Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 305




Chương 305: Lo lắng cho Lữ Hoàng Tâm ”

Thật ra thì có vài thứ, không cần nói nhiêu như vậy.” Cô rảo bước đi tới bên cạnh Hoắc Minh Dương, giúp anh bật lửa.

Không được quá ham chơi.” Cô nói chuyện dịu dàng khác thường, khiến cho những người khác đều bày tỏ không chịu nổi.

Đối với vài người mà nói cô quả thật có mị lực không cách nào nói được.

Lữ Hoàng Tâm nhìn mọi người nịnh  Hà Vân Phi cùng Hoắc Minh Dương, tay nắm ly xiết chặtThưa cô, tay cô chảy máu. Phục vụ đi tới, tử tế nói.

Bị người ta nói như vậy, Lữ Hoàng Tâm mới phản ứng, lập tức đi không quay đầu lại.

Cô không muốn khiến cho bất kỳ ai thấy mình mêm yếu.

“Tôi cũng không biết nên nói cái gì cho phải, dù sao cũng không có cái gì có thể nói, bây giờ tôi vê nhà, ca nếu như anh có cần gì có thể nói với tôi.” Cô nói xong cũng không nói nữa.

Sau đó xoay người rời đi, Hoắc Minh Dương không giữ lại, Lữ Hoàng Trung cũng không nói gì, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đi theo Lữ Hoàng Tâm cùng nhau rời đi, ‘ Tôi không yên tâm em gái tôi, đi trước một bước, nếu như có chuyện để nói sau” Nói xong anh liên rời đi.

Ra khỏi chỗ đó, cảm giác cả người trên dưới ung dung, cảm giác đè nén trước đó trong nháy mắt cũng hóa thành hư vô.

“Anh, tại sao anh phải dối lòng mình còn ở lại chỗ đó.” Nhìn anh cùng mình đi ra, cô vội vàng xoay người lại hỏi.

Thật là tò mò rốt cuộc là bởi vì cái gì anh mới có thể ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chẳng lẽ thật sự thích Hà Vân Phi như vậy sao? “Lần sau em không được tự tiện như vậy, sớm biết em không có sao…

Nếu như không phải là lo lắng cho em, anh sẽ không đi ra.” Nói thật, anh lo lắng Lữ Hoàng Tâm, nhưng nhìn dáng vẻ, anh suy nghĩ khá là dư thừa, Lữ Hoàng Tâm chăm sóc mình rất tốt.

Nghe thấy lời anh, Lữ Hoàng Tâm le lưỡi một cái, cô uống rượu, bây giờ khá là mơ hồ, nhưng cũng biết tính khí anh mình, tám phân là cảm thấy cô tốt tính, dễ bắt nạt, cũng sẽ không tức giận, nhưng, rõ ràng cô rất xấu tính, giận không có chỗ phát tiết.

Ai cũng không biết rốt cuộc chính cô phải đối mặt bao nhiêu thứ, mới có thể khiến cho mình không mệt mỏi.

Cô cũng muốn ung dung sống, không có gì khó khăn.

“Được rồi, Tâm, theo anh vê nhà” Anh nói xong, cõng Lữ Hoàng Tâm lên xuống lầu bỏ vào trong xe.

Giống như khi còn bé, anh cảm giác mình đã rất lâu cũng không có ở riêng với Lữ Hoàng Tâm như vậy, tựa hồ là từ khi cô bắt đâu chán ghét Hà Vân Phi, giữa bọn họ có ngăn cách, cũng không biết bởi vì sao, anh rất không thích bất kỳ ai trở ngại quan hệ giữa anh cùng Hà Vân Phi.

Nhưng Lữ Hoàng Tâm làm thế nào cũng phản đối Hà Vân Phi.

Anh, em không hy vọng anh và người đàn bà kia ở bên nhau, người đàn bà kia có gì tốt. Cô uống rượu, há miệng lời nào cũng đều là sỉ vả người đàn bà kia không có gì tốt, cô không biết mình nghĩ như thế nào, nhưng trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, chỉ hy vọng anh không bị người đàn bà kia lừa gạt.

Lữ Hoàng Trung cười một tiếng, nhìn cô uống cũng mơ hồ, ” Ngốc, cả ngày em đừng suy nghĩ nhiều như vậy có được hay không” Cô bây giờ chẳng khác gì kẻ ngu, ai nói cái gì cũng tùy tiện tin tưởng người ta, căn bản không cân nhắc những vấn đề khác.

Anh căn bản lười giải thích cho cô, nhưng cô cũng không tỉnh ngộ chút nào.

Điều này làm cho anh khá là khó hiểu.

“Anh không biết nên nói cái gì cho phải, em mau nghỉ ngơi cho khỏe, anh đưa em trở về.” Lữ Hoàng Trung tính khí tốt khiến cho Lữ Hoàng Tâm khá bối rối.

Cô ngoan ngoãn đi theo phía sau Lữ Hoàng Trung cùng Lữ Hoàng Trung về nhà, cảm giác được trên người anh nồng nặc sát khí, cô cũng không biết nên làm cái gì mới phải.

“Thật ra thì, bất kể như thế nào, anh, em cũng sẽ ủng hộ anh.” Cô ủng hộ mỗi quyết định của anh, cũng có thể thông cảm anh không có cách nào thay đổi hiện trạng.

Bởi vì là Hà Vân Phi, bởi vì là Hoắc Minh Dương, cho nên anh không đành lòng tổn thương ai, chỉ có thể tổn thương tới mình.

“Không nên suy nghĩ lung tung, ngoan” Lữ Hoàng Trung đưa ra một tay vỗ trán cô một cái, không biết phải làm sao giải thích cùng cô, thật ra thì mình cũng không có khó chịu như vậy.

Chẳng qua là tạm thời không nghĩ thông mà thôi.

Nhưng điều này cũng không làm trở ngại kỳ vọng của Lữ Hoàng Tâm đối với Lữ Hoàng Trung dần dần rơi vào khoảng không.

Cô cảm thấy mình nên kiên trì, lựa chọn bỏ cuộc, hay là tiếp tục giữ vững, “Đối với anh mà nói, bọn họ có thể ở bên nhau là chuyện tốt.” Ngay cả chào hỏi cũng không có, anh liền rời đi cũng không phải điều tốt.

“Em không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ mong anh có thể được như ý” Trừ điều này ra không có gì khác có thể nói, cũng không có lựa chọn tốt hơn.

Trong lòng cô đã biết phải làm sao.

mới có thể làm cho anh vui vẻ, dứt khoát liền lấy ra thứ mình đã chuẩn bị xong, không muốn vướng mắc, càng không bởi vì chuyện khác mà thẹn với mình lương tâm.

“Em gái ngoan, không nên nghĩ đơn giản như vậy, không cần biết là anh hay là Hoắc Minh Dương, hoặc là Hà Vân Phi, cũng có rất nhiều chuyện chúng tôi không muốn cho ai biết.’ Con đường đi tới này, mỗi người đều không dễ dàng, đều có quyền lấy được hạnh phúc.

Chẳng qua là không dễ dàng giống ban đầu mà thôi.

Anh đã dần dần mất đi phiền não bất an ban đầu, càng nhiều hơn chính là hiểu biết cùng bao dung.

“Thật sự là bội phục anh rồi.” Cô căn bản không có nghĩ đến anh lại nghĩ như vậy, bỗng nhiên hối hận buộc anh bỏ cuộc Hà Vân Phi.”Thật xin lỗi, ban đầu chẳng qua em cảm thấy cô là một người đàn bà như vậy, căn bản không đáng để anh thích, cho tới bây giờ vẫn không suy nghĩ tới lựa chọn của anh” “Anh đã không muốn nói nhiều như vậy: Cười một tiếng, trong lòng có rất nhiều thứ không nói được.

Bây giờ anh đã vào trạng thái rất hài lòng, vẫn tốt hơn cô một người sống khổ sống sở.

Hà Vân Phi ngược lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua lẳng lặng làm chuyện mình nên làm, cũng không cần quan tâm điều gì khác, cô thấy Lữ Hoàng Trung cùng Lữ Hoàng Tâm ngay cả chào hỏi cũng không liền vội vã rời đi khá khổ sở.

Cảm giác là mình phản bội tình anh em giữa bọn họ và những điều khác không nói được, làm hại Lữ Hoàng Trung trốn tránh như vậy.

Nhưng cô căn bản không có biện pháp nào, càng không biết phải trưng ra sắc mặt thế nào, chỉ có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”Tôi không biết nên làm gì bây giờ, chỉ thấy nhức đầu” Nói không khó chịu là giả, nhưng nhiều hơn chính là nhất định phải đối mặt cùng gánh chịu, cũng không thể khiến cho Lữ Hoàng Trung sống trong ảo tưởng dối trá, đối với anh mà nói rất không công bình.

Bàn tay ôm eo cô siết chặt, Hà Vân Phi phục hồi tinh thần lại, tiếp tục đi theo cái gọi là bạn anh uống rượu, lại bị Hoắc Minh Dương ngăn lại, sau đó giúp cô uống một hơi cạn sạch.

Nhìn Hoắc Minh Dương hôm nay tâm trạng rất tốt, khiến cho cô hơi kinh ngạc, không ngờ Hoắc Minh Dương sẽ có biểu hiện như vậy:Anh uống ít thôi” “Ôi chao, xem kìa, chị dâu đau lòng, nào, dzô”” Sau đó mọi người bắt đầu rối rít cười không có ý tốt, khiến cho Hà Vân Phi không biết phải phản ứng thế nào, luôn cảm giác bây giờ bất kể mình làm cái gì, biểu cảm mọi người nhìn đều không phải tốt đẹp.

Nhưng chỉ cần cô cùng Hoắc Minh Dương ở bên nhau, thì không hề bài xích, “Không phải vậy, anh mỗi lần uống rượu đều đau đầu, mọi người hiểu cho” Trừ điều này, cô không biết nên nói cái gì, muốn hóa giải lúng túng bây giờ, Hoắc Minh Dương hoàn toàn không để lời cô ở trong lòng, tâm tình cứ thế nên uống thì uống.

Không để ý chút nào.

Bị dáng vẻ này của Hoắc Minh Dương, rõ ràng Hà Vân Phi khá lúng túng, một câu cũng không nói nữa, ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó nhìn Hoắc Minh Dương uống càng lúc càng nhiều.

Khoảng mười hai giờ đêm, những người này cũng không chưa muốn tan tiệc, còn nghiên cứu muốn đi tăng hai.

Điều này khiến Hà Vân Phi than thở không thôi.

“Em lo lắng cho thằng bé, em muốn trở về” Không biết Đại Bảo như thế nào, cô lo lắng, muốn về sớm.

“Em yên tâm, đứa trẻ rất ổn” Anh trong lúc làm việc cũng có sắp xếp trước, Đại Bảo rất tốt, để cho Hà Vân Phi không cần lo lắng.

Mặc dù trong lòng khá là thấp thỏm, nhưng nhìn thái độ cùng dáng vẻ Hoắc Minh Dương, cô biết mình không cần biết làm như thế nào, cũng không ep được người đàn ông này.

Không suy nghĩ đến phải làm sao mới có thể làm cho Hoắc Minh Dương trở nên tốt hơn, mà là suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho mình lấy được tự tin và thỏa mãn nhiều hơn.

Dần dần cô đã không thỏa mãn buông thả đối với mình, càng nhiều hơn chính là than phiền cùng bất mãn đối với tương lai mình.

“Em không nên suy nghĩ lung tung.” Anh nhéo Hà Vân Phi một cái, phát hiện cô luôn thất thần, đều không coi anh ra gì, điều này khiến cho anh rất không vui.

“Chị dâu, không phải là tôi nói chị chứ, chị quản lý anh tôi thật sự là quá nghiêm” Mượn men rượu không biết ai nói một câu như vậy, khiến cho Hà Vân Phi cười khổ không thôi, không biết mình nên nói cái gì biện giải cho mình, đến bây giờ, cô tựa hồ không hề vui vẻ.

Nhóm đệ tử Lưu Linh này khiến cho cô khá phiền não.

Ngay lúc cô đang bối rối, Hoắc Minh Dương bỗng nhiên đứng dậy, tỏ ý mình phải về.

Điều này thực khiến cho Hà Vân Phi kinh hãi.

Cô quay đầu nhìn Hoắc Minh Dương, biết anh đại khái nghĩ cái gì, vì vậy trong lòng hơi khó tả.

Nói không cảm động là giả, nhưng cảm động không thể thay cơm ăn, anh đã biết cái gì đối với anh mà nói mới là quan trọng nhất.”Nếu anh muốn ở đây thì ngồi thêm một lát nữa” Cô thấp giọng nói ở bên tai anh, không muốn vì mình khiến cho anh bị làm khó.

Hiếm thấy Hoắc Minh Dương cho.

cô một nụ cười an ủi, tựa hồ là cũng không thèm để ý nhiều như vậy “Không có chuyện gì, em vui là được, anh sao cũng được.” Đối mặt Hoắc Minh Dương như vậy, cô ngay cả ghét cũng không nói được.

“Vậy cũng mất vui, được rồi, chị dâu, nếu là có chuyện gì nhớ nói cùng chúng tôi, có thể giúp một tay nhất định không nề hà” Đừng để ý trên thực tế có thể làm được cái gì, lời xã giao không thể không nói, lời bọn họ khiến cho Hoắc Minh Dương cũng khó mà vui nổi.

Nói không thích Hà Vân Phi là giả, nhưng thích bao nhiêu, thích tới mức nào, anh lại không nói ra được, chỉ có thể là nhìn theo mà làm, không quá mức.

Hà Vân Phi bối rối, cuối cùng đưa Hoắc Minh Dương đến chỗ ở của cô, trừ điều này ra, cô không nghĩ tới còn có nơi nào tốt hơn thích hợp cho bọn họ ở.

Nhà họ Hoắc không trở về được, để cho Hoắc Minh Dương trở về một mình, rõ ràng cũng không hay lắm.

Lúc này quả thật làm khó Hà Vân Phi, nhưng cũng không có khó như trong tưởng tượng, ít nhất Hoắc Minh Dương vẫn rất thích chỗ cô ở.

Một người đàn bà kéo một một con sâu rượu, vốn là cố hết sức, cô không phải mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên cõng anh là lực bất tòng tâm, anh em Hoắc Minh Dương có lòng tốt giúp đưa anh trở về.

Cuối cùng kéo anh về nhà mình.

Giúp anh đơn giản lau thân thể, lại trông nom anh say rượu ngủ vùi.

Ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện, bất kể mình là dùng tư thế gì ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại cũng sẽ là tư thế này, Hoắc Minh Dương giống như một đứa bé, co rút ở một góc.

Cô ngủ ở một bên, nhưng cách Hoắc Minh Dương đến nửa cánh tay.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cô liền nhanh chóng bò dậy, hôm nay còn phải đi làm, không có nhiều thời gian suy nghĩ những thứ kia có hay không như vậy.

“Chào buổi sáng, muốn ăn cái gì?” Cô cảm giác Hoắc Minh Dương giật giật, vì vậy lên tiếng hỏi.

Nhưng thật lâu không được đáp lại.

“Anh rốt cuộc dậy chưa vậy” Cô lại thử kêu mấy tiếng, nhưng vẫn không có phản ứng gì.

Cố ý nắm lỗ mũi anh, không cho.

anh hô hấp, sau đó bắt đầu không ngừng quấy rầy anh.”Nói mau, rốt cuộc anh có dậy hay không” Nhưng Hoắc Minh Dương vẫn không có phản ứng, điều này làm cho cô lúng túng, cuối cùng dứt khoát thức dậy không cùng anh tiếp tục giỡn nữa, trên giường cô, ánh mắt của người đàn ông giật giật, sau đó mặt nghiêng qua một bên.

Thật ra anh tỉnh rất lâu, nhưng không muốn đứng lên, mượn men rượu anh chỉ nghĩ đến muốn bẹp trên giường, công việc lâu dài ép anh không thở nổi, có thể là quá mệt mỏi, anh cũng muốn nghỉ.