Chương 274: Lựa chọn cuối cùng của anh
“Anh vừa mới nói gì?” Cô ta mở to hai mắt, không thể tin được vào tai mình, cô ta hoàn toàn không ngờ được rằng Hoắc Minh Dương lại nói như thế, cô ta không thể che giấu được sự hào hứng của mình: “Em… Em có nghe nhầm không vậy?” “Không, em đừng suy nghĩ nhiều, cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏi bệnh đi rồi khi nào khỏe chúng ta sẽ kết hôn” Anh sợ sẽ có biến cố gì đó xảy ra nên quyết định kết hôn trước càng sớm càng tốt.
Bọn họ đính hôn với nhau đã được ba năm rồi, trong ba năm đó chẳng có ngày nào Tô Thanh Anh không nơm nớp lo sợ Hoắc Minh Dương sẽ thay đổi suy nghĩ. Thế nhưng điều cô ta cứ lo lắng đột nhiên được giải quyết nhanh gọn lẹ, đúng là cô ta bệnh thế này cũng đáng.
“Được rồi, anh không nói gì nữa đâu. Em nghỉ ngơi sớm đi, những chuyện khác thì cứ chờ em khỏi rồi chúng ta bàn lại sau, anh sẽ về trước để nói cho mẹ biết.” Hoắc Minh Dương vừa nói xong thì dường như đang có hàng ngàn con chim đang bay trong lòng cô ta, tâm trạng vui vẻ hơn không biết bao nhiêu lần, cô ta giơ tay ôm lấy Hoắc Minh Dương: “Cảm ơn anh, nếu không có anh thì em cũng không biết phải làm thế nào bây giờ nữa, anh đã cứu em” “Xin lỗi khi đã khiến em phải chịu nhiều uất ức trong thời gian dài như thế, sao em không nói cho anh biết rằng em bệnh nặng thế này.” Anh chỉ thể hiện sự quan tâm của hai người bạn với nhau nhưng nó lại khiến Tô Thanh Anh cảm thấy cực kì ấm áp.
“Thôi đừng nói những chuyện này nữa, em sẽ cố gắng khỏi bệnh và xuất viện thật sớm.
Vẻ mặt sung sướng của Tô Thanh Anh khiến Hoắc Minh Dương cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sự khó chịu bức bối trong lòng khi cãi nhau với Hà Vân Phi đã được bù đắp lại.
Anh về đến nhà và phản ứng đầu tiên chính là đến phòng của Hà Vân Phi, cả Hà Vân Phi và Đại Bảo đều chưa về.
Căn phòng được cô dọn dẹp cực kì ngăn nắp, chẳng có một sự xê dịch nào lớn, dường như căn phòng này chưa từng có người ở.
Nhớ lần trước Hà Vân Phi đến đây quá vội vàng nên chỉ cầm theo hai bộ quần áo, bây giờ cũng được mang đi.
Anh không biết bây giờ Hà Vân Phi đang ở nơi nào, cũng không biết liệu cô nghe tin Tô Thanh Anh sắp kết hôn sẽ có tâm trạng thế nào, anh không đoán và cũng chẳng chờ mong gì.
Anh xoay người trở về phòng mình, xem như chưa bao giờ gặp được một người con gái tên Hà Vân Phi.
“Mẹ, con sắp kết hôn rồi” Tôi đến, Hoắc Minh Dương xuống nhà ăn cơm và lên tiếng trên bàn cơm.
“Cái gì? Kết hôn nhanh thế á?” Bà mở to hai mắt, không thể tin nổi vào tai mình, dù thế nào thì Hoắc Minh Dương cũng không thể kết hôn nhanh thế này được chứ nhỉ: “Với ai cơ? Luật sư Phi ư?” “Không phải, làm sao con kết hôn với người con gái đó được.’Anh cười lắc đầu, thật ra anh cũng muốn nhưng Hà Vân Phi hoàn toàn không quan tâm đến anh dù chỉ một chút.
Bây giờ cả nhà cô cũng chẳng về, không biết đã cùng với Lữ Hoàng Trung chơi trò gia đình đằm thắm vui vẻ ở đâu rồi.
“Được rồi, mẹ biết rồi, mẹ cũng không quan tâm được quá nhiều thứ như vậy nên con tự xem xét rồi làm thôi.” Bà thở dài, trong khoảng thời gian ở cùng nhau bà đã cảm thấy luật sư Phi cực kì hoàn hảo, hiền lành lịch sự, có tài nấu ăn và gọn gàng sạch sẽ, hơn nữa còn có tác phong của một lãnh đạo.
Là một cô gái mạnh mã.
Thế nhưng bây giờ Hà Vân Phi lại không thể đến với Hoắc Minh Dương khiến bà cảm thấy hơi thất vọng: “Thế con muốn kết hôn với Tô Thanh Anh ư?” “Đúng thế, bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện nên chờ thêm một tuần nữa cô ấy xuất viện rồi chuẩn bị đến chuyện kết hôn.” Trong lòng Hoắc Minh Dương vẫn nhớ thương Hà Vân Phi nhưng nghĩ một đằng lại nói một nẻo.
“Cái gì? Tô Thanh Anh đang ở trong bệnh viện ư? Ai bệnh thế, bệnh gì vậy?” Bà Hoắc cảm thấy hơi tức giận, vội vàng lên tiếng. Bà không muốn con trai mình ở bên một người bệnh.
Mợ cả nhà họ Hoắc không phải là vị trí một người bệnh có thể ngồi lên được.
“Có chuyện gì xảy ra thì con phải nói ngay với mẹ chứ, mẹ nhất định sẽ suy xét cho con” Bà vội vàng nói, nếu Tô Thanh Anh có bệnh gì trong người thì dù có phải cãi nhau với người nhà họ Tô hay là trở mặt với nhau cũng không thể để hai đứa nhỏ này đến với nhau được.
“Cô ấy mắc chứng trầm cảm, chuyện hai tay trước đó.’Anh giải thích gọn: “Chuyện này có liên quan đến nhà chúng ta nên con phải chịu trách nhiệm đến cùng.” “Nhảm nhí!” Bà Hoắc đặt chén cơm lên bàn rồi lớn tiếng nói với Hoắc Minh Dương: “Chuyện khác thì mẹ không cần biết nhưng bây giờ nó là một quả bom nổ chậm có thể xảy ra chuyện gì đó bất kì lúc nào, nhỡ nó tạo thành tính cách cực đoan phản xã hội thì phải làm sao bây giờ? Con không thể kết hôn với nó được” “Con xin lỗi, con đã quyết định thế rồi” Anh nói xong bèn đặt cái chén xuống: “Con ăn xong rồi! Khó lắm con mới tính đến chuyện kết hôn, chẳng lế mẹ muốn để con độc thân thế này cả đời ư?” Anh nói xong bèn đi thẳng lên lầu, đầu óc suy nghĩ rối như mớ bòng bong.
Dường như có một sợi dây gai nào đó đang siết chặt lấy trái tim anh và không cách nào gỡ ra được.
Cuối cùng Hà Vân Phi vẫn không trở về, cả đêm đều không về…
Tối đó, Hà Vân Phi dẫn Lữ Hoàng Trung về nhà, anh ta không có ý định đi nên dứt khoát ở lại cùng với Hà Vân Phi.
Có mấy cuộc điện thoại gọi tới nhưng anh ta chỉ liếc mắt nhìn rồi tắt luôn, Hà Vân Phi biết chắc chắn Lữ Hoàng Trung đang có việc gì đó: “Nếu anh bận việc thì có thể về trước” “Không sao đâu, để em ở đây một mình anh sẽ lo lắng.” Anh nhìn quanh một vòng rồi cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.” “Bây giờ Đại Bảo vẫn còn ở nhà họ Hoắc, sắp tới em phải làm thế nào bây giờ?
Cứ ở nhà họ Hoắc mãi cũng không phải là cách, bây giờ tình hình thế này một mình em cũng được thôi nhưng em lại thấy lo cho Đại Bảo” “Anh biết rồi, anh sẽ ở lại! Anh không thể nhìn em với đứa nhỏ lạc lõng ở đây thế này được” Anh ta cười cười, sau đó hứa hẹn với Hà Vân Phi, suy cho cùng có rất nhiều chuyện trên đời anh muốn làm nhưng không làm được, bây giờ Hà Vân Phi đang cần đến mình nên anh ta không thể nghe lời như vậy nữa.
“Thế thì không tốt lắm đâu, mẹ anh sẽ lo lắng đấy” Cô lo cho Lữ Hoàng Trung, thật ra một mình cô ở với con cũng được thôi.
“Không sao cả, ở bệnh viện cũng không có việc gì gấp, chuyện ở nhà thì anh chỉ cần canh giờ rồi về là được thôi” Trước đó không bị ai quản thúc như thế, bây giờ lại bị điều khiển như một con rối khiến anh ta cảm thấy hơi khó chịu.
“Được, thế thì phiền anh vậy! Mai em sẽ đón Đại Bảoh về đây.” Cô cười cảm ơn Lữ Hoàng Trung, buộc lòng phải thừa nhận răngh2 bây giờ chỉ còn mỗi người đàn ông này là đáng tin nhất.
“Bên ngoài có xe?” Lữ Hoàng Trung cực kì nhạy bén, anh ta kéo rèm cửa sổ lại để chặn ánh đèn pha xe hơi từ bên ngoài.
Trước khi chiếc rèm được đóng lại thì dường như Hà Vân Phi đã trông thấy gì đó, cô đi tới kéo nhẹ rèm cửa.
“Hoắc Minh Dương.” Thế nhưng chiếc xe đã đi rất xa rồi., Chiếc Ferrari bản màu vàng số lượng giới hạn này chỉ có mỗi mình Hoắc Minh Dương lái nổi.
“Hôm nay em đã tổn thương cậu ấy rất nhiều.’ Lữ Hoàng Trung thở dài, bóng lưng cuối cùng khi Hoắc Minh Dương đi quá dứt khoát, đó là hình tượng ngang ngược lạnh lùng anh ta từng biết.
Hình tượng đó hoàn toàn khác với vẻ mặt nhìn thấy Hà Vân Phi trước đó, ngày xưa anh cũng không lạnh lẽo đến mức này.
“Em biết, bản thân em cũng thấy rất khó chịu.’ Tổn thương Hoắc Minh Dương thì cô cũng bị cứa một nhát vào tim.
“Thế tạo sao em còn làm thế?” Lữ Hoàng Trung cười, anh muốn biết Hà Vân Phi suy nghĩ thế nào, những việc cô gái này làm luôn khiến anh cảm thấy giật mình, rõ ràng hai người có thể ở bên nhau như bao người.
“Hôm qua Tô Thanh Anh tới đây, giữa em và cô ta thì anh ấy đã lựa chọn Tô Thanh Anh” Đó chính là lựa chọn khó khăn nhất.
Nó là đống vữa tô lên những viên gạch quyết tâm rời đi của Hà Vân Phi, dù anh có tốt đến mức nào, có yêu thương cưng chiều bao nhiêu thì chỉ một hành động đó thôi cũng đủ để cô chọn từ bỏ.
“Em cũng hết cách rồi, em thật sự không hợp với Hoắc Minh Dương.” Cô vẫn không thể chắc chắn được, trong lòng vẫn còn một vấn đề khó khăn không thể dứt bỏ, cô kéo rèm cửa ra để nhìn muôn vàn ánh sáng lấp lánh trên bầu trời.
“Em có cảm giác em đang có lỗi với rất nhiều người, mỗi lần ở bên Hoắc Minh Dương em lại nghĩ tới mẹ cùng với hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng dành cho em cùng với đứa con của mình thời điểm đó…” Bây giờ nhắm mắt lại cô vẫn nhớ được cảm giác lúc đó, chẳng có lúc nào nỗi sợ hãi đó biến mất.
“Chuyện đã trôi qua lâu thế rồi, sao em vẫn còn canh cánh trong lòng mãi thế?” Lữ Hoàng Trung nhìn Hà Vân Phi bây giờ lại không đành lòng nói thêm điều gì. Thế nhưng bây giờ anh không thể thay đổi được suy nghĩ trong đầu Hà Vân Phi, dường như cô ấy đã chắc chắn tất cả mọi chuyện trước kia đều do Hoắc Minh Dương.
“Không thể nào quên được, dù có đổi thành bất kì ai thì họ cũng sẽ giống em, không thể chịu nổi những tổn thương đó.’ Cô biết dù mình có làm bất kì điều gì thì đó vẫn là sự thật không thể thay đổi, chỉ bằng cứ chấp nhận nó từng ở đó vậy thôi.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, không cần biết mọi chuyện thế nào thì anh vẫn ủng hộ em, dù em có đưa ra lựa chọn thế nào” Lữ Hoàng Trung quan tâm săn sóc nói khiến Hà Vân Phi cảm thấy ấm lòng hơn nhiều. Sau đó bọn họ chẳng nói được gì nữa, người đàn ông này vừa nói cho cô rất nhiều thứ và cô cần thời gian để tiêu hóa những lời nói đó.
“Thế ư, có lẽ là do em suy nghĩ nhiều quá rồi.” Hà Vân Phi thở phào nhẹ nhõm, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, tình trạng này tệ thế nào thì bản thân cô là người biết rất rõ, cô cũng biết mình nên và không nên làm gì, chỉ là cô không thể hoàn thành nó ở mức độ tốt nhất.
Đại Bảo không tìm thấy Đại Bảo nên hơi buồn bã, Hà Vân Phi Hà Vân Phi vội vàng ngồi bên cạnh an ủi cậu nhóc mới khiến thằng bé vui vẻ hơn.
Lữ Hoàng Trung mất rất lâu để chìm vào giấc ngủ còn Hà Vân Phi lại không cách nào chợp mắt nổi.
Hôm nay rời khỏi nhà họ Hoắc chứng tỏ cô đã muốn dứt khoát với Hoắc Minh Dương, với tính tình của người đàn ông đó thì chắc hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế nhưng cô không thể thuyết phục bản thân mình lùi thêm một bước nào nữa.
Mơ màng thế nào cô lại ngủ thiếp đi, thế nhưng giấc ngủ ấy lại cực kì sâu, ai gọi cũng không tỉnh. Cô loáng thoáng nhìn thấy Hoắc Minh Dương đang ngồi xe lăn trong vườn hoa, sau đó cảnh tượng bỗng chốc thay đổi và Hoắc Minh Dương cũng đổi một vẻ mặt khác, nói với cô và Lữ Hoàng Trung.
“Tôi không biết trong đầu em đang suy nghĩ gì nhưng bây giờ tôi cực kì thất vọng với biểu hiện của em” Sau đó Hoắc Minh Dương cực kì thất vọng, cực kì đau lòng cũng như không còn bất kì một tình cảm nào với cô nữa, nếu có chỉ là trách móc, hoán hận nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến việc rốt cuộc cô đã yêu Hoắc Minh Dương nhiều thế nào… Tỉnh giấc, cả gối đầu đã ẩm ướt.
Cô đột nhiên rất nhớ Hoắc Minh Dương, hai đêm quấn quýt triền miên đó vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô và có muốn quên cũng không cách nào xua đi được. Chắc là cô trúng phải bùa mê thuốc lú gì rồi, người đàn ông đó chính là độc, trên người anh còn có một sức hút ma mị nào đó khiến cô không cách nào chống cự, rồi lại không nỡ buông tay.
Cô với lấy điện thoại để xem đồng hồ, đã gần ba giờ.
Cô năm trên giường lăn qua lộn lại mãi rồi vẫn quyết định xuống giường, hoàn toàn không suy nghĩ gì, cứ ngồi trước bàn trang điểm đến tận khi trời hừng sáng.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bối rối và hoảng hốt thế này, hoàn toàn không ngờ mình lại làm những chuyện như thế.
Cô biết rất rõ lý trí vẫn chưa khiến trái tim trong lồng ngực cô hài lòng nhưng cô không ngờ mình lại yêu Hoắc Minh Dương sâu đậm đến thế.