Chương 413: Anh muốn cùng em xây dựng tương lai sau này
Diệp Thiến Nhi cũng không biết như thế nào mới là tốt. Mặc dù cô đã nghe được lời nói của Domoto, cô cũng cảm thấy lời anh nói rất đúng, nhưng bây giờ cô lại có chút do dự.
Trước khi Tư Tuấn đến, cô ấy đã gọi cho Domoto hai cuộc điện thoại. Cuộc gọi thứ nhất là nói với Domoto rằng bản thân cô đang rất do dự. Cô không biết phải làm như thế nào.
là tốt, kết quả là Domoto liền trực tiếp mắng cô một trận rồi cúp điện thoại luôn. Lúc cô gọi lần thứ hai thì bên đầu dây kia báo điện thoại đã tắt máy rồi.
“Em thật sự là có một chuyện muốn nói với anh, nhưng trước khi kể chuyện đó em phải nói cho anh biết một việc khác nữa”
Giọng nói của Diệp Thiến Nhi nhỏ xíu, không nghe ra được là cô đang vui buồn mừng giận như nào, nhưng Tư Tuấn vẫn hiểu rõ trong lòng cô đang rất khó chịu.
“Hay là em không cần nói cho anh biết đâu Tư Tuấn nói như thế, bởi vì thật ra anh không quá để ý đến những chuyện khác. Dẫu sao chỉ cần cô với anh ở bên nhau là được.
Còn về những chuyện khác, anh không thể lo được mà anh cũng không muốn lo.
“Không được” Nhớ đến câu nói mà Domoto lưu lại trước khi rời đi, Diệp Thiến Nhi trực tiếp lên tiếng từ chối đề nghị của Tư Tuấn: “Anh có quyền được biết chuyện này, hơn nữa đến lúc đó anh phải đưa ra sự lựa chọn của mình.”
Diệp Thiến Nhi nói ra câu đó, sắc mặt cô rất nghiêm túc, giống như tiếp ngay sau đó cô sẽ tuyên bố một chuyện lớn động trời.
Chuyện này chính là chuyện mà Diệp Thiến Nhi cứ canh cánh trong lòng bấy lâu nay.
Đây là trải nghiệm lần đầu tiên cô nói ra chuyện này với một người mới quen biết không bao lâu, trong lòng cô có chút căng thẳng.
“Được, vậy em nói đi” Nhìn Diệp Thiến Nhi khăng khăng quả quyết, Tư Tuấn cũng không phản đối nữa: “ Anh sẽ đứng ở bên cạnh em” Nghe Tư Tuấn nói thế, Diệp Thanh không nhịn được mà hít một hơi sâu.
“Thật ra tên em là Diệp Thiến Nhi. Bố em là Diệp Bách Nhiên. Bốn năm trước em đã xảy ra một chuyện. Cho nên những năm này em vẫn cứ giữ chuyện này giấu kín ở trong lòn: Tư Tuấn im lặng.
Anh trầm mặc lảng nghe, đợi Diệp Thiến Nhỉ nói tiếp câu sau.
“Em có một người chị khác cha mẹ. Chị ấy tên là Hà Vân Phi. Vài năm trước em không hiểu chuyện cho lắm, nên thường hay ỷ lại vào người nhà. Em không được hiểu lý lẽ cho lắm.
Sau đó, có một ngày, em bị mấy tên côn đồ lôi đi…” Diệp Thiến Nhi nói tới đây thì cả sắc mặt liền trắng bệch đi.
Tư Tuấn thực sự là không thể làm ngơ được. Anh liền an ủi cô.
“Em không cần nói nữa. Anh không nghe nữa đâu” Bởi vì trực giác mách cho anh biết, tiếp.
sau đó chuyện đã xảy ra chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì cả.
“Không, em phải nói ra” Diệp Thiến Nhi từ chối. Không dễ dàng gì cô mới có thể bắt đầu câu chuyện, cô không thể bỏ dở giữa chừng.
“Năm đó, em là một đứa trẻ bị chiều hư.
Khi bị đám côn đồ đó lôi đi thì em liền lớn tiếng khiêu khích khiến chúng bực tức. Bọn chúng đã đánh cho em một trận. Sau đó không biết chúng đã lôi em đi đến chỗ nào đó, bọn chúng…muốn ức hiếp em. Chính vào cái thời khắc bọn chúng lột quần áo của em ra, em bị đập đầu vào tường rồi ngất đi. Lúc em tỉnh dậy thì em đã ở trong bệnh viện rồi”
Diệp Thiến Nhi nói xong. Bộ dạng cô rất đau khổ. Chuyện này chính là nỗi ám ảnh mãi không xua tan đi được trong lòng cô.
Năm đó, thời gian đầu cô thường xuyên bị giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm bởi những cơn ác mộng. Cô năm mơ thấy mình lại một lần nữa phải trải qua chuyện này. Cô nhìn thấy quần áo của mình bị kéo ra, còn bộ dạng mình thì lại vô dụng không thể làm được gì.
Thực sự là cô cảm thấy rất bất lực.
Tư Tuấn nghe xong liền trầm tư.
Diệp Thiến Nhi lén nhìn trộm anh. Cô không nói gì.
“Sau đó thì sao?” Một lúc sau, Tư Tuấn chủ động mở lời: “Mấy tên côn đồ đó ra sao?” Thật đáng ghét. Thật không nghĩ rằng trước đây cô đã phải trải qua chuyện như này.
Lúc nấy anh nghe Diệp Thiến Nhi kể mà trong lòng cũng có chút sợ hãi.
“Về sau, bố em liền tống mấy tên đó vào tù. Chúng bị kết án tù chung thân” Diệp Thiến Nhi nén xuống nỗi tức giận.
Mũi cô đỏ ửng lên. Sắc mặt cũng không được tốt lắm.
“Bọn đáng chết. Tại sao không giết mấy tên khốn kiếp đấy đi” Tư Tuấn nghiến răng nghiến lợi. Anh thương xót nhìn Diệp Thiến Nhi.
“Đây là chuyện thứ nhất mà em cần kể cho anh…Chuyện thứ hai chính là chuyện em đã hứa với anh là sẽ tỏ tình ở trên núi Thái Sơn”
Diệp Thanh nói câu này thì hai má cô liền ửng hồng lên. “Còn anh có muốn ở bên em không thì là do anh lựa chọn” Diệp Thiến Nhi nói xong liền đợi Tư Tuấn đáp lời. Tâm trạng cô rất căng thẳng. Cô lo sợ anh cảm thấy hối hận khi ở bên cô.
Tư Tuấn đưa tay ra nâng căm Diệp Thiến Nhi để khuôn mặt cô đối diện anh.
“Em cảm thấy sao?” Giọng điệu của anh bình thản, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Nghe thấy anh nói câu này, tâm trạng của Diệp Thiến Nhi lao xuống dốc. Anh là muốn từ chối cô đúng không? Cũng đúng thôi, cô đã trải qua chuyện này thì làm sao mà xứng đôi với anh được nữa.
Diệp Thiến Nhi nghĩ thế liền cảm thấy tự ti.
“Anh nên từ chối em thôi!” Giọng cô rầu rĩ. Khuôn mặt cô trượt ra khỏi bàn tay anh. Rõ ràng là tâm trạng cô đang không tốt.
“Cố!”Tư Tuấn giơ tay ra gõ nhẹ đầu Diệp Thiến Nhị, rõ ràng là anh có chút buồn bực.
“Đồ ngốc! Nếu như anh muốn từ chối em, thì anh cứ trực tiếp bỏ đi là được, không phải sao? Không cần em nói ra đâu” Anh không bỏ đi cũng có nghĩa là anh không để ý đến quá khứ của cô.
Người không sao là tốt rồi. Cũng có lẽ tất cả đều là duyên phận. Anh không quan tâm trước đó ra sao, hiện giờ cô mạnh khỏe là anh đã rất vui rồi. Tư Tuấn nghĩ thế rồi liền cúi xuống hôn lên khóe miệng cô.
Vốn dĩ anh muốn hôn lên môi cô. Nhưng chỉ trách cô di chuyển qua lại nên tất nhiên khiến anh hôn trật rồi.
“Cảm ơn anh nhé, Tư Tuấn” Diệp Thiến Nhi liền đột ngột lao vào vòng tay anh. Khóe mắt cô từ từ rưng rưng lệ.
“Em khách sáo với anh gì chứ. Chỉ có điều em bây giờ đã là bạn gái của anh rồi nhé! Không được phép khóc. Anh ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc thút thít” Vừa nói, anh vừa đứng thẳng người lên rồi đưa tay lau đi nước mắt vương trên khóe mắt cô.
“Em nghe anh nói này, Diệp Thiến Nhi. Anh đã không có mặt trong quá khứ của em, nhưng tương lai sau này của em sẽ luôn có anh đồng hành” Giọng điệu của Tư Tuấn kiên định: “Cho nên, về sau em có bất cứ chuyện gì thì nhất định phải nói cho anh. Không được giấu giếm anh, có biết không?”
Diệp Thiến Nhi bị bộ dạng nghiêm túc của anh chọc cười “Nếu như lỡ giấu anh rồi thì anh sẽ làm gì?” “Nếu như em giấu giếm không nói, anh sẽ áp dụng luật nhà” Nói xong, anh liền tiến hành áp dụng luôn.
Tay cù vào nách của Diệp Thiến Nhi.
Từ lúc hai người họ xác định quan hệ xong, mỗi giây mỗi phút cô đều cảm thấy lo lắng.
Ôm chặt Diệp Thiến Nhi trong tay, Tư Tuấn liền gục đầu xuống bờ vai gầy nhỏ của cô.
Diệp Thiến Nhi nép mình trong vòng tay của anh, không nhúc nhích.
Bởi vì một lúc lâu không nhúc nhích, Diệp Thiến Nhi cảm thấy tay chân mình cũng bắt đầu tê liền nhúc nhích tay chân một chút. Tư Tuấn liền ôm cô càng chặt hơn.
“Anh có thể nới lỏng một chút không” Diệp Thiến Nhi nhỏ giọng nói: “Em hơi tê chân tay” Cô sợ anh hiểu nhầm lời nói của mình nên liền vội vàng nói thêm một câu.
Cô thật sự là tê tay chân rồi. Cũng không biết là đã qua bao lâu rồi, Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn cứ đứng im như thế. Tư Tuấn vẫn cứ ôm lấy cô, ôm chặt từ đầu đến chân.
Tư Tuấn cũng nhận thấy bản thân mình đang ôm Diệp Thiến Nhi hơi chặt nên liền thả lỏng một chút, nhưng anh không có ý định buông cô ra.
“Như này thoải mái hơn chút chưa?” Tư Tuấn hỏi lại cô. Ngữ khí nhẹ nhàng.
Ánh mắt anh sáng lấp lánh nhìn cô.
Diệp Thiến Nhi đáp lại anh một tiếng: “Vâng.” Hiện giờ Diệp Thiến Nhi vẫn còn chưa thích nghỉ được với hành động này của anh.
Cô cảm thấy rất ngượng ngùng. Đây là lần đầu tiên cô có hành động thân mật như thế này với một người khác giới trừ bố cô, anh là người thứ hai. Cho nên cô không tránh khỏi một chút xấu hổ.
“Thiến Nhi, Thiến Nhi, Thiến Nhi…” Tư Tuấn gọi tên Diệp Thiến Nhi từng tiếng từng tiếng. Âm thanh đột ngột vang lên trong căn phòng lớn. Diệp Thiến Nhi nghe xong thì cũng đáp lại anh mấy câu đầu. Nhưng về sau cô cũng mệt rồi, nên không đáp lại anh nữa.
Tư Tuấn cũng không bỏ cuộc, anh vẫn tiếp tục gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng một.
“Anh đừng gọi nữa” Nghe mãi cô cũng có chút sợ hãi. Bây giờ ngoài trời cũng sắp tối rồi. Hai người họ năm trên ghế sô pha, cũng không ai nói năng gì cả, nhưng có anh lại cứ gọi tên cô mãi. Diệp Thiến Nhi có thể không cảm thấy sợ hãi sao?
“Em sao vậy?” Tư Tuấn dừng gọi tên lại và hỏi cô. Bởi vì gọi tên cô quá lâu, Tư Tuấn cảm thấy cổ họng mình khô khốc. Anh đưa mắt nhìn khắp bốn phía. Anh nhìn thấy có một cốc nước đặt trên bàn.
Anh không thèm nghĩ ngợi gì mà cầm lên uống luôn: “Ừng ực, ừng ực” Diệp Thiến Nhi vừa uống cốc nước này. Cô chỉ uống vài ngụm chứ không uống hết. Bây giờ anh lại một ngụm uống hết số nước còn lại.
“Không sao đâu. Bụng anh hơi đói thôi” Thật ra Diệp Thiến Nhi hơi đói. Buổi trưa cô tùy tiện ăn chút đồ. Bây giờ cô lại đang bị anh ôm lâu như thế.
“Vậy chúng ta đi ăn cơm đi!” Tư Tuấn vừa nói vừa đứng lên. Đúng lúc muốn ra cửa thì anh phát hiện ra Diệp Thiến Nhi mặc ít quần áo. Vẫn là anh lại ôm lấy Diệp Thiến Nhi đi về phía phòng của cô.
Kể từ hôm Tư Tuấn nhìn thấy căn phòng lộn xộn của mình, Diệp Thiến Nhi hàng ngày đều thu dọn phòng ốc gọn gàng, ngăn nắp.
Vừa bước vào cửa, Tư Tuấn sửng sốt nhìn căn phòng được sắp xếp gọn gàng: “Em dọn dẹp phòng sạch sẽ ngăn nắp như thế này có phải là để đợi anh đến kiểm tra không hả?” Nói xong, anh liền mím môi cười.
“Không có đâu. Em vốn dĩ là một người rất thích sự sạch sẽ” Diệp Thiến Nhi to mồm không thừa nhận.
Cô làm sao có thể nói với anh về việc cô rất để ý câu anh nói lần trước cơ chứ? Đương nhiên là không thể rồi “Được, được, được” Tư Tuấn cũng không vạch trần lời nói dối của Diệp Thiến Nhi. Anh ôm cô đi lại phía giường, tìm đến tủ quần áo. Anh chọn cho cô 1 bộ quần áo cũng khá là dày.
Diệp Thiến Nhi còn muốn tự đưa tay cầm lấy. Nhưng cô đã bị Tư Tuấn choàng quần áo lên người rồi.
Đây là lần đầu tiên Tư Tuấn giúp người khác mặc quần áo. Nhưng anh cũng chưa quen, phải qua mấy lần lộn xộn xuôi ngược, Tư Tuấn mới mặc xong cho cô.
Tư Tuấn còn muốn ôm Diệp Thiến Nhi đi xuống tầng, nhưng cô đã từ chối anh. Vì cô không muốn bị anh bắt được rồi lại ôm cô đi xuống tầng, cô nhanh chóng rảo bước đi trước.
Cô không muốn mình bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng ở tòa chung cư số hai này.
Tư Tuấn cũng không đuổi theo cô. Anh giúp cô khóa cửa rồi mới đi tìm cô.
Diệp Thiến Nhi cũng không đi quá xa. Cô đứng ở cửa thang máy vừa chờ thang máy vừa chờ Tư Tuấn.
“Đi thôi. Em muốn ăn gì? Anh mời em” Tư Tuấn ngắm Diệp Thiến Nhị, trong lòng rất vui vẻ. Anh bước tới ôm eo cô, giọng anh mang ý nuông chiều rõ “Gì cũng được” Diệp Thiến Nhi suy nghĩ. Cô cũng không nghĩ ra muốn ăn gì nên cô để cho Tư Tuấn quyết định. Dù sao cô cũng không kén ăn, anh dẫn cô đi ăn gì thì cô ăn nấy! “Được. Vậy anh dẫn em đến một nhà hàng Hàn Quốc rất nối tiếng” Anh vừa nói xong thì cửa thang máy mở. Hai người họ bước vào thang máy, đi thẳng xuống hầm để xe.
Xe của Tư Tuấn đỗ ở bên dưới. Hai người họ lên xe Benz lái đi. Nhưng họ không nhìn thấy có một người đứng khuất phía sau trụ bê tông đang ai oán nhìn về phía xe Tư Tuấn.
Lâm Hân Hân bước ra. Tay nằm chặt điện thoại Màn hình điện thoại sáng lên. Mà hình nền điện thoại lại chính là bức ảnh chụp bóng lưng của Diệp Thiến Nhi và Tư Tuấn.
Tư Tuấn, anh chính là vì một người phụ nữ mà không cần đến cô. Vậy thì cô muốn xem xem người phụ nữ kia có bản lĩnh gì Nói xong, Lâm Hân Hân cầm lấy điện thoại. Sự oán hận trên gương mặt cô nhanh chóng được nét kiêu sa quyến rũ che đi mất dạng.