Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 324




Chương 324: Đợi không kịp kết hôn

 

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Dương mở lời nói chuyện, cảm thấy bây giờ cô rất không có tâm trạng, bắt đầu có chút lo lắng.

“Chuyện của Tô Thanh Anh anh xem giải quyết thế nào đỉi, có cô ta ở đây, em không đồng ý kết hôn đâu.” Hà Vân Phi khiên định nói, giọng điệu rất chắc chắn, cô không muốn thân phận của mình bị bại lộ, hoặc có thể cô đã làm Hà Vân Phi lâu như vậy rồi, đã quên mất sự tồn tại của Diệp Tĩnh Gia.

Công việc bận rộn chẳng còn tinh thần cũng như sức lực để suy nghĩ vấn đề khác.

Đến tòa án, tất cả tinh thần đều đặt vào công việc, không có thời gian mà bận tâm đến chuyện khác.

Áp lực trước kia không cảm nhận được bây giờ đều lũ lượt ùa ra trong ý thức.

Hà Vân Phi nghĩ rất đơn giản, trước kia cảm thấy lên tòa thì có gì khó khăn, bây giờ phải đối mặt với lĩnh vực khác biệt và pháp luật nhân văn khác biệt, tâm tư bỗng nhiên trở nên rất nặng nề.

“Đừng lo lắng” Anh đưa tay ôm lấy bả vai của Hà Vân Phi, trấn an tâm trạng của cô.

“Em vẫn ổn, không sao, anh không cần lo lắng” Nói xong liền vội vàng cách xa anh một đoạn, duy trì một khoảng cách nhất định, bây giờ quan hệ của cô và Hoắc Minh Dương, không cần nói nhiều nữa.

Bởi vì sự xuất hiện của Tô Thanh Anh mà đã gây ra sự ngăn cách vô hình.

Đến lúc khai mạc phiên tòa, Hoắc Minh Dương ngồi một bên sắp xếp lại tài liệu, Hà Vân Phi ngồi bên cạnh, bắt đầu chỉ Hoắc Minh Dương cách chuẩn bị tài liệu trước.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, rất nhanh đã kết thúc giai đoạn tố tụng, thời gian chờ kết luận sau đó rõ ràng là dài đằng đẳng, Lý phu nhân vẫn luôn lấy quyền lợi là một người phụ nữ yếu đuối muốn tranh thủ dành quyền sở hữu căn nhà.

Hoắc Minh Dương rất hài lòng với biểu hiện của Hà Vân Phi, Lý phu nhân tiếp tục biểu hiện một chút, thuận lợi khai thông một vài mối quan hệ.

Có vài người đã rời đi.

Quay về trên xe, cô mời thở phào một hơi.

“Nỗ lực lâu như vậy rồi, mười phút thể hiện, em vẫn hài lòng chứ?” Biết Hoắc Minh Dương đang oán trách khoảng thời gian này cô làm việc quá vất vả: “Không sao cả, em đã hoàn thành việc mình nên làm, những việc khác không nói nữa, chỉ nói tới những thứ mà em có lúc này đã khiến em rất thỏa mãn rồi.” Nói ra lời trong lòng, trước kia anh ấy cũng có mấy cảm xúc chứ.

Bây giờ bất kể là công việc hay sự nghiệp đều có những chuyển biến rất tốt, cũng không biết là nguyên nhân gì.

Những chuyện ban đầu không thể đồng ý, bây giờ cũng đều bắt đầu chấp nhận rồi.

“Anh biết em làm việc vất vả thì gây phiền phức cho em ít thôi.” Bởi vì Hoắc Minh Dương, cô đã phiền lòng rất nhiều.

Bây giờ càng không muốn để những chuyện này ảnh hưởng tới tâm trạng.

Hoắc Minh Dương mạnh mẽ ôm lấy cô vào trong lòng: “Thật ra những việc khác anh không biết, nhưng có một điểm anh biết, bất kể em có quyết định gì, anh đều ủng hộ em, anh yêu em.

Hà Vân Phi vô cùng vui mừng Lý phu nhân ngồi ở phía trước xe đã đi trước rồi, hai người bọn họ theo ở phía sau, ngoan ngoãn vâng lời, cũng không bởi vì chuyện gì mà tức giận cãi nhau.

“Em không muốn cãi nhau bởi vì chuyện giữa anh và Tô Thanh Anh, nhưng mà em hi vọng anh có thể quyết đoán một chút, em có thể làm được, em liền nhanh chóng biến mất.” Đây không phải là đang ép anh ấy lựa chọn, mà là đang ép chính mình.

“Em đừng ép anh nữa, em nên biết rằng anh yêu em mà” Nói không rung động là giả, lời nói có lương tâm như vậy cũng là đầu người đàn ông này nói ra.

Trước kia ít nhiều cũng có chút cảm xúc, bây giờ đến một chút cũng chẳng còn, nói một câu thật lòng, Hoắc Minh Dương rất hưởng thụ khoảng thời gian bên cạnh Hà Vân Phi này, nhưng đây cũng không phải toàn bộ.

Anh không biết là bởi vì sao, luôn cảm thấy bản thân thiếu sót thứ gì đó.

Khiến cô dần dần đánh mất bản thân: “Em có hơi đau đầu, nếu anh có chuyện gì thì để ngày mai nói đi, nếu không có chuyện gì thì tốt.” Xuống xe cô nhanh chóng về phòng khóa trái cửa phòng lại.

Buổi tối Lý phu nhân nhiệt tình gọi bọn họ xuống ăn cơm, cô cũng từ chối đủ kiểu, không muốn xuống, cuối cùng Lý phu nhân đích thân lên gõ cửa.

“Tôi không ăn, không cần gọi tôi nữa đâu, cảm ơn” Cô nghe thấy có người gõ cửa, theo bản năng nói.

Lý phu nhân cười cười, sau đó lắc đầu chào một tiếng rồi tiến vào phòng: “Cháu đang ở đây giận dỗi đấy à?” Nghe thấy giọng nói của Lý phu nhân, Hà Vân Phi lập tức ngồi dậy: “Không có ạ.” “Cháu không cần lừa ta, mặc dù ta không biết chuyện của hai vợ chồng son các cháu, nhưng có chuyện gì trong lòng ta đều rất hiểu rõ, cháu với cậu ấy có quan hệ gì, ta cũng biết rồi” Bà trực tiếp thẳng thắn nói, khiến cho Hà Vân Phi muốn trốn tránh cũng không thể.

“Cháu đâu cần chống cự lại cậu ấy như vậy, cho cậu ấy một cơ hội không được sao? Trừ khi là cháu có nguyên nhân khác?” Lý phu nhân là người từng trải, lời nói sắc bén chỉ ra chuyện giữa cô và Hoắc Minh Dương.

Trước kia không cảm thấy có việc gì, bây giờ bắt đầu lo lắng, rõ ràng là chuyện rất dễ dàng giải quyết, hai người lại không ngừng trốn tránh, không tìm cách giải quyết.

“Không hề đơn giản như bác nghĩ đâu ạ, nếu thật sự dễ dàng như vậy, chúng cháu cũng sẽ không rối rắm như bây giờ.” Nói một câu thật lòng, cô vẫn không biết làm sao để tiếp nhận Hoắc Minh Dương, tổn

thương mà cô đã từng chịu đựng quá lớn, khiến cô không thể nào bỏ qua, lúc này lại bắt cô tiếp nhận lần nữa, khó tránh khỏi quá mức khó khăn.

Những thứ vẫn luôn không thể tiếp nhận đã bắt đầu tới tình cảnh bắt buộc phải tiếp nhận rồi.

“Những chuyện khác bác không biết, nhưng rất khó trách cậu ấy, hôm qua không biết phải làm thế nào, nếu như không phải là bác khuyên cậu ấy chắc có lẽ cậu ấy cũng đã đá cô ta ra ngoài rồi, cháu nói xem rốt cuộc là cháu yêu cậu ấy hay là muốn như thế nào? Hay là vốn dĩ cháu muốn nhân cơ hội này để chia tay? Vậy thì bác thật sự không hiểu cháu” Lý phu nhân vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Hà Vân Phi, vừa nhìn vẻ mặt cô thay đổi liền biết bản thân đoán trúng rồi, không biết nên an ủi như thế nào mới tốt, nói như thế nào Hà Vân Phi cũng là một người đáng thương, lại có thể dễ dàng tin một người đàn ông như vậy.

Yêu thương biến thành sợ hãi mất đi, vậy nên vẫn luôn từ chối.

Như vậy sẽ bỏ qua rất nhiều rất nhiều người tốt.

“Cháu không phải là người như bác nghĩ, thật ra có chút nguyên nhân là vấn đề của bản thân cháu, nhưng nguyên nhân lớn hơn là do kết quả sau khi cháu đã suy nghĩ tường tận.” Ngay từ lúc bắt đầu đã không thể hiểu, đến bây giờ, cô lại càng không muốn suy nghĩ nữa, sự chuyển biến có chút lớn rồi.

“Cháu nghĩ như vậy rất không công bằng với cậu ấy, ít nhất cũng phải nói rõ ràng với cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn tự trách, cháu ôm tâm tình này ở bên cạnh cậu ấy, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện” Bà đưa tay vuốt tóc của Hà Vân Phi, trấn an cảm xúc xao động bất an của cô, giống như là Hà Mai.

Hà Vân Phi không nói gì, cũng không nhìn bà, trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm, trước đây không cảm thấy điều gì, bây giờ được người khác an ủi, sau đó vết thương lại bị người khác nhìn thấu, tâm lý của cô rất không thoải mái, nhưng điều không thể phủ nhận là, cô cũng không bài xích cảm giác này, trái lại cảm thấy an tâm thoải mái.

“Cảm ơn bác” Cô vẫn biết nếu chuyện gì không thể kiềm chế, không bằng ngay từ lúc bắt đầu tới cả bây giờ đều không cần đi so đo tính toán.

Không có mong chờ thì sẽ không có thất vọng, nhưng đối mặt với người đàn ông này, cô hết lần này đến lần khác đều thất bại, bởi vì bất luận bản thân phản kháng thế nào, cuối cùng vẫn là không chống lại mị lực của người đàn ông này.

Lữ Dật đối xử tốt với cô ngàn vạn lần, cuối cùng cô vẫn chọn lựa Hoắc Minh Dương, hận không thể móc tim của mình ra xem rốt cuộc bên trong nghĩ như thế nào, hơn một lần nói với bản thân ngoại trừ Đại Bảo ra không thể tin ai khác, vậy mà vẫn hết lần này đến lần khác tin tưởng Hoắc Minh Dương.

Ngay từ khi bắt đầu đã có rất nhiều chuyện đều không đơn giản như trong tưởng tượng.

Cô đã rất nhiều thời gian bắt đầu vì cuộc sống mà lo lắng, vì công việc mà bôn ba.

Một khoảng thời gian dài không tìm thấy một khởi đầu thích hợp: “Ta đã không muốn quản nhiều như vậy nữa, chỉ cần cháu cảm thấy đã cân nhắc kỹ càng, vậy thì ta ủng hộ cháu, nhưng nếu cháu từ bỏ Hoắc

Minh Dương, vậy cái cô Tô đó hẳn là người vui mừng nhất” Bị người khác nói như vậy, Hà Vân Phi cũng không biết nói gì, trong lòng ít nhiều thấp thỏm.

“Cháu không cần nghĩ ngợi lung tung, bất kể có chuyện gì cần thiết ta sẽ giúp đỡ cháu, nhưng ta vẫn lấy thân phận người từng trải khuyên cháu.” Bà một mặt trấn an Hà Vân Phi, một mặt nghĩ cách để cô có thể bình Tĩnh cảm xúc lại.

Vốn dĩ không cần lo nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Minh Dương vô cùng kính nhờ mình rồi, người đàn ông nhìn có vẻ thanh cao kiêu ngạo đó trước tình yêu rõ ràng cũng có chút thảm hại.

“Cháu thật sự không sao, ngay từ đầu không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cũng sẽ không nghĩ lung tung nữa” Lúc cô nói chuyện rõ ràng mang theo sự từ chối.

Lý phu nhân mỉm cười, nhẫn nại nói với Hà Vân Phi: “Ta là được người khác nhờ vả, cháu vẫn nên nghe lời chút đi, nếu không ta cũng không biết nên nói như thế nào với Hoắc Minh Dương.” Bà nói như vậy đương nhiên liền biết là ai, nhưng dựa theo tính cách của Hoắc Minh Dương, đột nhiên trở nên tốt như vậy.

“Cháu ăn không vô, làm sao nhìn nổi Tô Thanh Anh ăn cơm được chứ” Cô lẩm bẩm một câu, Lý phu nhân hỏi lại: “Cháu nói gì?” “Không, không có gì. Bác đi trước đi” Hà Vân Phi rất cảm động, bây giờ lúc cần một người chống đỡ nhất, lại có người tình nguyện làm chỗ dựa cho co.

Vốn dĩ nghĩ không có chuyện gì lớn, chỉ đơn giản là sống chung cùng một người đàn ông, cũng không có gì đáng sợ như vậy, bây giờ bởi vì đứa nhỏ với cả Tô Thanh Anh, nên ở đâu cô cũng vấp phải trắc trở, chẳng có gì tốt đẹp như tưởng tượng.

“Cháu thật sự không muốn kết hôn với anh ấy” Hà Vân Phi mắt ngấn lệ nói.

Nói không thích là nói dối, nhưng thích thì vẫn luôn có chút gì đó không xuất phát từ đáy lòng.

Ở bên nhau không phải là chuyện đơn giản như vậy, cô vẫn luôn không vừa ý, đâu đâu cũng chịu trở ngại.

“Cái khác ta không biết, nhưng Hoắc Minh Dương nhất định là thích cháu” Hà Vân Phi còn chưa tỏ, nhưng bà là một bà già đứng ngoài quan sát hết tất thảy nên chuyện gì cũng đều rõ ràng, tuyệt đối không phải là loại quan hệ sẽ đi tới bước này, Hoắc Minh Dương nguyện ý vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, nhất định là thật sự thích cô.

“Vẫn là cảm ơn bác, việc giữa chúng cháu cũng chỉ có thể dừng ở đây” Cô không tìm được lý do để cùng anh ấy tiếp tục như vậy nữa, mỗi khi cô khó khăn lắm mới hạ quyết tâm, thì mỗi hành động của anh ấy lại hết lần này đến lần khác đả kích cô, đây có khả năng là do vận mệnh của hai người không hợp.

“Được rồi, xuống lầu ăn cơm thôi, đừng bởi vì người khác mà tổn hại đến bản thân mình, sẽ khiến người thật lòng quan tâm cháu đau lòng” Lời nói này của Lý phu nhân không phải là nói Hoắc Minh Dương còn nói ai, trước đây thì không sao, bây giờ bắt đầu lo lắng, dù sao rất nhiều chuyện bản thân không đủ khả

năng chỉ phối, trước đây cảm thấy chẳng quan trọng bằng chuyện gì, bây giờ lại quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì.

“Cháu muốn ăn gì, hôm nay bác đặc biệt làm một vài món mà cháu thích ăn” Lý phu nhân bắt đầu nói với Hà Vân Phi chuyện này chuyện kia, ý đồ để cô buông lỏng bản thân một chút.

Trước đây không sao, bây giờ cái gì đều được xem như là một việc quan trọng.

Mẫn cảm không biết nên làm thế nào lại càng thêm mẫn cảm.

Khó chịu trong lòng không được, trước đây cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác, trong khoảng thời gian dài này, cô đều không biết bản thân rốt cuộc muốn gì.

Cho đến bây giờ, tất cả mọi chuyện đã qua, đều trở nên không còn quan trọng như vậy nữa.