Chương 384: Đối đầu trực diện
Nếu như thực sự là như vậy thì cũng không thế trách cô, cho dù nói như thế nào thì chuyện này cũng là lỗi của anh. Nếu không vì sự cố chấp của anh thì cô đã không phải chịu nhiều tốn thương đến vậy.
Nhưng giờ cô đã quay trở về rồi, anh phải toàn tâm toàn ý đối xử với cô thật tốt để bù đắp.
những lỗi lâm trước đây.
Hoắc Minh Dương nói: “Em đừng lo lắng, anh đã nhờ trợ lý gọi tới tòa án để giải thích tình hình ở đây. Giờ họ cũng sẽ qua đây đế điều tra thêm, lập chuyên án cho vụ việc lần này và sẽ lùi thêm ba ngày nữa. Nhưng anh vẫn cảm thấy thời gian này hơi ít, trong ba ngày này em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.
Bây giờ cứ cho là em đi thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, tòa án cũng đã giải tán rồi” Hà Vân Phi nghe lời anh nói, không hiểu tại sao trong lòng tràn đầy ấm áp. Thế nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này và không quên răng ngay từ đầu anh đã làm cô tốn thương quá nhiều.
Cô quay đầu lại, giơ tay phải ra.
“Cảm ơn anh, Hoäc Minh Dương!” Hoäc Minh Dương khế cau mày, yết hầu của anh chuyển động nhưng rồi anh cũng chậm rãi giơ tay ra bắt tay với cô. Hà Vân Phi chỉ nghe thấy.
một âm thanh nhẹ nhàng truyền tới “Em có thể gọi anh là Minh Dương được.
không?” Hà Vân Phi rụt tay lại như bị điện giật, hoảng hốt quay đầu lại, vội vàng chạy ra khỏi nhà kho.
Hoắc Minh Dương nhìn bóng cô rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên Hà Vân Phi, kiếp này anh sẽ không để em rời khỏi anh thêm lần nào nữa. Em từng là người phụ nữ của anh và tương lai cũng sẽ là như vậy.
Ngay sau khi Hà Vân Phi quay trở về chỗ ở, Hoắc Minh Dương dẫn theo bác sĩ đến gõ cửa nhà cô.
“Hà Vân Phi, em mở cửa ra đi, vừa nấy ở trong nhà kho không biết em bị thương chỗ nào. Anh không yên tâm nên mời bác sĩ qua đây khám cho em” Lữ Hoàng Trung hôm nay không có ở nhà, cô cảm thấy trong lòng có chút trống trải dường như đã bỏ lỡ điều gì.
Đó là Đại Bảo! Hà Vân Phi mở cửa ra “ầm” một cái, tóm lấy Hoäc Minh Dương, “Đại Bảo! Đại Bảo vẫn chưa được cứu ra!” Hoắc Minh Dương sững sờ.
“Em nói gì cơ2” “Đại Bảo, đều là do tôi cả, mau quay lại tìm Hồng Hải thôi!” Hà Vân Phi lao về phía trước, nhanh chóng đi xuống lầu, chuẩn bị lái xe đi thì Hoắc Minh Dương đã đuổi kịp ở phía sau.
“Hà Vân Phi, em đừng lo lắng, anh đã gọi điện rồi, một lát nữa cục trưởng cục cánh sát sẽ đưa tên côn đồ Hồng Hải đến, đế anh lái xe đưa em qua đó”
Hà Vân Phi bày tỏ cảm kích và ngồi vào ghế phụ trên xe của Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi cảm thấy bất an trong lòng, tự trách mình sao có thể quên đi việc quan trọng như vậy! Cô siết chặt tay, đầu ngón tay chạm vào miệng vết thương nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Hoắc Minh Dương nằm lấy tay cô, ánh mắt cô trống rỗng. Hiện giờ cô không còn tâm trí quan tâm đến chuyện gì khác nữa, cũng không cảm nhận được bàn tay anh, cứ mặc cho anh nắm lấy như vậy.
“Đừng sợ, em yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh đã xử lý xong rồi, cũng đã nói với cục trưởng cục cảnh sát tình hình cụ thể. Tên côn đồ Hồng Hải kia cũng xem là hành xử trượng nghĩa, khi ở trong mật đạo cậu ta cũng đã đồng ý với em rồi, chờ đến khi ra ngoài sẽ dẫn em đi gặp và nói với đại ca của cậu ta giao Đại Bảo ra”
Hoắc Minh Dương cẩn thận để không động vào vết thương trên tay cô sau đó nắm chặt tay cô hơn.
Hà Vân Phi chỉ cảm thấy có một lưồng ẩm áp từ tay anh truyền đến trái tim của cô.
Cô ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của anh, cô khẽ gật đầu.
“Cảm ơn anh” “Em đừng khách sáo như vậy, thật ra trước đây có một số chuyện anh không hề hay biết, giờ anh cũng đã hiểu đại khái chút rồi. Anh biết bao năm nay em đã vất vả ở ngoài rồi..”
“Tôi vẫn tốt, không có gì vất vả cả” Hà Vân Phi nhanh chóng ngất lời anh, sau đó quay đầu sang cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cô lờ mờ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Minh Dương phản chiếu trên cửa kính xe, nhưng lại không nhìn thấy được sự trìu mến trong ánh mắt ấy.
Một lúc sau, Hoắc Minh Dương lại lên tiếng, giọng điệu tràn đầy tình cảm và sự chân thành.
Anh xin lỗi, là anh có lỗi với em, nhưng mà có một số chuyện anh cũng biết rằng không thể gấp gáp được, anh sẽ chờ đến ngày em tha thứ cho anh” Hà Vân Phi mỉm cười.
“Ngày tha thứ cho anh sao? Anh đã làm sai chuyện gì để cần tôi phải tha thứ chứ? Lễ nào lọ thủy tỉnh bị vỡ lại có thể khôi phục lại nguyên trạng hay sao? Trước đây tôi rất thận trọng với anh, đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng đổi lại được.
cái gì chứ? Hoắc Minh Dương à, cho dù tôi vẫn có tình cảm với anh đi chăng nữa nhưng mà trái tim tôi đã tan nát vì anh rồi. Chuyện đã đến nước này rồi, tha thứ hay không tha thứ cho anh cũng là một chuyện, sau này anh đừng nhắc đến nữa, chúng ta giờ cũng chẳng có quan hệ gì cả”
Cô nói thêm: “Thế nhưng, nếu như anh có thể đưa Đại Bảo quay trở lại, tôi sẽ rất cảm kích anh.
Nhiệm vụ trước mắt bây giờ chính là tìm Đại Bảo, những chuyện khác để sau đi. Nếu như Đại Bảo xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không thiết sống nữa” Hoắc Minh Dương nhìn bộ dạng buồn bã của cô, trong lòng đau như bị dao cắt, cô là một cô gái tốt bụng, anh đương nhiên biết là việc tìm Đại Bảo là ưu tiên hàng đầu. Anh cũng không nói nhiều, âm thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ cứu Đại Bảo.
Xe băng băng trên đường, trời đã chập tối, vừa đúng lúc vào giờ cao điểm, Hạ Vân Phi trong lòng nóng như lửa đốt khi bị tắc đường, cô bất an trở người đi trở người lại.
Đúng lúc này, đèn đường vừa chuyển màu, họ cảm thấy một lực mạnh va vào phía sau xe của mình.
Từ gương chiếu hậu có thể thấy một chiếc xe Jeep va chạm vào đuôi xe.
Tình hình lúc này đúng thật là đã nghèo còn mắc cái eo mài Một cô gái xinh đẹp bước ra từ chiếc xe phía sau, cô ta mặc bộ đồ da bó sát khoe đường cong nóng bỏng.
Cô gái ngúng nguẩy đi tới, gõ vào cửa xe, Hoắc Minh Dương hạ cửa kính xuống “Ông chủ à, tôi thực sự xin lỗi, tôi chạy xe hơi gấp nên va chạm vào đuôi xe rồi, không biết anh muốn bồi thường bao nhiêu, giờ tôi vội đi, anh chờ một lát”
Người phụ nữ nóng bỏng cáu bắn nói, vừa nhìn thấy Hoắc Minh Dương thì có chút ngạc nhiên, cô không ngừng nghịch tóc.
“Tôi xuống xe bắt taxi đây” Hà Vân Phi mở cửa xe, chuẩn bị xuống thì bị Hoäc Minh Dương kéo lại “Không cần, cô lùi ra sau một chút, chúng tôi đang rất vội” Hoäc Minh Vân lạnh lùng đáp rồi kéo cửa kính lên.
Cô gái nóng bỏng kia nghe xong, thật sự không dám tin là không căn bồi thường. Cho dù nó thế nào thì chiếc xe này thực sự đắt đỏ, không ngờ rằng cô lại có thể vớ được món hời như vậy.
Cô nghĩ người đàn ông này không chỉ đẹp trai mà còn thật hào phóng, xem ra anh ta chắc chắn là một người giàu có, nếu không thì sao có thể đến chiếc xe cũng không hề để tâm như vậy.
Cô gái gợi cảm nhanh chóng lên xe, lùi xe lại phía sau, bấm còi một cái, kéo cửa sổ xuống và nói to với chiếc xe phía trước: “Anh chàng đẹp trai, chúc anh đi đường thuận lợi, có cơ hội thì hãy liên hệ lại nhé, điện thoại của em là… ơ sao lại đi vội như vậy chứ!”
Hoắc Minh Dương thấy chiếc xe cũng không bị hỏng hóc nhiều, anh lái xe đi.
“Thật sự không lấy số liên hệ sao?” Hà Vân Minh có chút lo lảng nhìn Hoäc Minh Dương, cô biết chiếc xe mà anh lái cũng không phải là loại xe tầm thường và vụ va chạm lúc nãy cũng không hề nhẹ.
Cứ cho là anh có tiền đi chăng nữa thì cũng không thể tha thứ dễ dàng cho cô gái đó như vậy được. Cô nghĩ thầm, liệu có phải là bởi cô quá gấp gáp không?
Hà Vân Phi lắc đầu và phủ nhận những gì cô đang nghĩ, làm gì có chuyện đó khi mà hai người đã ly hôn rồi.
Chiếc xe chạy băng băng, vượt qua hai đèn đỏ cuối cùng cũng đến được cục cảnh sát Vừa bước vào cửa, họ đã nhìn thấy cục trưởng cục cảnh sát và côn đồ Hồng Hải đang chờ.
Hoắc Minh Dương và cục trưởng cục cảnh sát bắt tay nhau trìu mến. Cục trưởng cục cảnh sát quay lại nhìn chiếc xe biến dạng vì bị đâm đăng sau lưng anh, có thể lái xe đến đây quá thực.
là may mẫn mà.
“Anh Hoäc, xe của anh..” Cục trưởng cục cảnh sát do dự không nói, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh Hoắc cứ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“À, không sao đâu, vừa rồi xe tôi bị đâm vào.
phía đuôi xe, không có gì nghiêm trọng cả, kệ đi, cứu người quan trọng hơn” Cục trưởng cục cảnh sát gật đầu.
“Theo lời khai của Hồng Hải, họ có lẽ đang ở số 72 đường Hoàng Hoa Thám. Tôi đã dẫn đủ người và cũng đã phái người qua đó rồi, giờ chỗ đó đã bị bao vây xung quanh”
Hoäc Minh Dương gật đầu, Hà Vân Phi kinh ngạc, không ngờ họ lại hành động nhanh như vậy, xem ra Hoắc Minh Dương đúng thật là không lừa cô, “Đi thôi, bây giờ chúng ta đến đó thôi. Cô Hà, đi đến đó khá nguy hiểm, hay là cô ở đây chờ tin của chúng tôi đi”
Hà Vân Phi vừa tỏ thái độ phản đối thì Hoäc Minh Dương đã tiến lên một bước và nói với cục trưởng cục cảnh sát “Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ và chịu trách nhiệm về sự an toàn của cô ấy, hãy để cô ấy đi cùng”
“Việc này… dấu sao thì chúng ta cũng sẽ đi gặp bọn bắt cóc, tất cả đều phải đặt sự cẩn thận lên hàng đầu, chúng ta đi thôi” Hồng Hải dẫn đường và bọn họ nhanh chóng đến số 72 Hoàng Hoa Thám.
“Không sai, là chỗ này, nhìn bộ đồ mà họ mặc là biết ngay. Bọn họ có năm người có lẽ đang ở nhà kho nhỏ trên tầng ba uống rượu.
Đội điều tra cũng đã thám thính một lượt, ở bên trong có một đứa bé đang khóc nức nở thì bị bọn chúng dùng khăn bịt miệng, giờ cũng không ‘thể nào khóc thành tiếng nữa” Hà Vân Phi nghe bên điều tra báo cáo tình hình, trong lòng đau như cắt, không ngờ rằng bọn họ lại có thể đối xử với một đứa bé như vậy.
Đại Bảo, con đừng lo lắng, con chờ thêm một chút nữa, một chút nữa thôi, mẹ sẽ cứu con ra ngoài ngay.
Hoắc Minh Dương nghe vậy, điều đầu tiên anh làm đó chính là nhìn sang Hà Vân Phi, không ngờ cô lại bình tính như vậy.
Hà Vân Phi biết rằng sự kích động và làm loạn của cô chỉ khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn. Nếu như chỉ dựa vào mình cô thì không thế nào cứu nổi Đại Bảo, thế nên cô chỉ có thể đặt niềm tin vào lực lượng cảnh sát.
Biết vậy nhưng cô vẫn vô cùng sốt ruột, mặc.
dù vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại rối bời không yên. Hoắc Minh Dương nhìn thấy cô lo lắng, mồ hôi chảy ròng trên má.
Anh khoác vai cô an ủi.
“Không sao đâu, bọn họ đã bị bao vậy rồi” Hà Vân Phi vẫn không yên tâm.
“Chó cùng rứt giậu liệu bọn họ có dùng Đại Bảo làm con tin không? Nếu thật sự như vậy, tôi sẽ nguyện thay thế cho con!” “Cảnh sát sẽ cẩn trọng mà, bọn họ sẽ không kích động bọn chúng đâu, em yên tâm đi”