Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 278




Chương 278: Sự săn sóc cẩn thận của anh

 

Có thể ở bên Hoắc Minh Dương và gánh vác cùng anh trong những lúc hoạn nạn, dù trong bất kì tình huống nào cũng có thể thoải mái đứng bên cạnh anh như những ngày cô nhìn thấy Hoắc Minh Dương và Tô Thanh Anh cùng nhau tham dự những sự kiện hay họp báo trên TV vậy.

“Đúng rồi, không phải người anh thích là Tô Thanh Anh ư? Sao anh lại muốn đến với em thế này?” Cô thoáng ghen tuông hỏi, dường như cô đang khó chịu, người đàn ông này luôn có cách khiến cô phải bứt rứt.

“Anh cũng không biết phải nói thế nào, em đừng suy nghĩ đến những vấn đề linh tỉnh đó nữa được không?” Không biết Hà Vân Phi lại đang nghĩ gì trong đầu.

Cô chỉ thuận miệng nhắc tới Tô Thanh Anh rồi lại hối hận, hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của bản thân mình.

“Anh cũng chẳng biết em nghĩ cái gì nữa, cứ lo chuyện của chúng ta thôi là được rồi.” Biết được chuyện gì quan trọng nhất là đủ, anh không rảnh để cân nhắc nhiều như thế, suy cho cùng  thì trông Hà Vân Phi bây giờ chắc anh nói gì cô cũng không nghe: “Em cảm thấy tò mò chuyện anh và Tô Thanh Anh lắm hả?”

“Tất nhiên là tò mò rồi, nếu anh thích Tô Thanh Anh thì em là cái gì bây giờ?” Hà Vân Phi bắt đầu mặt dày hỏi, cô không muốn mình vướng phải phiên phức gì nữa: “Em không cần biết, anh với cô ta chẳng hợp với nhau tí nào cả” “Anh lại muốn biết em xứng đôi với Lữ Hoàng Trung ở chỗ nào đấy.’ Anh lái xe, hơi mất kiên nhẫn nói.

Hà Vân Phi xem phong cảnh để chờ đáp án, cô cũng lười không muốn nhìn tới vẻ mặt của Hoắc Minh Dương, nói chung là chẳng có gì hay ho để xem cả, Năm đó nếu như không có Lữ Hoàng Trung thì cô chẳng có bất kì một thứ gì cả, may là anh xuất hiện.

“Anh nhất định phải trả lời câu hỏi đó cho em, đừng cố gắng đánh trống lảng làm gì cả. Bây giờ anh với em đã đến với nhau rồi anh lại còn nhỏ nhen như thế, anh chính là tên lưu manh, anh là tên khốn vô lại.” Cô ghét nhất là người khác nói xấu vê Lữ Hoàng Trung, không được nói bất kì một điều gì cả.

“Thôi được rồi, được rồi, em nói cái gì cũng có lý cả.” Anh thở dài, tìm một luật sư về, cứ tưởng là mọi thứ êm đẹp nhưng khi đến với nhau rồi mới thấy tính tình chẳng khác gì một đứa trẻ con: ˆEm có yêu ai bao giờ chưa?”

Hà Vân Phi nghe Hoắc Minh Dương nói thế thì suýt tí nữa phun cả nước, không biết anh đang nghĩ gì nhưng nói chung là suy nghĩ của con người này khác với tư duy người bình thường lắm: “Em bảo chứ, con em nó đã lớn từng này tuổi rồi mà anh lại hỏi em là em có yêu ai chưa là sao?”

“Anh cảm thấy em giống người chưa yêu ai bao giờ, nếu không em đã chẳng xông xáo những vấn đề đó thế này. Anh cười cười, hoàn toàn không để ý để vẻ mặt sắp cắn người của Hà Vân Phi.

Đến nhà hàng rồi tìm một chỗ vắng người ngôi xuống, Hoắc Minh Dương sợ bị chụp ảnh lại nên cả đường đi anh luôn cúi đầu bế Đại Bảo.

“Sao anh lại chọn chỗ này thế?” Cô xem thử thấy phong cảnh xung quanh cũng khá đẹp nhưng cô không quen những nơi thế này cho lắm: “Trước đây anh không thích những nơi thế này cơ mà?” Tuy là cũng khá ổn nhưng có vẻ vẫn còn thấp hơn cấp bậc nhà hàng dành cho Hoắc Minh Dương nhiều.

“Người trong công ty nói cá hấp của nhà hàng này ngon lắm, em ngốc hả? May ngồi xuống ăn cơm đi”Bình thường anh sẽ không bao giờ tới những nơi thế này, hôm nay anh cố tình hỏi Samantha xem chỗ nào bán món cá hấp ngon nên mới tới ăn thử.

“Anh mới ngốc ấy, anh ngốc vậy mà vẫn tìm được một chỗ tốt thế này” Phong cảnh không gian đều khá tốt, giá các món ăn cũng tiện nghỉ, nó hoàn toàn không giống những món Hoắc Minh Dương ăn tí nào, anh là người thích hợp với gấm son nhung lụa hơn.

Cũng vất vả anh tìm được một chỗ tốt thế này, ăn miếng thịt bò cũng mềm mềm thơm thơm.

“Em nói chuyện với anh kiểu gì thế hả? Ai ngốc?” Hoắc Minh Dương gõ đầu cô sau đó ôm Đại Bảo tìm một tư thế thoải mái cho thằng bé ngồi.

Nhìn vẻ cẩn thận của Hoắc Minh Dương thế này trông cũng giống bố con người ta lắm.

“Rõ ràng em đã làm tốt như thế mà sao anh lại nhìn em với ánh mắt đó nhỉ?” Có thể thấy cô không thể chấp nhận được ngôn ngữ và hành động của Hoắc Minh Dương, dù anh có khó chịu với cô thế nào thì cũng không nên nói với cô như thế chứ.

“Không có gì, anh chỉ đang nghĩ xem tại sao em lại tốt như thế mà trước đây anh lại không tìm thấy. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên anh hành động như một đứa nhóc chưa dứt sữa thế này, bản thân anh cũng không thích bản thân mình như thế nhưng Hà Vân Phi lại có đủ sức để làm anh trở nên khác hoàn toàn như thế.

Từ khi gặp được cô thì trong lòng anh luôn có một cô gái.

Trong lúc ăn, Hoắc Minh Dương không ngừng lựa xương, đút cá cho Hà Vân Phi, lựa xương và thậm chí còn chủ động đút cơm cho Đại Bảo.

Đó là chuyện trước đây cô không nghĩ là Hoắc Minh Dương có thể làm được.

“Sao anh lại đối xử với đứa nhỏ tốt thế này được nhỉ? Liệu anh có đang diễn cho em xem thôi không?” Cô nhìn Hoắc Minh Dương với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, suy cho cùng thì người đàn ông này đã làm được những điều cô muốn và cần với anh.

Hơn nữa còn dễ dàng đặt chân vào cuộc sống của Đại Bảo, đó là điểm cộng cô cực kì hài lòng.

“Hà Vân Phi, tối nay em theo anh đến bệnh viện đi.” Anh nhớ đến chuyện Tô Thanh Anh, hơn nữa đó còn là chuyện khiến anh phải rầu rĩ cả ngày hôm nay.

Nếu đã quyết định sẽ ở bên người con gái này thì đừng tính đến những chuyện khác nữa, thế nhưng sự tồn tại của Tô Thanh Anh lại là một quả bom không biết khi nào sẽ nổ.

“Đến bệnh viện làm gì thế, anh bệnh hả?” Hà Vân Phi thoáng lo lắng nhìn Hoắc Minh Dương, sợ anh bị bệnh nên vội vàng sờ đầu anh: “Không nóng mà, anh không khỏe ở đâu ư?” Dáng vẻ lo lắng của cô khiến tâm trạng anh cực kì tốt, dường như những thứ anh thiếu mất bao năm qua đã ùa về trong lòng: “Cảm ơn em, thật đấy” “Anh nói cái gì thế, sao tự dưng lại buồn nôn thế này? Mau ăn cơm đi” Cô không thể chịu nổi ánh mắt trắng trợn đó của anh nên vội vàng lờ đi, tự làm việc của mình.

Không nghĩ gì sâu xa cả, chỉ muốn sống ở hiện tại, dù rằng nó là sự ích kỉ với quá khứ và tương lai.

“Anh không phải là người biết cách hẹn hò với bạn gái, cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với con gái nhà người ta, nếu anh có làm gì không tốt thì mong là em có thể thông cảm” Hoắc Minh Dương nghiêm túc thế này khiến Hà Vân Phi hơi sững sờ.

Hoắc Minh Dương cũng thấy bất ngờ, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi và nó hoàn toàn lệch ra mất quỹ đạo ban đầu anh hướng tới.

Anh không ngờ rằng có một ngày mình có thể hòa bình ở cùng với một người phụ nữ như thế và thậm chí còn mong rằng họ có thể tiếp tục ở bên nhau như vậy.

“Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, đi bước nào tính bước đó vậy.’ Hà Vân Phi khá dè chừng lúc đấu nhưng sau đó thì thoải mái hơn nhiều, cần làm gì thì làm thế và nhanh chóng cầm tương ớt xịt vào cơm.

Anh cẩn thận quan sát thấy cô gái này có rất nhiều hành động giống hệt như Diệp Tĩnh Gia trước đây.

Anh bắt đầu nghĩ xem liệu có phải vì cô quá giống Diệp Tĩnh Gia nên anh mới lựa chọn đến với người con gái này không, cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt đầy dấu hỏi, muốn biết anh đang làm gì mà lại nhìn mình như thế, anh vội vàng cúi đầu xuống, cố gắng để khiến mình đừng để ý đến những điều đó.

“Anh đang suy nghĩ gì thế?” Cô nhìn hành động của người đàn ông này và có cảm giác anh đang suy nghĩ gì đó và phân tâm.

“Không có gì, em ăn nhiều chút đi, em thích ăn cá mà?” Anh nói xong bèn gắp bong bóng cá cho cô, thuận miệng gắp thêm chút thức ăn và cơm vào miệng mình, từng hành động của anh đều cực kì tao nhã, nhìn là biết anh không hề thuộc về nơi này.

Tuy Hà Vân Phi cảm thấy có gì đó kì quái nhưng vẫn không hỏi gì, suy cho cùng người đàn ông này đứng trên một vị trí quá cao nên chắc chắn anh luôn có rất nhiều bí mật.

“Thế thì anh cần gì cứ nói với em, trông anh có vẻ không được thoải mái lắm, mặt mũi cực kì tệ” Cô nhìn anh với ánh mắt thân thiết, sợ anh có chuyện gì đó.

Nói xong bèn tiếp tục ăn cơm không thèm quan tâm tới nữa, có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều, Hoắc Minh Dương vẫn bình tĩnh ăn cơm như thế, dường như chẳng có gì liên quan tới anh cả.

Nghĩ tới đó cô lại bắt đầu ăn nhanh hơn, Hoắc Minh Dương lắc đầu, cô gái này ăn hơi ngon miệng quá rồi đó.

Hoắc Minh Dương mà trở nên quan †âm thân thiết thì có rất nhiều người không bằng anh, trước đó anh si tình với Tô Thanh Anh thì cũng không ai bằng anh, anh có thể chờ thật lâu, có thể chịu được nỗi đau khi gãy chân rồi lại đứng lên vì Tô Thanh Anh, bây giờ anh thích cô nên hận không thể cưng chiều cô lên tận trời xanh.

Thật ra cô cũng không quan tâm đến những điều đó đến thế, bởi vì cô và Hoắc Minh Dương như người của hai thế giới hoàn toàn khác, khi vụ án kết thúc thì cô phải trở về, bà Hoắc chắc chắn sẽ không chấp nhận đứa bé này, cả cái quá trình cô biến mất trong suốt thời gian qua nữa, dù biết thằng bé là con của nhà họ Hoắc thật thì cũng chưa chắc sẽ chấp nhận cô, cùng lắm là giữ đứa bé lại.

“Em ăn chậm thôi, không có ai giành với em cả” Hai người đều có những tâm sự riêng, họ quan tâm lẫn nhau để biết rốt cuộc đối phương đang cất giấu bí mật gì.

“Anh muốn tới bệnh viện đúng không? Em sợ ăn chậm quá sẽ không kịp mất” Hà Vân Phi vẫn ăn nhanh không hề ngẩng đầu lên nhìn anh một lần, hành động đó khiến hốc mắt anh ẩm ướt, cô gái này khiến anh không thể bình thường nổi.

“Sao em lại ngốc như thế nhỉ? Anh không bệnh gì cả, hơn nữa dù anh có bệnh gì thì cũng có Lữ Hoàng Trung mà, anh chỉ cần đi tìm Lữ Hoàng Trung là đủ rồi” Lữ Hoàng Trung là bác sĩ riêng của gia đình anh, nếu Hoắc Minh Dương xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn Lữ Hoàng Trung sẽ căng thẳng hơn bất kì ai, đến nhanh hơn tất cả mọi người.

“Cũng đúng” Cô gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những lời Hoắc Minh Dương nói, trong lòng lại thấy yên tâm hơn phần nào, Hoắc Minh Dương không bệnh, không cần phải gặp Lữ Hoàng Trung thì cô có thể gạt Lữ Hoàng Trung thêm một khoảng thời gian nữa.

Bây giờ chỉ cần chờ về nhà thật nhanh vì ở nhà họ rất nhiều việc cần giải quyết.

“Hà Vân Phi, em có biết không? Anh cảm thấy rất ngạc nhiên và khó hiểu tại sao em lại sống được đến ngày hôm nay đấy” Một cô gái anh không thể tìm được chút thông tin hay hồ sơ nào để lại, không có chút manh mối nào lại nổi tiếng ở phố Wall trong một đêm, không thể tìm thấy một tin đồn trái chiều nào, chỉ có một người khá thân đó là Lữ Hoàng Trung, rốt cuộc cô ấy đã sống đến ngày hôm nay thế nào?

“Anh đang nghi ngờ em ư?” Cô vừa mới uống chút rượu nhưng lập tức tỉnh táo rất nhanh, cô biết Hoắc Minh Dương đang muốn nói gì: “Trước đó anh vừa mới nói rằng anh tim em, mới đó đã quên mất rồi ư? Em chỉ muốn sống với anh thật bình yên trong những ngày tới, anh đừng hỏi về quá khứ của em nữa được không?”

Nghe cô nói thế, Hoắc Minh Dương cúi đầu. Khi anh bắt đầu chấp nhận đến với Hà Vân Phi thì anh đã thuyết phục bản thân mình phải chấp nhận những quá khứ cô đã từng trải qua, thế nhưng anh lại không thể thoải mái thực hiện nó như thế.

“Ai mà biết được anh sẽ nghĩ về nó thế nào, quá khứ và hiện tại của em anh chỉ có thể chọn một cái, anh cứ lựa chọn đi, cơ hội chỉ có một lần.” Cô muốn cho Hoắc Minh Dương lựa chọn, cô đã giữ nó trong lòng quá lâu để tạo thành áp lực và rất muốn tìm một cơ hội để nói ra, thế nhưng khoảnh khắc đó, cô sẽ tổn thương cực kì nặng nề bởi vì Hoắc Minh Dương không tin tưởng mình.

Bọn họ có quá nhiều nguy cơ trong mối quan hệ này, khi nó vượt quá giới hạn, khi quả bom ngầm bị giẫm lên thì cả vùng đất đó sẽ bị phá hủy: “Anh không muốn biết.” Anh không có đủ can đảm để hỏi về quá khứ của Hà Vân Phi, dù rằng anh biết bản thân mình bây giờ đang khao khát muốn biết về tất cả những gì cô đã từng trải qua nhưng anh vẫn không cố chấp đuổi theo nó.

“Em không cần phải nói, anh không muốn biết, em mau ăn đi! Ăn xong anh có chuyện muốn nói với em” Có rất nhiều thứ trở thành một quả bong bóng đặt trước mặt họ, một khi nó bị chọc vỡ, tất cả các bọt khí sẽ biến mất.