Chương 389: Thân phận thật sự của bé Hiền
“Nghe nói cô đã có em bé. Không biết cô và anh Dương mong đứa bé này là trai hay gái?” Khi một phóng viên thấy một người khác hỏi xong thì đặt câu hỏi tiếp vào, như thể anh ta sợ räng nếu họ rời đi sẽ không còn cơ hội để hỏi.
*Ừm..” Hà Vân Phi suy nghĩ một chút, “Con gái địt” Con trai thì đã có bé Hiền, một trai một gái là tốt nhất, không phải sao? *Còn tống giám đốc Dương thì sao?”
“Con trai hay con gái tôi đều thích, miễn là vợ tôi sinh ra là được” Nói xong, Hoäc Minh Dương ôm lấy Hà Vân Phi tràn ngập yêu thương.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Hà Vân Phi muốn trốn, nhưng sợ phóng viên phát hiện ra manh mối nên cô đành tùy theo Hoắc Minh Dương.
Ngay khi anh nói xong mấy câu này, mấy phóng viên cũng bắt đầu ồn ào theo.
*Tổng giám đốc Dương, anh đúng là rất yêu cô Phi” “Cô Phi, cô thật may mắn” Hai người nghe được phóng viên nói như vậy cũng không nói lời nào mà chỉ mỉm cười khách sáo đối với bọn họ “Là chủ tịch thành phố, ông Tô Thanh Hưng.”
Không biết là ai đột nhiên hét lên, các phóng viên xung quanh Hoắc Minh Dương nhìn thấy người kia vội chạy về phía ông ta.
Hôm nay sẽ có rất nhiều tiêu đề tin tức.
Ông Hưng hôm nay có tâm trạng không tốt tại tòa, khi nhìn thấy Tô Thanh Anh càng cảm thấy đau lòng hơn.
Ông nghĩ sau khi bước ra sẽ không gặp phải những phóng viên đó nữa, ai ngờ vừa bước ra ông đã bị phóng viên bao vây.
“Chủ tịch, ông nghĩ gì về chuyện của con gái của mình?” Ông Hưng hôm nay đến đây cũng không mang theo mấy người vệ sĩ, lần này bị phóng viên vây quanh chật như nêm cối, cho dù muốn rời đi cũng là trong lòng muốn mà không làm được gì “Chủ tịch, ông có biết về những chuyện mà con gái ông đã làm không?” Một phóng viên cầm micro và hỏi ông ta.
Đi tới đi lui mấy vòng cũng không có đi được mấy bước, thân thể Tô Thanh Hưng liền dừng lại.
“Chuyện của con gái tôi là bị người ta hãm hại và tôi hy vọng mọi người sẽ không tin vào chuyện này” Ông Hưng đã cố gắng hết sức để giữ hình ảnh tốt của Tô Thanh Anh trước mặt mọi người.
Bây giờ có muốn làm được cũng chẳng ích gì.
Điều ông có thể làm là cố gắng giữ gìn hình ảnh của con gái mình trong lòng người dân.
Ngay khi ông ta nói ra điều này, không thể nghỉ ngờ đã nhấc lên hàng loạt câu hỏi truy vấn của phóng viên.
“Chủ tịch Hưng, chuyện này sớm đã gây ra rất nhiều ồn ào rồi, bây giờ ông nói như vậy, có phải là bênh vực con gái của mình không?” *Tôi có một người bạn làm việc trong tòa án.
Vừa rồi anh ta nói với tôi rãng con gái ông đã thừa nhận việc mình làm. Tại sao bây giờ ông vẫn nói như vậy?” “Vậy thì ông có thấy hổ thẹn thay con gái mình không?”
Các phóng viên lần lượt mở miệng vì sợ rằng bản thân sẽ vô tình bỏ lỡ một tin tức độc quyền lớn như vậy.
Ông Hưng thật sự hận bản thân không thể cản đứt lưỡi, ông muốn lưu lại một chút hình ảnh của con gái nhưng không biết mọi chuyện sẽ như thế này.
Nếu những lời này được các phóng viên đăng trên báo và trên Internet, những người ủng hộ ông 1a làm chủ tịch sẽ giảm đi rất nhiều, sợ răng ông 1a sẽ rớt đài.
Ông ta xấu hổ nở một nụ cười ngượng nghịu rồi đưa tay gãi đầu.
“Tôi ngày càng lớn tuổi, không đủ minh mẫn, nói cũng có thể nói sai” Ông ta cố tình nói như vậy là để xóa bỏ câu nói trước của mình, “Chuyện của con gái của tôi, tôi cũng mơ hồ có cảm giác được, nhưng lúc đó tôi cũng không quá rố ràng về chuyện của con bé, cho đến bây giờ tôi mới biết đến.
Chỉ là sớm hơn bây giờ một chút, nếu con gái ông không làm chuyện không trong sạch thì đã không phải ngồi tù! Dù sao cũng phải trách Hà Vân Phi, đã thay đối tên họ lại còn muốn xuất hiện ở thành phố Giang Ninh.
“Vậy thì ông có nghĩ răng ông đã sai sót trong quá trình giáo dục con cái không?” Phóng viên hỏi kỹ, Ông Hưng khẽ nheo mắt, liếc nhìn phóng viên kia giống như đang cảnh cáo.
Nhưng người phóng viên kia chắc hẳn là một người mới bước vào xã hội, không hiểu lòng người nham hiểm, tự nhiên nhìn không ra ông ta có ý tứ gì, thầm nghĩ muốn moi được tin tức lớn làm tăng giá trị “Vẽ phương diện này, mọi người đều biết tôi là Chủ tịch thành phố, không thể cùng một lúc lo nghĩ được nhiều chuyện như vậy…”
Ông dừng ở đây rồi cúi đầu chào các phóng viên.
“Vấn đề của con gái tôi là do Tô Thanh Hưng tôi sai sót. Tôi không ngờ rằng tôi quản lý tốt Thành phố Giang Ninh nhưng lại không chăm lo tốt cho con gái tôi”
Lời nói của ông ta vừa kết thúc, các phóng viên có mặt không thấy điều gì bất thường, một số người cảm thấy thương cảm cho bố Tô Thanh Anh.
Không thể không nói ông Hưng đã làm chủ tịch thành phố nhiều năm như vậy, những thủ đoạn như vậy vẫn biết, trước kia ông ấy cũng dựa vào những hành động này để lấy lòng họ.
“Chủ tịch chính là Chủ tịch, trong lòng phải lo nghĩ nhiều chuyện như vậy” Không biết là ai nói ra một câu như vậy, rất nhiều người có mặt cũng bắt đầu ca ngợi ông Hưng.
Hà Vân Phi đứng ở xa nhìn cảnh này, trong lòng cười lạnh Thật là cha nào con nấy.
Vê phần sau đó xảy ra chuyện gì, Hà Vân Phi và những người khác không biết.
Ngay khi trở về nhà họ Hoắc, Hoäc Minh Dương đã được bà Hoắc gọi lên phòng làm việc trên tầng hai, bà đã đợi họ từ lâu Hà Vân Phi bước đến bên cạnh Bé Hiền và xoa đầu nhỏ của cậu Bé Hiền cũng không tránh, nhưng có vẻ như tâm trạng cậu bé không tốt.
“Mẹ, đừng đụng vào con” Bé Hiền bất mãn bĩu môi phàn nàn.
Thấy Bé Hiền nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều cười phá lên.
“Nhóc con này, con có nhiều yêu cầu lắm” Hà Vân Phi tiếp tục xoa đầu cậu bé làm như không có nghe thấy, nhưng lần này nhẹ hơn lần trước một chút.
Hà Vân Phi mấy ngày nay đều bận việc ở tòa án, không chăm sóc tốt cho bé Hiền, cộng với những chuyện mấy ngày trước, bây giờ bé Hiền có vẻ gầy hơn.
Khuôn mặt của bé Hiền trước đây có da có thịt, trông rất phúng phính đáng yêu, nhưng giờ cả hai bên má đã gầy đi rất nhiều.
Nhìn thấy như vậy, Hà Vân Phi cảm thấy rất đau lòng Có vẻ như những ngày tới cô phải bố bố hơn cho bé Hiền.
“Mẹ lại chạm vào con như thế này thì sau này con sẽ không cao thêm” Bé Hiền nói, miệng hơi bĩu xuống Hà Vân Phi bật cười Cô nhấc bé Hiền khỏi ghế sô pha rồi ngồi xuống chỗ Bé Hiền vừa rồi.
“Chị ơi, chị xem bé Hiền nói này” Diệp Thiến Nhỉ đang ngồi cạnh Bé Hiên, trêu ghẹo bé Hiền.
Hôm nay Diệp Thiến Nhi cũng đến tòa án và liên tục theo dõi từ bên dưới, đợi kết quả của tòa án đưa ra là sẽ trở về, nhưng bé Hiền nói phải đưa cô đến nhà họ Hoắc làm khách Cô không thể không cảm thấy xấu hổ vì những chuyện xảy ra trước đó, sau khi từ chối vài lần, cuối cùng Bà Hoắc cũng bảo cô đến đây nên cô không từ chối.
“Ừ” Hà Vân Phi đáp lại, nhưng như là đã nghĩ ra điều gì, sau đó lại nói thêm một câu, “Lúc nào đó em cũng sẽ tìm được một người” Hà Vân Phi luôn lo lẳng cho Diệp Thiến Nhi và Diệp Bách Nhiên.
Diệp Bách Nhiên hiện vẫn đang ở trong tù và lúc trước Diệp Thiến Nhi đã xảy ra chuyện như vậy.
Đây là điều khiến cô lo lắng nhất.
“Không phải chị không biết, hiện tại em đã nhìn thấu cuộc sống và em không muốn kết hôn” Diệp Thiến Nhi dựa vào ghế sô pha, hoàn toàn khốnver cẩn thận vừa rồi.
Lúc ấy có bà Hoäc ngồi ở đây nên cô ấy không cảm thấy thoải mái, bây giờ bà ấy cuối cùng đã rời đi, cô ấy có thể thoải mái.
“Nếu đến thì nhất định sẽ đến” Hà Vân Phi nói xong liền thở dài, cô cũng biết có một số việc không thế vội được.
Nhưng cô có chút lo lắng, Diệp Thiến Nhi năm nay không còn trẻ.
Trong phòng làm việc trên tầng hai, lúc này Hoắc Minh Dương đang cầm một tờ giấy.
Nhìn thấy tờ xét nghiệm trên tay, tay Hoắc Minh Dương khế run lên, trong lòng rất vui vẻ.
“Mẹ.. làm sao mẹ lấy được cái này?” Anh hỏi bà Hoắc, ngay cả giọng nói của anh cũng trở nên lắp bắp.
Những gì viết trên tờ giấy này là kết quả giám định ADN giữa anh và bé Hiền.
Nhìn vào con số 99,99% ở trên Hoắc Minh Dương bị sốc.
Điều đó nói lên rằng, anh và bé Hiền có quan hệ cha con, nhưng tại sao Hà Vân Phi biết chuyện nhưng lại không nói cho anh biết! Anh luôn nghỉ ngờ rằng Bé Hiền là do Hà Vân Phi cùng một người đàn ông nào khác sinh ra, sau khi nhìn thấy kết quả này, Hoắc Minh Dương phát hiện ra rằng anh đã bị lừa dối.
“Mẹ vừa mới biết chuyện này. Vừa rồi bố của Lữ Hoàng Trung đến nên mẹ mới biết chuyện” Bà Hoäc nói, rất xúc động và rất vui.
Vốn dĩ bà chỉ nghĩ mình sẽ không có gì ngoài đứa con trong bụng của Hà Vân Phi, nhưng không ngờ lại có một đứa cháu trai lớn cỡ này.
Điều này sao có thể không làm cho bà ấy hạnh phúc? “Vậy thì làm thế nào mẹ biết rằng bé Hiền là con trai của con.” Đây là điều anh luôn muốn hỏi, ngay từ đầu anh đã tin những lời của Hà Vân Phi, nghĩ rằng bé Hiền là do cô và một người đàn ông khác sinh ra.
Làm thế nào bà Hoắc biết rằng bé Hiền là con trai của mình? Điều này thực sự khiến anh ấy băn khoăn.
“Mẹ đã nghỉ ngờ ngay từ đầu vì bé Hiền trông rất giống con, vì vậy mẹ đã lấy tóc của bé Hiền khi họ không chú ý” Nói xong, Bà Hoäc cũng không nói gì nữa.
Những lời phía sau Hoäc Minh Dương đương nhiên hiểu được.
Tại sao anh ấy không thể phát hiện ra điều này ngay từ đầu! “Vậy tại sao cô ấy không nói cho con biết” Hoắc Minh Dương cầm chặt tờ xét nghiệm, tỏ vẻ nghỉ ngờ.
Đúng! Tại sao cô không nói cho anh ấy biết và để anh ấy hiểu lâm cô ấy như vậy.
Cô ấy đã không nói với anh vì cô ấy vẫn giữ mối hận với anh về những gì đã xảy ra hồi đó sao? “Hừ, lúc đó quan hệ giữa con và Tô Thanh Anh không phải như bây giờ, thế cho nên không có nói cho con.” Bà Hoắc đoán vậy, nói xong, bà liếc mắt nhìn Hoắc Minh Dương, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa bước ra ngoài.
Ngay sau khi bà Hoắc đi ra ngoài, Hoắc Minh Dương ngã vào sô pha.
Nhìn tờ xét nghiệm trên tay anh, anh chợt thấy một sự trớ trêu khó giải thích.
Khi bà Hoắc đi xuống, Hà Vân Phi đang trò chuyện với mấy người Diệp Thiến Nhi.
Hoắe Minh Vũ cũng đã quay lại, nhưng sau đó vì Từ Thanh Lam gọi điện thoại cho anh ta nên anh ta đã quay về.
Hà Vân Phi nhìn thấy Bà Hoắc đi xuống, nhưng lại không thấy Hoäc Minh Dương đi theo xuống.
Cô nhìn bà Hoắc, muốn nói điều gì đó nhưng không nói được lời nào.
Bà Hoắc cũng tới đây, nhìn thoáng qua đã thấy cô ấy như vậy, nghĩ đến vẻ mặt của Hoắc.
Minh Dương khi bà đi ra, lại sợ rằng hiểu lâm giữa hai người sẽ càng thêm sâu.
Sau khi suy nghĩ bà cũng không mở miệng, “Bà Hoắc, Minh Dương ở đâu?” Thấy Hoắc Minh Dương không xuống, Lữ Hoàng Trung hỏi.
Anh ấy có một mối quan hệ tốt với Hoắc Minh Dương, bà Hoäc đối xử với anh ấy cũng ổn “Thằng bé đang ở trên đó” Bà Hoäc nói, cuối cùng vấn cảm thấy phải nói điều gì đó, “Tâm trạng nó không tốt, ở trên đó rầu rĩ” Sau khi bà Hoắc nói xong, bà cố ý xem qua biểu cảm trên gương mặt của Hà Vân Phi.
Thấy cô sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nên không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Lữ Hoàng Trung có thể coi là một người hiểu chuyện, tự nhiên cũng hiểu.
“Bé Hiền, lại đây, mẹ con sắp dẫn con đi gặp bố mới của con” Lữ Hoàng Trung vẫy vẫy Bé Hiền ý bảo cậu bé đi qua.