Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 258




Chương 258: Bị truyền thông vây quanh

 

Hoắc Minh Dương đen mặt khi nhìn những thứ viết trên mặt báo: “Loại tin tức thế này mà cũng có thể lên báo được.

Anh có chút không vui, ngày thường tin tức không ít, chưa có tin gì mà anh chưa xem qua cả, thế mà hiện tại loại chuyện phiếm như này lại rất dễ bị đưa lên trang nhất: “Xem thế nào rồi xử lý đi”  Hà Vân Phi bước vào, cảm thấy không khí có chút kỳ lạ. “Sao thế?” “Không sao, hôm nay em định làm gì, tôi sẽ đi cùng em” Hoắc Minh Dương đề nghị với tinh thân tốt hiếm thấy.

“Không định làm gì cả, mà này anh có chuyện gì muốn giấu tôi à?” Lúc Hoắc Minh Dương che giấu suy nghĩ của mình so với dáng vẻ thường ngày của anh rõ ràng là khác nhau, vẻ mặt anh bây giờ cô nhìn một cái là biết ngay.

“Không có gì, em đừng nghĩ linh tinh nữa, có bận gì thì mau đi làm đi.” Anh cũng có việc phải làm, hiện tại không muốn vì loại tin tức này mà phải đau đầu, điều quan trọng hơn là phải  nghĩ xem mình nên làm gì trước đã: “Nếu cô có nhu cầu gì thì cứ nói với tôi” Anh biết rõ trong lòng cái gì mới là quan trọng nhất.

Vì vậy dù bây giờ có thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể kiêm chế được sự tức giận của bản thân.

Anh hận một nỗi không thể đích thân đến bắt họ ngừng viết tin ngay lập tức, nhưng sau nghĩ đi nghĩ lại thì thôi không chấp. Đột nhiên anh lại muốn biết Hà Vân Phi sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy mấy tin tức đó.

Buổi trưa Sara vào văn phòng, vừa định nói chuyện thì lại nhìn sang Hà Vân Phi.

Hoắc Minh Dương nói không sao cả, cô mới dám tiếp: “Tổng giám đốc, có chuyện rồi.” “Chuyện gì?” Anh không hề hoảng sợ, chuyện vừa rồi chẳng phải chuyện lớn nên anh cũng không lo lắng.

“Thưa Tổng giám đốc, ở dưới lầu đều là phóng viên muốn phỏng vấn anh” Sau khi Sara nói xong liền nhìn thấy Hoắc Minh Dương mặt mũi tái nhợt, có vẻ như sự không vui đã đạt đến giới hạn rồi.

Điều này khiến cô không biết phải làm sao mới được.

“Chuyện này… làm sao đây ạ?” “Cô đến phòng quan hệ công chúng đi, tìm tôi làm gì?” Anh sẽ không xuống lầu phỏng vấn, việc gì phải đứng đây chờ anh, chờ có được cái gì đâu.

“Tôi… thưa Tổng giám đốc, tôi không biết phải nói với anh như thế nào, nhưng tôi cảm thấy có vài thứ không thể kiểm soát được, bọn họ sống chết chờ bằng được anh ạ” Nếu như phòng quan hệ công chúng hữu dụng thì đã đuổi được bọn họ đi từ lâu rồi, chuyện buổi sáng còn chưa xong đã đến trưa, rồi đến chiều thì cũng phải cho nhân viên tan ca chứ.

“Được nồi, tôi hiểu rồi” Hoắc Minh Dương nói xong trực tiếp rời đi.

Anh không muốn dính líu, cũng không muốn giải thích gì với mấy thứ đó.

Kết hôn với Tô Thanh Anh dù có ra sao thì cũng là chuyện riêng của anh, giờ chuyện cá nhân của mình lại bị spotlight chiếu rọi như vậy khiến anh không tránh khỏi bực bội.

“Xin lỗi Tổng giám đốc, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác” Đúng lúc đó phòng quan hệ công chúng gọi điện đến, cuối cùng buộc Hoắc Minh Dương xuống lầu.

Hà Vân Phi cũng đi theo, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác của cô cho biết đó không phải chuyện nhỏ, nếu không thì nét mặt của anh cũng không nghiêm trọng như vậy.

“Tổng giám đốc Dương, xin hỏi hôn sự của anh và cô Tô Thanh Anh sắp diễn ra phải không ạ…” Mọi người đều nhao nhao lên hỏi những câu hỏi khác nhau, nhưng về cơ bản nội dung đều là một, điều này khiến Hoắc Minh Dương cảm thấy rất phiền: “Muốn biết chuyện này, các người có thể tới cửa biệt thự của tôi †ha hồ mà chụp ảnh. Cớ sao lại tụ tập trước công ty gây rối như vậy?” “Chúng tôi không phải gây rối, chúng tôi chỉ muốn cho mọi người thấy được sự thật” Một phóng viên nói, sống chết cũng phải đeo bám gây khó dễ cho anh.

Hoắc Minh Dương nghe xong có chút không vui, nhưng anh biết rằng bất cứ điều gì anh nói sẽ bị phóng đại đến vô hạn.

Anh rất không vui, những người này khiến anh vô cùng khó chịu.

Hà Vân Phi không chịu được cảnh các phóng viên làm khó dễ Hoắc Minh Dương liền lên tiếng: “Nếu như các người cố tình tới quấy rối, tôi nghĩ công ty chúng tôi có quyền kiện các người.

Các người như thế này chính là đang vi phạm pháp luật đấy” “Tôi không biết các người nghĩ thế nào, nếu các người có bất kỳ nhu cầu gì thì lập tức nói với tôi.” Hoắc Minh Dương nói, trong lòng bất mãn sâu sắc, có rất nhiều thứ không cách nào trút bỏ.

Không thể chọn cho mình trạng thái tốt nhất, cũng không có khả năng lựa chọn nhiều hơn.

Chỉ là lúc này, Hoắc Minh Dương cực kỳ không vui khi bị mọi người quan †âm đời tư như vậy: “Các người có thấy rằng chuyện này rất vô nghĩa không?” Sự buồn chán của anh hiện rõ trên khuôn mặt Có nhiều chuyện dù làm thế nào cũng không thể khiến mọi người đều có thể thông cảm cho anh.

“Tôi không biết các người muốn nói gì, tôi rất đau đầu” Hoắc Minh Dương tự mình trả lời, khiến tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt, không ai nghĩ rằng Hoắc Minh Dương lại trả lời như vậy.

“Tôi luôn cảm thấy cho dù tôi nói cái gì, các người cũng có lý do muốn cùng tôi đào sâu câu chuyện, nhưng các người biết không, có một chuyện là thật” Nói xong anh liền dừng lại, không nói gì nữa. Có rất nhiều chuyện là tích lũy từng chút từng chút một, và trong quá trình tích lũy ấy, anh có được và cũng mất đi rất nhiều: “Tôi không quan tâm người khác nói gì, lúc này tôi chỉ có thể nói với các người một điều, đó là có rất nhiều sự việc hoàn toàn không giống với những gì các người nghĩ” Đây là điều cuối cùng anh nói, sau đó lại im lặng, không một ai ở đây có thể hiểu được trái tim anh.

“Tôi nói xong rồi, muốn nghĩ thế nào thì tùy các người” Anh thực sự không biết phải làm gì để làm hài lòng tất cả mọi người. Bây giờ những người ở đây đều được tổ chức và tính toán trước để làm khó cho anh.

Nhưng anh không thể nhận thua, tiếp sau không hề có một câu giải thích gì, Hoắc Minh Dương đi thẳng lên lầu.

Anh nhấc điện thoại lên, bấm một vài số: “Tô Thanh Anh, đám phóng viên trước cửa công ty là thế nào, cô giải thích đi” Anh không phải tên ngốc, ai rảnh rỗi đến mức nhàm chán lại đi làm ra loại chuyện thế này chứ, trừ đối thủ ra thì chỉ còn có người thân cận nhất bên cạnh là có khả năng.

Những người được cho là thù địch với anh cũng không đủ can đảm để thách thức anh một cách công khai như vậy, nên chỉ còn lại một Tô Thanh Anh: “Minh Dương, không phải, anh đang nói cái gì vậy, em không hiểu” “Đừng nói với tôi chuyện có hay không, nếu có chuyện gì thì nhanh chóng giải thích rõ ràng cho tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội.” Có nhiều chuyện rất khó để giải thích một cách cặn kẽ, nhưng trong lòng anh đã hiểu rõ cái gì là quan trọng nhất, còn cái gì chỉ là thứ yếu mà thôi.

“Em không muốn quản nhiều như vậy nữa, dù sao mọi thứ gần như đã rõ ràng rồi” Tính tình của Hoắc Minh Dương ra sao cô ta là người biết rõ nhất, không thể tưởng tượng nổi nếu để cho anh biết chuyện thì sẽ ra sao.

“Em sẽ cho anh một lời giải thích” “Không cần, cô mau bảo những người này biến đi cho tôi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra” Hoắc Minh Dương nói xong liền dập máy.

Tất cả sự không vui vừa rồi vẫn còn đọng lại trên mặt anh, không có bất kỳ thay đổi nào.

“Nếu cần gì cứ bảo em” Cô ta còn chưa kịp nói xong trong điện thoại đã nghe thấy một tiếng tít, Hoắc Minh Dương cúp máy rồi.

Hà Vân Phi lên lầu, nhìn thấy Hoắc Minh Dương vẫn còn tâm tư gọi điện thoại: “Vừa rồi tôi rất lo lắng cho anh, mà giờ xem ra anh vẫn vui vẻ quá nhỉ” Cô không chút do dự nói, trong lòng cảm thấy có chút phiền muộn, nhưng không biết là phiền muộn chỗ nào.

Trong tim cô lờ mờ chút gì đó khó có thể giải thích rõ ràng.

Cô không kiềm chế được tính khí của mình, nhưng cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

Một số thứ như có mà cũng như không.

“Tôi không biết thế nào nhưng tôi cảm thấy có một số chuyện dù anh có nói hay không cũng vô dụng” Lời nói của cô tràn đầy khiêu khích.

Dường như cô có chút bất mãn đối với Hoắc Minh Dương: “Sao? Em ghen à?” Anh hỏi.

Khó có ai định nghĩa được thứ cô muốn vào lúc này là gì: ‘Được rồi, anh thì giỏi rồi, anh có cách gì thì trực tiếp nói với tôi xem nào.” Trong lòng cô rất bất mãn nhưng lại không thể nói ra, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn kiềm chế cảm xúc của mình, tuyệt không thừa nhận mình có suy nghĩ gì về Hoắc Dương Minh, cô không cho phép người khác nói, kể cả là nghi ngờ cũng không.

“Hà Vân Phi, em ghen sao?” “Đừng nói linh tinh nữa đi. Tôi khuyên anh nên xem xem mình có cái gì và muốn cái gì kìa” Nói xong, cô trực tiếp đi ra ngoài, không muốn đối mặt với những thứ vô nghĩa.

Mọi chuyện không vui được che giấu chỉ trong thoáng chốc, bởi cô biết rõ với mình cái gì là quan trọng, cái gì chỉ là là thứ yếu.

Nhìn thấy thái độ của anh, trong lòng cô thậm chí không cảm thấy khó chịu mà hình như còn rất thoải mái: “Thực ra, anh ở bên cô ấy rất ổn” Trong lòng cô thật sự nghĩ như vậy, nhưng khi vừa nói ra, giọng điệu của Hoắc Minh Dương rõ ràng đã thay đổi.

“Tôi nói cho em biết, Hà Vân Phi, em đừng nghĩ tôi không dám làm gì em.

Hà Vân Phi lập tức không chịu thua kém nhìn anh: “Xin lỗi Tổng giám đốc Dương, tôi với anh có quan hệ gì không?” “Em cứ phải nói chuyện với tôi như thế này sao?” Anh thực sự cảm thấy lồng ngực mình hơi đau nhói, trong lòng rất khó chịu. Giọng điệu của Hà Vân Phi khiến anh cảm thấy thất vọng.

“Rốt cuộc tôi là người như thế nào trong lòng em?” “Không phải như vậy, anh nghe tôi nói đã, bất luận anh là ai hay tôi là ai, chúng ta cũng không thể có điểm giao nhau. Chúng ta ngay từ đầu đã không thích hợp.” Trong lòng cô rất rõ điều gì nên làm và điều gì không nên làm, không có chỗ cho sự hối hận.

Bây giờ chỉ có thể kiên trì, tất cả những gì có thể làm chỉ là kiên trì mà thôi.

Đã quen rồi thì tự khắc sẽ biến thành thản nhiên.

“Em thực sự làm tôi thất vọng.” Giọng điệu của Hoắc Minh Dương thay đổi ngay lập tức khi anh nói điều này.

Hà Vân Phi không thể nhận định rõ được con người này, anh thay đổi quá nhanh, không biết khi nào vui và khi nào tức giận, tâm tình bất ổn khiến cô khó mà nắm bắt được.

“Tôi… không biết phải nói gì, nhưng giờ tôi thực sự rất mệt” Cô từ bỏ một số thứ chính là vì muốn có được chúng.

Người đàn ông này luôn có cách để khiến người ta trở thành con rối dưới tay mình, không thể phủ nhận hiện †ại cô cũng vô cùng thất vọng, không muốn nói lời tạm biệt với người đàn ông này dễ dàng như vậy, nhưng cô lại không muốn trở thành con rối của anh †a. “Tôi… cảm thấy nói gì cũng vô dụng” Thất vọng, trong khoảnh khắc tim như chết lặng, tất cả những điều thích và không thích đều lập tức biến thành hư không.

“Tan ca rồi, tôi đi trước” Nói xong cô rời đi không thèm nhìn lại. Chỉ có Hoắc Minh Dương mới có bản lĩnh này, khi mà anh có thể khiến cho tất cả mọi người không thể thay đổi suy nghĩ của mình , có thể nâng người ta lên thiên đường, rồi lại có thể ném người ta xuống địa ngục trong nháy mắt.

Cô dường như đã bị kết án tử hình, có cố thế nào cũng không thể tìm ra đường thoát.

Cô cảm thấy việc mình muốn ở bên người đàn ông này luôn mạng lại cho cô sự thất vọng, đợi đến khi cô muốn từ bỏ thì người đàn ông ấy lại luôn xuất hiện bên cạnh cô một cách khó hiểu.

Tất cả những điều vui vẻ hay đau buồn đều không thể làm cho Hà Vân Phi có chút dao động, người đàn ông này không xứng để cô thích như vậy.