của cô!

 

Vốn dĩ hôm nay cô muốn gọi điện cho Tiêu Văn Nam và nói với anh rằng cô sẽ không đến nhà anh tối nay.

 

Hoắc Cảnh Thanh vẫn cố hết sức không nhìn Tiêu Văn Nam nữa, nhiều đề như vậy, bao giờ cô mới có thể làm xong đây!

 

Sau khi kiên nhẫn lắng nghe lời giảng của anh, Hoắc Cảnh Thanh cuối cùng cũng bước vào con đường học tập, giống như con thuyền đã lâu không được chèo trên mặt nước, nhờ sự đẩy xuôi gió của Tiêu Văn Nam, mọi thứ dường như diễn ra thuận lợi.

 

Mười giờ, Tiêu Văn Nam cuối cùng cũng giảng xong một đề, Hoắc Cảnh Thanh cùng bố mẹ tiễn anh ra ngoài cửa.

 

“Mau vào nhà đi, con gái ra ngoài một mình vào ban đêm không an toàn đâu.” Tiêu Văn Nam nói.

 

“Không sao đâu ạ, Tiêu Văn Nam, em muốn gọi tên của thầy.” Hoặc Cảnh Thanh nói xong, nhìn xuống ngón chân, nhìn cô giống như người vợ phải chịu ủy khuất vậy, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

 

“Được, cứ gọi tên tôi đi” Giọng của người đàn ông vang lên trong đêm tối khiến cho lòng cô bối rối, những lời này của anh giống như lời của bạn trai nói với bạn gái của mình vậy, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn nhu nhưng cũng khiến người ta cảm nhận được sự bá đạo trong đó .

 

Thấy cô ngốc nghếch, anh cười nhẹ một tiếng và dịu dàng sờ vào đầu cô.

 

Thật tốt, hi vọng về sau anh cũng có thể tiến gần đến cô như vậy, nhìn cô đáng yêu như thế, gió đêm tựa hồ quấn quít lấy 2 người, thổi nhẹ qua.

 

Cứ như vậy, Tiêu Văn Nam đến giảng bài cho cô, Hoắc Cảnh Thanh cuối cùng cũng phải đối mặt với kì thi học kì.