Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 289




Chương 289: Ai nói, anh muốn bảo vệ em hơn

 

“Em biết cũng chẳng được gì đâu mà, ngoan, em phải tin anh, anh nhất định sẽ nghĩ cách. Anh dịu dàng nói với tôi nhưng vẫn không thể khiến tôi yên lòng.

Ngược lại cứ có cảm giác thế nào ấy, dù làm thế nào hay lựa chọn những gì cũng không thể thay đổi một sự thật sai lâm.

Anh bối rối mãi mới lên tiếng nói với tôi: “Thật ra cũng không phải là  chuyện đơn giản như em tưởng, anh thấy hơi lo lắng và không biết phải nói thế nào với em.” Nghe anh nói thế tôi lại câm nín.

Tức là anh đang thừa nhận có chuyện gì đó đang xảy ra.

Anh lấy ra một tờ báo, tiêu đề trên mặt báo ghi rõ là nhà họ Hoắc với nhà họ Tô liên hôn với nhau rồi lại đột ngột xuất hiện kẻ thứ ba.

Hình minh họa bên dưới không ai khác chính là cảnh cô bị Hoắc Minh Dương bế đi cùng với những bức ảnh cô không nhớ là từ khi nào, không biết nó đã được chụp bao lâu rôi và bây giờ lôi lên lại.

Cũng không biết Hoắc Minh Dương nghĩ như thế nào mà lại để những tin tức thế này lên mặt báo.

“Sao chuyện thế này rồi mà anh không chịu nói cho em biết?” Có thể thấy cô không ngờ rằng lại có tin tức thế này nên theo bản năng quay sang hỏi Hoắc Minh Dương.

Những nghĩ lại thì có lẽ người được lợi cuối cùng chính là Tô Thanh Anh, cô ta có thể kéo được sự đồng tình từ phía dư luận để mọi người cùng dồn sức chèn ép nhà họ Hoắc khiến Hoắc Minh Dương hoặc là bà Hoắc phải đứng ra tranh cãi về chuyện này.

“Tô Thanh Anh, lần này cô ta làm hơi bị quá đáng rồi.” Thường thì tin tức vê Hoắc Minh Dương rất ít khi xuất hiện trên mặt báo, dù có xuất hiện cũng bị đè xuống nhưng lần này mọi thứ lại đột ngột bùng lên, tin tức từ trên trời rơi xuống, có vẻ Hoắc Minh Dương không hề có sự chuẩn bị tinh thần nào.

Đúng là quan hệ của cô với Hoắc Minh Dương hơi mờ ám nhưng điều đó không nói lên bất kì thứ gì, cũng chẳng ảnh hưởng tới ai nhưng vấn đề là mấy người này lại viết thành cái kiểu quan hệ mờ ám không xác thực, không rõ tại sao cô và Hoắc Minh Dương lại thành lén lút.

“Anh cũng không biết phải nói thế nào đó đúng là lỗi của anh” Anh muốn bảo vệ Hà Vân Phi nhưng cuối cùng vẫn không làm được khiến anh cực kì áy náy, không biết phải làm thế nào để xử lý tình hình này nhưng có một điểm tích cực là tạm thời chuyện này đã bị ém nhẹm xuống.

Ngày mai sẽ có những tin bài giật gân hơn đăng lên, chuyện của bọn họ sẽ chìm vào dĩ vãng, tất cả mọi người sẽ chuyển hướng sang tin tức mới.

“Anh không có ý định đưa em đến gặp Tô Thanh Anh ư?” Cô không hề lo lắng Hoắc Minh Dương sẽ bỏ mặc chuyện này không quan tâm, dù là nhà họ Hoắc hay bất kì ai thì cũng không thể chấp nhận nổi sự bôi nhọ thế này, có lẽ bây giờ nhà họ Hoắc đã đổ hết tội lên đầu cô để cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Để đánh trả lại, cô nhất định phải đạp đổ Tô Thanh Anh, tiêu diệt thế cờ của cô ta trước khi Tô Thanh Anh kịp nhảy nhót.

“Cô ấy đã bệnh nặng thế rôi em còn tìm cô ấy làm gì?” Không biết phải nói sao với cô gái này, trông có vẻ cô sẽ không từ bỏ ý định.

“Bệnh nặng nhưng vẫn có tâm trạng để khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng hơn ư? Anh có biết nó sẽ gây ra những hậu quả thế nào không?” Cô bắt đầu hỏi vặn lại, cô biết ngay người đàn ông này luôn tìm cách bảo vệ Tô Thanh Anh, cảm thấy cô ta là kẻ yếu ớt nên cần sự đồng tình, thương hại, hoàn toàn không có suy nghĩ tới cảm nhận của cô, hoàn toàn không biết cô đang phải chịu cảnh mọi người cùng chỉ tay vào mắng mỏ.

“Em nhất định phải nói rõ ràng với cô ta, cô ta đang cực kì quá đáng trong chuyện này và không hề tôn trọng bất kì người nào” Tức giận đã khiến cô không thể giữ được bình tĩnh, tôi nghĩ bây giờ dù tôi có làm gì thì cũng chẳng có ai chịu cảm thông cho tôi nhưng tôi nhất định phải chân thành với bản thân mình.

Rõ ràng cô mới là người đến trước, rõ ràng cô mới là mợ cả nhà họ Hoắc, thế nhưng cô lại bị đánh xuống từng bậc từng bậc một.

“Em bình tĩnh lại chút đã, cô ấy chưa nói gì hết mà, em đừng tức giận, đừng làm ầm lên nữa” Hoắc Minh Dương bắt đầu an ủi cô, không muốn để những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến cô.

Thế nhưng điều đó không hề khiến Hà Vân Phi cảm thấy thoải mái hơn tí nào mà cô lại còn bối rối hơn để nghĩ cách giải quyết.

“Anh đừng nghĩ em sẽ tha thứ cho anh, tha thứ cho cô ta, em không thể tha thứ cho bất kì ai dù chỉ là một người.” Khi nói những lời đó, cô cảm thấy tim mình đang run lrn6 nhưng cũng hết cách rồi, có những chuyện cô không thể tự quyết định được.

“Nếu em cần gì thì cứ nói với anh.” Biết cái gì nên và không nên là, Hoắc Minh Dương thôi không băn khoăn nữa.

Vẻ mặt khó chịu của Hà Vân Phi cũng không thể ảnh hưởng đến Hoắc Minh Dương.

“Được rồi, em đừng khó chịu nữa, anh sẽ đòi lại công bằng cho em.” Anh không cho phép bất kì người nào tổn thương đến Hà Vân Phi, đó chính là trách nhiệm của một người đàn ông.

Thế nhưng bây giờ anh không thể tìm ra cách để cho cô thứ cô muốn nên mới đắn đo mãi như thế, nhưng cuối cùng vẫn quyết định.

“Được, anh xem thế nào rồi làm đi” Cô dừng lại, suy cho cùng thì lời Hoắc Minh Dương nói ra cũng rất khó thay đổi, thôi thỉ đừng suy nghĩ nữa, cứ để anh có một cơ hội thể hiện sự lựa chọn của mình.

“Em yên tâm đi, dù thế nào anh cũng chịu trách nhiệm với em”” Anh nói cực kì nghiêm túc, trông có vẻ anh cũng khá nóng giận vì chuyện này, ít nhất thì nó đang làm ảnh hưởng đến công ty.

Samantha đưa cơm vài trông thấy tôi bèn xấu hổ xoay qua chỗ khác, đặt thức ăn trước mặt Hoắc Minh Dương rồi đi.

“Xem bọn họ sợ hãi thế này em lại tưởng em vừa gây ra tội ác tày trời gì.” Cười cười, cô cũng thấy hơi xấu hổ nhưng không biết nên nói cái gì mới tốt, cứ cảm thấy người đàn ông này không thể thay đổi quyết định của tôi, cũng không cách nào giải quyết chuyện này, ngoài chính bản thân mình, tôi không tin người nào có thể giúp được.

“Em nghĩ linh tinh cái gì thế?” Dường như anh có thể biết suy nghĩ trong đầu tôi sau đó ngắt ngang mạch suy nghĩ đó.

“Em có cảm giác mình đã giành mất hạnh phúc thuộc về Tô Thanh Anh” Khi nói những lời đó, trong lòng tôi là sự khinh bỉ, nói thẳng ra là tôi khinh thường loại phụ nữ đó, luôn nghĩ ra rất nhiều cách lươn lẹo gian trá để giữ lấy một người đàn ông rồi lại diễn cái nét ngây ngô chẳng hề làm gì, không ai có thể bôi nhọ cô ta.

Tôi không thể chấp nhận nổi, cũng không thể hiểu tại sao mình lại có cảm xúc khó chịu và cáu kỉnh thế này.

Có lẽ cô ta làm người quá thất bại nên mới dùng cách này để trút lên đầu người khác, tôi cứ so đo với cô ta mãi thế này chỉ tổ chứng mình là tôi vẫn chưa đủ cố gắng, không thể đạt tới tiêu chuẩn tôi đặt ra nên mới bước đi khó khăn thế này.

Nhưng bây giờ tôi sẽ không mệt mỏi và đau lòng vì việc đó, khó khăn ở Wall Street cũng không thể lật đổ tôi thì bây giờ cũng vậy, tôi sẽ không từ bỏ quyết định của mình dù có chuyện gì xảy ra, lại càng không đánh mất bản thân mình.

“Dường như em bắt đầu cảm thấy Tô Thanh Anh thật đáng thương, chỉ vì chuyện nhỏ thế này đã công khai gây hấn với mọi người.” Hà Vân Phi cười cười, trong mắt cô là thứ cảm xúc phức tạp gì đó, có thể là bó tay với Tô Thanh Anh, cũng có thể là thương thay cho cô ta.

“Em không biết anh nghĩ thế nào nhưng em không hề quan tâm đến việc này cho lắm bởi vì dù có bất kì chuyện gì xảy ra thì em vẫn chiếm được thứ cô ta không hề có nên cô ta mới ghen tị và hâm mộ em” Nói ra xong cô lại thấy lòng mình thoải mái hẳn.

“Em nghĩ như thế thì anh thấy yên tâm hơn nhiều.” Hà Vân Phi đã thả lỏng ra nhiều, dường như những áp lực đó đã khiến cô tỉnh táo, thả lỏng bản thân để không phải khó chịu.

Có rất nhiều chuyện dễ dàng được tha thứ khi nó vừa mới bắt đầu diễn ra nhưng dần dà nó sẽ bị phản đối.

Bây giờ mọi chuyện được công khai ra ánh sáng, cô và Hoắc Minh Dương vẫn chưa quang minh chính đại được như người ta nên mới trở nên bị động và không có sức đánh trả.

“Đừng đau lòng, anh nhất định sẽ đứng về phía em.” Hoắc Minh Dương giữ lấy tay Hà Vân Phi, sau đó nhẹ nhàng vỗ về để dỗ dành cô.

Cô dùng ánh mắt bảo mình biết phải làm gì, cô không còn căng thẳng như lúc nãy nữa, cứ thử cố gắng đến cùng, rồi thì một ngày nào đó cô sẽ không phải lo nghĩ đến những vấn đề này nữa.

Hoắc Minh Dương nhìn cô ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này lại thấy lòng mình khó chịu, cô tức giận hay làm gì cũng được nhưng cứ im lặng thế này thì mọi chuyện sẽ trở nên tệ đi.

Tất cả những đau lòng và mất mát cô phải chịu đều do anh mà ra.

“Anh không bảo vệ em thật tốt, tất cả đều là lỗi của anh” Anh trông thấy tin tức trên mặt báo đã hiểu được lý do, anh không trách Tô Thanh Anh, cũng không trách bất kì người nào bởi vì những bức ảnh trắng trợn thế này nhưng anh không hề phát hiện và cũng không ngăn nó lại được đúng lúc.

Xét đến cùng vẫn là lỗi của anh.

Trước đó đến bệnh viện thăm Tô Thanh Anh, thấy cô ta nửa chết nửa sống là thế nhưng không ngờ vẫn còn hơi sức đi làm những chuyện thế này, cũng không nằm trong sự dự đoán của Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi.

“Đừng đến tìm Tô Thanh Anh, chuyện này anh sẽ giải quyết giúp em, tin anh” Anh nói thế, dường như trong lòng anh đã có kế hoạch gì đó nhưng vẫn chưa thực hiện thôi.

“Chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô ta, đừng tưởng em không biết tính anh, em hiểu anh hơn những gì anh nghĩ” Khi nói những lời này cô lại thấy kjịa1 buồn bã, nhưng vẫn cố cười vui. Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi luôn có một khúc mắc như thế.

Anh nhìn vẻ mặt buồn bã của Hà Vân Phi rồi lại tự hỏi bản thân mình không đáng để cô tin tưởng đến thế ư? “Ai nói thế? Anh còn bảo vệ em hơn!” Lời anh nói khiến Hà Vân Phi giật mình, thôi thì cho anh một cơ hội để anh giải quyết chuyện này vậy: “Em tin anh” Cô cũng không hiểu tại sao mình lại tin tưởng lời Hoắc Minh Dương nói nhưng tiềm thức bảo rằng người đàn ông này sẽ làm những chuyện tốt cho cô: “Anh xem thế nào rồi làm đi, nếu anh có thể giải quyết hết thì càng tốt.” Nếu không giải quyết được thì chẳng có gì đáng bàn ở đây nữa rồi, cô nhất định phải chơi cho Hoắc Minh Dương một vố rồi bỏ đi.