Chương 437:
Được rồi, Hoắc Minh Dương vừa nghe liền cổ ý đùa nói: “Được lắm! Anh còn cho rằng em đang nhớ anh nữa, nói thật đi, có phải em nhớ anh không.” Nói xong liền nghiêng người ngậm lấy cái miệng nhỏ của Hà Vân Phi.
Lúc này bà Charlie đúng lúc đi vào, vừa ngẩng đầu liền thấy hai người ở trên giường đang tận tình hôn nhau, cũng không làm phiền, chuẩn bị xoay người đi ra ngoài. Hoắc Minh Dương đột nhiên buông miệng đang hôn Hà Vân Phi ra.
Mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đến rồi.” Bà Charlie cười rồi quay người lạin bước tới, nói: “ừ, không phải Phi nhờ mẹ làm thủ tục xuất viện giùm sao, mẹ vừa làm xong cho nó rồi mới quay lại.
Hoắc Minh Dương nhìn Vân Phi đang ngồi trên giường sắc mặt hồng hào, nói: “cũng có thể xuất viện rồi, ở bệnh viện cũng không thoải mái bằng ở nhà, chuyện bệnh viện cứ để con đi xử lý cho”
Mọi người nhanh chóng đưa Hà Vân Phi xuất viện, Lúc về đến nhà, ôm con gái cưng của cô, trong ánh mắt dịu dàng chan chứa tình mẫu tử, nói với giọng cưng chiều: “Con yêu, mẹ đưa con về nhà nhé.”
Bà Charlie đột nhiên hỏi: “Phi à, cháu gái của mẹ tên gì con?”
Lúc này Hà Vân Phi với Hoắc Minh Dương mới nhớ ra còn chưa đặt tên cho con. Cả nhà vui vẻ đều đang suy nghĩ nên lấy tên gì thật hay cho đứa bé. Diệp Thiến thấy cô bé con trong lòng Hà Vân Phi, đột nhiên nghĩ đến một cái tên.
“Gọi là Khả đi, haha, mọi người mau đến xem nè, cô bé con này còn cười nữa, dễ thương quá đi.”
Lúc này, vị hôn phu Tư Tuấn của cô liền cười nói: “em đây không phải là đang làm rối à, gọi tên Khả không khó nghe, rất dễ thương, nhưng con của chị, vẫn nên gọi là Hoắc Minh Khởi, lấy tên bố đặt cho tên con.
Cả nhà đều đang thảo luận.
Hoắc Minh Dương ôm cục cưng từ trong tay Hà Vân Phi vào lòng: “Nào, đến bố bể nào, để bố nghĩ lấy tên nào cho con thì hay.”
“Gọi là Hoắc Cảnh Thanh đi, con thấy rất hay. Hoắc Minh Dương vừa nghe liền mở miệng nói: “được, lấy tên này đi, thế thì con gái chúng ta liền gọi là Cảnh Thanh.
Sau đó, bà Charlie cũng nói: “Vân Nhi, cái tên này mẹ rất thích.”
“tiểu Cảnh Thanh, tiểu Cảnh Thanh của bà ngoại” dùng tay nhẹ nhàng nựng khuôn mặt của cô bé con.
Cả nhà cùng nhau cười nói vui vẻ, trêu chọc cô bé con này.
Sau bữa tối, bà Charlie còn cả Diệp Thiến cũng đều về. Hà Vân Phi liền lên lầu đi tắm, rồi ở cùng với cục cưng của cô trong phòng. Một lát sau, Hoắc Minh Dương sau khi làm việc xong cũng lên lầu, trong túi áo khoác giấu một chiếc hộp gấm màu xanh tím.
“Vân Phi, đang chơi với cục cưng của chúng ta à.” Hoắc Minh Dương thấy Hà Vân Phi đang ngồi bên giường trêu chọc con gái, Hà Vân Phi trả lời: “Vâng, anh nhìn xem, cục cưng của chúng ta đáng yêu biết bao.”
Hà Vân Phi nghe Hoắc Minh Dương gọi mình liền ngẩng đầu, đột nhiên một chiếc hộp được mở ra xuất hiện trước mắt cô, là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn đính kim cương.
Thực sự rất đẹp, viên kim cương được điều khắc chế tạo một cách tinh xảo, cô ngây người ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên không nói nữa: “Gả cho anh đi, Vân Phi, anh yêu em, em bằng lòng không?”
Hà Vân Phi đột nhiên khóc, sau đó lại cười nói: “Em bằng lòng.
Mặc dù anh đã từng cầu hôn cô một lần, nhưng lần này suy nghĩ của Hà Vân Phi vẫn không thay đổi.
Cô yêu anh, cho nên bằng lòng ở bên anh.
Hai người ôm chặt lấy nhau, Hoắc Minh Dương lấy tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng Hà Vân Phi, an ủi cô, nói: “là anh có lỗi với em, đến giờ mới cầu hôn em. Anh yêu em Vân Phi, cảm ơn em đã sinh cho anh, Cảnh Thanh của chúng ta. Anh muốn cho em một hôn lễ, muốn để em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, xinh đẹp nhất thế giới.”
Thực ra Hoắc Minh Dương đã chuẩn bị xong hôn lễ từ sớm. Hoắc Minh Dương đã chuẩn bị kế hoạch đám cưới hoành tráng. Điều mà một người phụ nữ mong chờ nhất trong cuộc đời của mình chính là hy vọng mình có thể trở thành một cô dâu xinh đẹp, vì vậy anh phải cho cô dâu của mình một đám cưới thật hoành tráng. Anh muốn cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, người vợ xinh đẹp nhất và hạnh phúc nhất.
Mười ngày sau, đám cưới của anh với cô được tổ chức, anh mang giày cao gót cho anh, cô thắt nơ cho anh. Các khách mời có mặt đều mong chờ khoảnh khắc cô dâu xinh đẹp và chú rể điển trai xuất hiện trên sân khấu.
Sau một lúc, khúc hát tiến hành hôn lễ trầm bổng ở trong khán phòng lãng mạn này. Với âm nhạc tuyệt vời, người dẫn Chương trình bước lên sân khấu và bắt đầu bài phát biểu của mỗi người chủ trì, Những bức ảnh do Hoắc Minh Dương chuẩn bị được chiếu trên màn hình lớn, mỗi bức hình đều là hình cô.
Sau đó, chú rể Hoắc Minh Dương bước lên sân khấu với bộ vest xanh đen, còn cô dâu Hà Vân Phi mặc váy cưới trắng được mẹ cô bà Charlie dắt đi về phía Hoắc Minh Dương.
“Mẹ giao con gái mẹ cho con, con phải đối xử với nó thật tốt, không được để con bé phải chịu chút uất ức nào, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu.” Bà Charlie cười nói với Hoắc Minh Dương.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không thể đâu.” Hoắc Minh Dương nằm lấy tay Hà Vân Phi, hai người cùng nhau bước vào cung điện hôn nhân.