Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 314




Chương 314: Điện thoại của Tô Thanh Anh

 

“Quả thực lúc đầu con cũng nghĩ cô ấy là Diệp Tĩnh Gia, nhưng bây giờ không còn nữa” Cuối cùng hai người cũng xác định được mối quan hệ của mình và cuối cùng đã đến được với nhau. Anh không muốn vì một số chuyện không hay mà phá hoại tình cảm của hai người.

Anh quá nặng tình, nặng đến nỗi Diệp Tĩnh Gia không phải là tiêu chuẩn phù hợp nhất trong lòng anh nữa.

Đây không phải là điêu mà Hoặc phu nhân lo lăng.

Điều đáng buồn nhất không gì khác chính là làm sao để Hoắc Minh Dương cảm thấy ấm áp một chút, bà ta một chút cũng không ấm áp lại mong được sự ấm áp của người khác, chuyện này thật khó.

“Mẹ đừng nói nhiều như vậy nữa, con muốn nghỉ ngơi.” Hoắc Minh Dương cúp máy, trong lòng bắt đầu suy nghĩ tại sao anh và Hà Vân Phi lại đi đến ngày hôm nay.

Không thể phủ nhận mỗi lần Hà Vân Phi xuất hiện, anh đều cảm thấy có chút ấm áp, thậm chí còn bắt đầu đoán già đoán non xem mình nên làm gì để cô vui vẻ.

Lúc đầu chỉ muốn nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của cô, giờ muốn biết nghĩ gì trong lòng, rốt cuộc cô thích gì và muốn gì.

Từ cái bóng của Diệp Tĩnh Gia, cô dần trở thành một người phụ nữ thông minh và quyết đoán.

Có tinh thân trách nhiệm với con cái và có tinh thần trách nhiệm với nghề nghiệp, lúc đâu rung động vì vẻ đẹp bên ngoài, sau đó là vì học thức và tài hoa của người đó mà lún sâu, cuối cùng vì nhân phẩm tốt đẹp mà không thể thoát ra được.

Hà Vân Phi ra khỏi phòng tắm đã là rất muộn, vừa đi ra đã thấy Hoắc Minh Dương câm một chai rượu đang uống.

“Sao lại hứng thú như vậy?” Cô cũng rót cho mình một ly.

“Rượu nho trong ly pha lê.” Bây giờ ở đâu cũng có.

Khi anh nhìn lên, anh thấy Hà Vân Phi mặc một chiếc áo choàng tắm màu tím với trên dưới đều là vải mỏng, đôi chân như hiện như ẩn của cô dưới ánh đèn lờ mờ trông rất đẹp và thon dài.

“Anh rất nhớ em” Như thể Diệp Tĩnh Gia đã trở về bên anh một lần nữa.

Anh bắt đầu nhớ Diệp Tĩnh Gia một cách điên cuông. Cô thích nhất là màu tím, bình thường có thể dễ thương hoặc cũng có thể hấp dẫn, hoàn toàn đều là cô thích mặc gì thì mặc, cô không bao giờ hỏi ý kiến đến anh vì họ đã là vợ chồng, đây là chuyện đương nhiên.

Hà Vân Phi không biết nên trả lời như thế nào, uống cạn một ly rượu, sau đó cười với Hoắc Minh Dương, đôi mi dài của cô chớp chớp, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.

Hoác Minh Dương rất thích, anh không biết làm sao anh lại bị cô mê hoặc như vậy. “Em không biết nên nói gì, nhưng em cảm thấy tim mình đập rất nhanh” Tim cô đập nhanh, đập đến mức quá tải, nói không thích Hoắc Minh Dương là giả, nói không có cảm giác cũng là giả, cô đã yêu người đàn ông này, một chút do dự cũng không có phản kháng.

Hoàn toàn thuận theo trái tim, cô đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt anh, cảm nhận được sợi râu đang lướt qua kế tay.

Cảm giác ngứa ngáy khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.

Hết ly rượu khác, cô rất muốn biết đó là loại rượu gì, nóng hết cả người.

Thấy cô uống nhanh như vậy anh không kịp ngăn cản, rượu này rất mạnh, cô biết mình đã uống bao nhiêu, chưa kịp nói thì đã thấy cô ợ một cái “Em lén uống một mình, tâm trạng không tốt à? Anh sẽ uống cùng em” Nói xong, anh cầm cái chai và bắt đầu thổi.

Tâm trạng cô thực sự rất tệ, chán nản đã lâu không uống, thấy Hoắc Minh Dương uống rượu ở đây, cô đành lấy chai uống ừng ực.

Anh không ngăn cản, có thể thấy Hà Vân Phi tâm trạng không tốt, không thể nói được gì cả, chỉ cần cô vui làm gì cũng được.

Hoắc Minh Dương thực sự đã làm như vậy khiến cô không thể kiềm chế mà ngã xuống. “Em rất thích anh, em phải làm sao?” Không biết là người đang nói là Hà Vân Phi hay là Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Dương đã từng có ấn tượng với lời tỏ tình, nhưng bị anh từ chối một cách vô tình, nhưng cho tới bây giờ cô không có cách nào quên được.

Bây giờ ổn rồi, lại tỏ tình một lần nữa, lần này không cần biết đáp án, chỉ đơn thuần là cô muốn nói cho anh biết.

Dù sao hai người cũng sắp kết hôn, nhưng thực ra không biết là vì cái gì, cô chỉ muốn một kết quả, nhưng sau khi kết quả, cô lại bắt đầu không thỏa mãn.

Một mặt, cô đang nghĩ đến sự báo thù của Tô Thanh Anh, mặt khác thực ra lại rất muốn gả cho Hoắc Minh Dương.

Bộ dạng giả dối như vậy khiến bản thân rất không vui.

“Vậy thì yêu anh đi, không cần phải nghĩ nhiều như vậy nữa, chúng ta ra ngoài là để thư giãn” Hoắc Minh Dương thấy cô sắp ngã thuận thế ôm cô một cái, Hà Vân Phi nằm trên người Hoắc Minh Dương, cô không biết nên phản ứng như thế nào. Nói chính xác là hoàn toàn không có ý thức được tư thế này mơ hồ này.

Ngực của Hoắc Minh Dương rất ấm, cô rất thích.

Nằm trên ngực anh không đứng lên được, Hoắc Minh Dương không đẩy cô, cũng không ngăn cô lại, cứ như vậy thích thú khi cô nằm trên người anh.

Hà Vân Phi cười cười, tâm trạng rất tốt, bản thân biết Hoắc Minh Dương đang nuông chiều mình, khó tránh khỏi vui vẻ. “Anh biết người em thích là anh, sau này nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời” Hoắc Minh Dương không thể chịu đựng được lần nữa đối xử với cô như vậy, cũng không muốn lại trải qua nỗi đau trong quá khứ.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

“Ngoan, em khóc cái gì?” Nhìn thấy cô khóc, cảm thấy đau khổ vô cùng, lau nước mắt cho cô, rồi lau nước mắt trên khóe mắt cô. “Đừng khóc, ngoan, không sao” Hà Vân Phỉ gật đầu, ánh mắt hai người lưu luyến không rời.

Sáng sớm hôm sau, Hà Vân Phi đã nằm trong chăn không chịu ra ngoài, bây giờ toàn thân cô đầy vết hôn của anh.

Từ cổ đến bắp chân.

Tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Minh Dương, Anh ngược lại rất thoải mái, quấn lấy khăn tắm, tinh thần phấn chấn.

“Anh bây giờ vui rồi? Anh bảo em làm sao ra ngoài vào ngày nắng nóng như vậy?” Hôm nay cô chỉ có thể mặc áo dài và quần dài, ngay cả trên cánh tay còn để lại dấu vết.

Điều này khiến cô ấy rất khó chịu, “Em bây giờ tâm trạng không tốt lắm, đừng có chọc em” Hoắc Minh Dương không biết đi đâu, hoàn toàn không để ý đến cô, điều này khiến cô rất không vui.

Cô chỉ đơn giản nói với anh rằng cô vô cùng bất mãn, người đàn ông này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô. “Em muốn anh làm gì bây giờ?” “Vậy thì hãy nghỉ một ngày, ngày mai hẫng ra ngoài, nhưng tối nay chúng ta còn có việc phải làm, ngoan nhé” Giọng điệu mập mờ khiến Hà Vân Phi đỏ bừng mặt.

Tối nay anh phải đi dự tiệc, xem ra Hà Vân Phi không đi được.

“Em không biết phải nói gì với anh, anh tự xem mình đã làm gì” Cô ấy chỉ đơn giản là cho Hoắc Minh Dương thấy vết thương, còn người đàn ông thì đơn giản là không chịu trách nhiệm.

Bắt nạt cô ấy như thế này là quá tàn nhẫn. Đây có phải là một con sói? “Đừng làm quậy nữa, buổi tối anh có tiệc phải tham gia, nhưng có thể em không đi được. Ngoan ngoãn chờ anh ở đây, không được mở cửa cho bất cứ ai” Anh đối với Hà Vân Phi không yên lòng, không biết cô sẽ chọc vào giỏ khác không.

“Anh đi đi, em sẽ cố gắng ở đây nghỉ ngơi” Hai chữ cuối cùng vô cùng nặng nề, người đàn ông này cũng không còn dễ nói chuyện như trước.

Trước đây như thế nào cũng được, nhưng bây giờ như thế nào cũng không được, cô tâm trạng không tốt, “Bây giờ em cảm thấy lực bất tòng tâm” Nói thật, trước đây luôn cảm thấy mình muốn có cơ hội rất đơn giản để hoàn thành những gì mình nghĩ trong lòng.

Bây giờ trong lòng không có bất kỳ suy nghĩ tốt đẹp nào, đơn giản là cảm thấy mình nên nghỉ ngơi.

“Em không biết phải nói gì, chỉ là đau đầu thôi, anh muốn nói gì thì cứ nói nhanh đi” Bản thân cô cũng đã sẵn sàng ở nhà một mình rồi, Hoắc Minh Dương hoàn toàn khiến mình trở nên có đức hạnh này.

“Không có đạo lý, anh không không biết nên nói gì cho phải” Thật là không có đạo lý chút nào, một chút cố chấp lúc đầu cũng không có, mình trông giống như một kẻ ngốc. Hoắc Minh Dương rất phóng khoáng vui vẻ. Cô một mình lưu lạc đến đây, thật vất vả ngồi máy bay tám tiếng đồng hồ, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

“Đừng quá buồn, muốn cái gì anh sẽ mang về cho em, thật ra, anh cũng hối hận rồi” Anh thực sự hối hận rồi, không phải khó chịu bình thường.

“Sao vậy, anh có ý gì?” Vừa rồi còn tốt, nhưng bây giờ anh hối hận, có ý gì đây.

“Không có ý gì cả, chỉ là hơi lo lắng cho em, đừng nghĩ anh như vậy”Anh cười, vẻ mặt không tin tưởng của Hà Vân Phi khiến cô rất không vui. “Tối nay anh đi dự tiệc một mình, anh cảm thấy rất khó chịu, vì vậy em đừng quậy nữa” Hoắc Minh Dương đang có tâm trạng không tốt, lại thấy Hà Vân Phi tâm trạng không tốt, liền nhanh chóng an ủi.

“Sao anh lại đi một mình, dẫn theo đại một người đi” Cô không biết phải nói gì, cô chỉ cảm thấy mình một cách cũng không có, bây giờ bản thân với bộ dạng vết thương chồng chất, hoàn toàn không có cách gì thay đổi được.

“Anh đã hại em thảm như vây, còn đưa người phụ nữ khác ra ngoài, thật bất công với em” Hoắc Minh Dương nghiêm túc nhìn cô. Lời nói của cô có chút thật giả lẫn lộn, nói không cảm động là giả, chắc chắn là cảm động rồi, nên nước mắt trào ra không kìm được.

Cô thực sự thích Hoắc Minh Dương, mãnh liệt hơn trước, ba năm trước chưa từng có bất kỳ chuyện gì.

Bộ dạng bây giờ của cô trông rất giống một người phụ nữ con gái nhỏ bé chỉ đơn giản là muốn có được tình yêu, cô biết mình có mục tiêu gì và biết rõ ràng hơn sự lựa chọn của mình. “Tối nay em sẽ đi cùng anh nhé” Cô bắt đầu sửa soạn lại bản thân, chuẩn bị trang điểm cho mình một cách xinh đẹp.

Hoắc Minh Dương không biết cô định làm gì, nhưng nhìn thấy cô lải nhải, suýt chút nữa ngã xuống khi cô bước xuống giường, không nhịn được bật cười.

Hà Vân Phi quay đầu lại nhìn anh.

“Anh bế em” Hoắc Minh Dương bước nhanh đến bế Hà Vân Phỉ đến bàn trang điểm.

Tim cô đập rộn ràng, Hoắc Minh Dương luôn có cách chạm vào tim cô.

“Rốt cuộc em muốn làm gì” Nói không khích động là giả, bây giờ cô rất căng thẳng, “Em không biết mình nên làm gì nữa” Rõ ràng trong lòng biết rõ, mình đang làm gì để khiến Hoắc Minh Dương hài lòng hơn, cuối cùng nhận rằng mình không làm gì cả, bởi vì hoàn toàn không thể cứu vãn sự không vui của cô.

“Em không biết anh đang nói cái gì, bây giờ em rất đau đầu” Cô khó chịu đến mức không thể làm gì bây giờ.

Cô xoa xoa mái tóc, tâm trạng không tốt.

Hoắc Minh Dương vừa mệt mỏi vừa bất lực, thở dài nói: “Anh xin lỗi, tối hôm qua anh đã quá đáng rồi” Anh kéo lấy tay Hà Vân Phi đánh mình mấy cái.

Khổ nhục kế của anh rất nhanh phát huy tác dụng, Hà Vân Phi rụt tay lại, “Tùy anh thôi, mặc kệ em nói gì hay nghĩ gì, bây giờ em sắp bỏ anh rồi” Th

có vạn cách với cô nhưng mình lại một cách nghĩ cũng không ra, hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Cũng không cần thiết phải so sánh cùng nhau.