Chương 415: Từ chối
“Cháu xin lỗi bác! Hiện giờ cháu không rảnh lắm. Cháu còn một chút chuyện cần phải làm. Để hôm khác đi ạ”
Diệp Thiến Nhi nói liền một hơi. Cô không muốn tự mình chịu nhục nhã nữa. Những đau khổ trước đó cô đã ghim sâu trong lòng rồi.
Mặc kệ có ra sao, những chuyện mà bản thân cô đã chắc chấn thì không điều gì có thể thay đổi được. Mặc kệ người khác đối xử với cô như thế nào. Trừ khi cô chết
“Không sao cả. Nếu như cháu Diệp bận quá thì bác vẫn đợi cháu ở đây. Bác tin là cháu chắc chắn sẽ quay lại”
Mẹ của Tư Tuấn nói xong liền cúp luôn điện thoại. Bà không để cho Diệp Thiến Nhi có cơ hội được nói thêm lời nào! Diệp Thiến Nhi vốn còn muốn nói thêm một hai câu. Nhưng khi cô nghe thấy đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại, Diệp Thiến Nhi liền bất lực buông điện thoại xuống.
Cô cười khổ một tiếng. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày những tình tiết trong phim truyền hình lại có thể xảy ra với mình. Vốn dĩ cô đang rất buồn ngủ, nhưng bây giờ thì một chút cảm giác buồn ngủ cũng không còn nữa.
Cô nhanh chóng thức dậy rửa ráy một chút rồi tùy tiện chọn một bộ quần áo mặc vào để đi ra ngoài. Cô biết răng dù cô có làm gì thì mẹ của Tư Tuấn cũng không yêu thích cô.
Vậy thì hà cớ gì cô phải lãng phí thời gian công sức của mình, không bằng cô cứ vui vẻ là chính mình. Tục ngữ nói cái nhìn đầu tiên rất quan trọng, nhưng mẹ Tư Tuấn vốn đã không thích cô rồi. Vì thế mặc kệ cô làm gì, thì cô cũng không nhận được sự ghi nhận của bà.
Đã như vậy thì cô cũng không thể để mình bụng đói mà đi được. Vì thế Diệp Thiến Nhi ăn xong bữa sáng rồi mới quay về. Tâm trạng vui vẻ thì mới có thể đối đầu được với phong ba bão táp phía sau.
Gần đến trưa, Diệp Thiến Nhi mới chậm rãi ra ngoài. Dù sao thì lúc đầu cô cũng đã nói với mẹ Tư Tuấn là cô đang không rảnh. Là do bà nhất quyết muốn đợi ở đó thôi Cô chậm chạp đến quán cà phê đã hẹn với mẹ Tư Tuấn.
Từ xa cô đã nhìn thấy chỗ mẹ Tư Tuấn đang ngồi đợi cô. Diệp Thiến Nhi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng để bản thân không quá căng thẳng! Diệp Thanh chậm rãi bước đến.
Tận tới khi đã bước đến bên cạnh bà, cô mới nhỏ giọng chào một câu: “Bác ạ!”
Mẹ Tư Tuấn không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý cô ngồi đi. Vì thế, Diệp Thiến Nhi cũng ngoan ngoãn ngồi xuống và chờ đợi bà nói chuyện!
“Bác à, bác tìm cháu có chuyện gì thế ạ! Cháu đang bận một chút chuyện nên đã để bác đợi lâu. Cháu thật xin lỗi!” Mẹ của Tư Tuấn vẫn giữ nguyên không nói năng gì. Bà chỉ cười cười với Diệp Thiến Nhi.
Diệp Thiến Nhi cảm thấy bầu không khí có chút sai sai, nhưng cô cũng không tiện nói gì.
Cuối cùng, mẹ Tư Tuấn cũng nói chuyện: “Cháu Diệp muốn uống gì không?”
Diệp Thiến Nhi liền vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ. Cháu biết lần này bác tìm cháu đến, chắc chẵn là có chuyện muốn nói với cháu. Cháu cũng không muốn làm tốn thời gian của bác. Bác có chuyện gì bác cứ nói đi ạ..
Mẹ Tư Tuấn cười cười. Thật không biết là do tính cách bà lạnh lùng hay vì lý do gì đó mà bà luôn mang đến cảm giác của một quý phu nhân khiến cho cô cảm giác bị áp lực đến sắp không thở nổi!
Mẹ Tư Tuấn không nói gì. Nhưng cử chỉ của bà đã nói cho Diệp Thiến Nhi biết rõ tất cả. Bà đưa ra một tấm séc đến trước mặt cô: “Nhận lấy đi, sau đó rời xa Tư Tuấn!” Diệp Thiến Nhi nhìn tấm chỉ phiếu và cười khổ một tiếng. Thì ra đây là lý do thật sự bà đến tìm cô. Diệp Thiến Nhi đứng dậy và cầm tờ chỉ phiếu trả lại mẹ Tư Tuấn.
“Cháu xin lỗi. Cháu không thể nhận tiền của bác. Bác cầm về đi ạ. Còn về chuyện của cháu và Tư Tuấn là chuyện của hai người bọn cháu. Bọn cháu sẽ tự giải quyết!” Mẹ Tư Tuấn cười cười.
Bà không ngờ rằng Diệp Thiến Nhi sẽ xử sự như vậy: “Tôi biết, mục đích cháu ở bên cạnh Tư Tuấn là vì tiền của nó. Bây giờ tôi cho cháu tiền thì cháu lại không cầm. Rốt cuộc cháu có ý gì?”
Diệp Thiến Nhi nhìn bà rồi khẩn thiết nói: “Cháu ở bên cạnh anh ấy không phải là vì tiền.
Cháu nghĩ bác hiếu lầm rồi. Cho nên về sau xin bác đừng dùng phương thức như thế này đối đãi cháu ạ.
Nói xong, Diệp Thiến Nhi liền đi ngay. Cô thật sự chịu không nổi rồi. Lần trước chỉ là lời nói xúc phạm, ai biết răng lần này bà ấy còn hành xử quá đáng như này. Diệp Thiến Nhi cảm thấy ấm ức một chút, nhưng cô không được biểu hiện ra.
“Tôi nói cho cháu biết. Tư Tuấn đã có vợ chưa cưới rồi. Cháu và nó ở bên nhau cũng không đi đến hôn nhân được. Vì thế tôi chỉ không muốn nhìn cháu chịu tổn thương nên mới yêu cầu cháu rời xa nó. Tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi!” Diệp Thiến Nhi vốn đã muốn rời đi luôn.
Nhưng khi cô nghe thấy lời mẹ Tư Tuấn nói xong, thì chân cô bước đi không nổi. Cảm giác như chân đang đeo chỉ nặng trịch Trong lòng cô có chút buồn bã. Cô không nghĩ đến hóa ra là Tư Tuấn đang lừa cô. Tại sao anh đã có vợ chưa cưới mà vẫn còn đối xử với cô như vậy.
“Cảm ơn bác đã nói cho cháu. Nhưng cháu muốn Tư Tuấn sẽ tự mình nói cho cháu biết!”
Mẹ Tư Tuấn cười cười. Bà không nhanh không chậm nói: “Không sao. Cháu không tin lời tôi nói thì cháu có thể đi hỏi Tư Tuấn. Vợ chưa cưới của nó tên là Lâm Hân Hân!”
Diệp Thiến Nhi không thể nào chịu nổi bà †a nữa. Hiện tại trong lòng cô đang rất hỗn loạn. Cô không biết bây giờ bản thân bị làm sao, phải tin vào ai.
“Bác à. Cảm ơn bác đã nói những chuyện này. Nhưng cháu sẽ không cầm tiền của bác đâu. Bác đừng biến cháu thành loại phụ nữ đót Nói xong câu đó, Diệp Thiến Nhi cũng không ngoảnh đầu lại mà rời đi luôn. Cô sợ rằng nếu còn ở lại đây thì cô sẽ nghe được càng nhiều chuyện mà cô không muốn nghe! Vậy nên cô cũng không quan tâm mẹ Tư Tuấn có nhìn theo cô hay không. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi!
Diệp Thiến Nhi chóng mở túi lấy ví tiền ra. Bà không nhìn mà Nhỉ đi rồi. Mẹ Tư Tuấn nhanh tiện tay rút ra mấy trăm nghìn đặt trên bàn rồi đuổi theo hướng mà Diệp Thiến Nhi vừa rời đi.
Lúc đến, Diệp Thiến Nhi đi xe taxi đến.
Nhưng hiện giờ, xe taxi gọi mãi cũng không có chiếc nào. Đợi một lúc lâu đến khi Diệp Thiên Nhì vừa quay đầu thì đã thấy mẹ Tư Tuấn ung dung bước đuổi tới.
Lông mày Diệp Thiên Nhi chau lại. Trong lòng cô rất không thoải mái.
Cô quay người muốn rời khỏi nơi đây. Ai ngờ mới đi được vài bước, cô đã bị mẹ Tư Tuấn nằm lấy cổ tay.
“Cháu Diệp, tôi nghĩ là cháu nên nhận lấy tờ séc này thì tốt hơn. Kiểu người không có địa vị như cháu thì với cao không đến con trai tôi đâu” Mẹ Tư Tuấn bày ra dáng vẻ bề trên cao chót vót, ánh nhìn khinh khinh.
Bà không tin, trên thế giới này, nếu có một người có thể vượt qua được cám dỗ của tiền tài, dù cho rẵng có là người có tiền đi chăng nữa, nếu anh ta có tính keo kiệt thì cũng như nhau cả thôi.
Mẹ Tư Tuấn nhằm chắc Diệp Thiến Nhi sẽ nhận tờ séc của bà. Bộ dáng bây giờ của cô chỉ là làm ra vẻ vậy thôi.
Trong mắt bà, Diệp Thiến Nhi chính là nhằm vào tiền tài nhà họ Tư. Chỉ có điều là cô muốn kiếm được lợi ích bắt đầu từ Tư Tuấn.
“Tôi nói này bà Tư, có phải bà bị làm sao không hả?” Diệp Thiến Nhi thực sự không nhịn được nữa. Người phụ nữ này cứ luôn dùng tiền bạc để nói về mọi chuyện, có phải là trong mắt bà chỉ có tiền tài hay không?
“Tôi thích là con trai bà, chứ không phải tiền của con trai bà. Nếu con trai bà không có tiền, nếu anh ấy không phải là cậu chủ nhà họ Tư thì tôi vẫn thích anh ấy. Việc này không liên quan gì đến địa vị, bối cảnh của anh ấy cả” Diệp Thiến Nhi nói nhấn mạnh lại.
Bà Tư vậy mà lại cười lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ là cháu Diệp nhầm lẫn gì rồi. Con trai tôi đã có vợ chưa cưới. Cháu như này không sợ người khác cười chê sao?” Hôm nay chuyện bà Tư cần phải làm chính là xả giận thay cho Lâm Hân Hân.
Vốn dĩ bà muốn cho Diệp Thiến Nhi một bậc thang để xuống. Ai biết răng cô lại không phải là người dễ thương lượng. Gia đình không ra gì thì cũng thôi đi. Vậy mà cô còn tỏ ra bộ dạng thanh cao, thật là làm cho bà Tư ngứa mắt.
Diệp Thiến Nhi nghe bà ta nói mà trong lòng như bị vài nhát dao đâm. Cô cố nén cảm giác khó chịu xuống rồi nở một nụ cười quyến rũ hấp dẫn.
“Đã có vợ chưa cưới thì làm sao? Vậy Tư Tuấn có thích vợ chưa cưới đó không? Nếu anh thích cô vợ chưa cưới đó thì làm gì có chuyện của tôi nữ? a Trong lòng Diệp Thiến Nhi rất khó chịu.
Bởi vì từ trước đến nay Tư Tuấn không hề nói đến việc anh đã có vợ chưa cưới.
“Lẽ nào con trai tôi chưa nói với cô sao? Hân Hân và nó đã có hôn ước từ lâu rồi”
Bà Tư cố nén giọng nói đắc ý nói Diệp Thiến Nhi: “Nó không nói chuyện này với cô chứng tỏ trong lòng nó, vị trí của cô cũng chỉ có thế mà thôi. Tôi khuyên cô tốt hơn hết là nhận lấy tờ séc này đi, dù sao thì bố cô vẫn đang ngồi tù.
Cô đang rất cần tiền” Bà Tư đã nắm rõ hoàn cảnh của nhà Diệp Thiến Nhi trong lòng bàn tay Sau khi từ chỗ bà Tư về, Diệp Thiến Nhi trong lòng không yên. Trong đầu cô luôn âm ỉ câu nói bà Tư vừa nói. Cô cũng không biết đâu mới là sự thật. Tại sao Tư Tuấn trước giờ đều không nói với cô. Hay thật sự là anh giống như lời mẹ anh đã nói, chỉ là anh đang muốn chơi đùa với cô mà thôi! Không ngờ là nước mắt cô lại rơi xuống.
Cô không ngờ đến mình sẽ có ngày như một con ngốc bị lừa gạt như thế. Chỉ có thể trách Tư Tuấn nói lời hay ý đẹp quá giỏi thôi.
Diệp Thiến Nhi càng nghĩ thì trong lòng lại càng buồn rầu. Cũng may vừa nấy cô đã nhẫn nhịn nên mới không bật khóc trước mặt mẹ Tư Tuấn. Cô không muốn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình cũng bị hủy đi mất.
Diệp Thiến Nhi vừa đi vừa khóc. Cô không quan tâm người đi đường hiếu kỳ tò mò nhìn mình. Tim của cô đang đau đớn đến tột cùng! Lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Không cần nhìn cô cũng biết vào lúc này là ai gọi điện thoại đến. Trừ Tư Tuấn ra, còn ai có thể gọi điện thoại cho cô vào thời điểm này.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười. Tại sao bản thân mình từ trước đến nay cứ như một con ngốc. Cái gì cũng không biết vậy mà còn tin tưởng anh đến thết Thật sự là lần tỉnh ngộ này quá đau đớn.
Nếu không phải hàng ngày anh đều bầu bạn với cô, lúc cô buồn anh cũng ở bên cạnh. Thì bây giờ cô đã không buồn bã đến thế.
Diệp Thiến Nhi không nghe điện thoại đến. Cô không muốn nói chuyện với Tư Tuấn lúc này. Không muốn nói với anh dù chỉ một câu. Cô không dám tin bản thân mình cuối cùng là đã bị anh lừa dối. Xem ra đúng là bản thân cô đã quá ngây thơ rồi.
Tư Tuấn gấp gáp gọi liền mấy cuộc điện thoại, nhưng Diệp Thiến Nhi vẫn không nghe máy. Trong lòng cô bây giờ rất phiền não, vô cùng phiên não! Cô nhớ đã từng nói với anh là cuộc đời này cô hận nhất là bị người khác lừa gạt.
Nhưng anh hiện tại thì sao? Anh đã làm những gì rồi.
Anh có chuyện gì mà không nói rõ với cô được cơ chứ? Cứ coi như anh có vợ chưa cưới thì có làm sao? Mẹ anh có không thích cô thì có sao đâu? Tại sao? Anh không nói cho cô biết? Điện thoại Diệp Thiến Nhi cứ reo lên mãi.
Cô phát phiền không chịu được cầm điện thoại lên nhìn. Có rất nhiều cuộc điện thoại nhỡ, toàn bộ đều do là Tư Tuấn gọi đến.
Diệp Thiến Nhi tắt luôn máy. Lúc Tư Tuấn gọi điện thoại đến nữa thì tổng đài thông báo điện thoại Diệp Thiến Nhi đã tắt máy rồi.
Tư Tuấn nhíu chặt lông mày. Anh không ngờ đến Diệp Thiến Nhi không nhận điện thoại của mình mà điện thoại cô giờ cũng tắt máy luôn rồi. Anh lo lắng liệu cô có phải đã xảy ra chuyện rồi hay không?