Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 255




Chương 255: Con giống cha

 

Một người phụ nữ có thể thành công như vậy trong sự nghiệp, chắc chắn không phải chỉ dựa vào nhan sắc.

“Được, anh cũng hiểu rồi, em không cần nói thêm gì đâu” Anh nói một cách đơn giản, không giống như người khác, tất cả những vui vẻ và không vui trong lòng đều biến mất.

Cô sợ phải thấy Hoắc Minh Dương không vui hơn tất cả mọi thứ. Thà rằng chịu tủi thân một chút cũng còn hơn là chọc tức Hoắc Minh Dương.

Suy cho cùng thì, cô đã không thể hiểu nổi Hoắc Minh Dương của hiện tại rồi.

“Đúng rồi, bạn của em có mời chúng ta cùng đi chơi, anh có muốn đi xem không, có thể câu cá luôn” Cô nhớ trước đây Hoắc Minh Dương rất thích câu cá, không biết có thích cuộc thi câu cá không.

Tóm lại, dù có thế nào đi chăng nữa thì ngày mà bọn họ kết hôn cũng không còn xa rồi.

“Được, em xem khi nào đi, em tự lên kế hoạch đi, đến lúc đó chỉ cần báo với anh một tiếng là được” Anh cũng không từ chối, mà cũng không có lí nào  lại từ chối, vì dù sao anh đúng là rất thích. Nhưng không phải thích dến mức như cô phóng đại.

“Bởi vì anh cảm giác bây giờ dù cho anh có làm gì đi nữa thì em cũng không thể nào thông cảm cho anh, cũng sẽ không chú ý một chút nào đến cảm xúc của anh” Trong lòng anh có chút không thoải mái, nhưng không biết làm thế nào.

Dẫu sau cũng có quá nhiều thứ không thể làm được, trong lòng anh cũng biết rõ việc nào là quan trọng, việc nào thì không.

Tất cả những điều vui vẻ hay bất hạnh trên đời cũng không thể khiến tất cả mọi người đều cảm thấy hài lòng, tốt hơn hết là đừng cố chấp, cũng đừng nhắc đến, vì những sướng đau vui buồn rốt cuộc cũng chỉ có bản thân là thấu hiểu được.

“Đúng rồi, anh có việc muốn nói với em” Anh đột nhiên mở miệng, Tô Thanh Anh liên nhanh chóng tập trung cao độ vào câu chuyện của mình.

“Sao vậy, anh nói đi.” “Anh định cho Hoắc Minh Vũ nghỉ phép cưới, tâm đó anh chắc chắn sẽ rất bận, em cũng có thể đi đâu đấy chơi rồi bao giờ muốn quay về thì về” Hoắc Minh Dương không chịu nổi việc Tô Thanh Anh cách hai ba ngày lại chạy đến quấn lấy mình, mới đưa ra lời đề nghị.

Từ trước đến nay anh chưa từng để ý đến cảm nhận của Tô Thanh Anh mà cứ trực tiếp đưa ra quyết định của bản thân.

Điều này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.

“Sao anh có thể đối xử với em như vậy?” Cô không thể không hỏi ngược lại anh.

-Anh thật sự cũng không còn cách nào khác, em phải biết, bất kể anh có cố gắng làm gì đi nữa thì cũng không thể nào làm cho em vui vẻ, càng không thể khiến bản thân mình thoải mái” Đây chắc hẳn là lí do tốt nhất rồi, cũng là lí do không thể chối từ.

Vì có rất nhiêu chuyện đã bắt đầu âm thầm manh nha bén rễ, tất cả mọi người đều không thể kiểm soát hay dự đoán trước, và cũng rất nhanh sẽ có kết quả..

Anh có thể để người ham chơi ham vui như Tô Thanh Anh đi du lịch khắp nơi trên thế giới, như vậy sẽ khiến cô sống vui vẻ hơn một chút. Còn nếu bên cạnh anh, anh khó có thể bảo đảm hạnh phúc cho cô, anh chính là người như thế, luôn quyết định mọi việc thay Tô Thanh Anh, khiến cô không thể nói được gì, dứt khoát bỏ qua quyền lợi trò chuyện với nhau.

Người đàn ông này cố tình làm vậy.

“Không được, em bắt buộc phải ở lại cùng anh” Cô nói xong liền quay sang cười với Hoắc Minh Dương, có một số việc cô nhất định phải khiến anh nhìn nhận rõ sự thật.

“Anh không biết em thích anh nhất ở điểm gì phải không?” Cô đột nhiên hỏi như vậy khiến Hoắc Minh Dương không biết nên đáp trả thế nào, nhưng trong lòng đã có dự cảm không lành.

“Chính là dù anh có làm gì đi nữa, em đều sẽ ủng hộ anh, đồng dạng, bất kể em lựa chọn thế nào thì cũng là tự do của em, em tin rằng anh sẽ nghe †heo em, chiều chuộng em vô điều An” kiện: Tô Thanh Anh tiếp tục tự tin nói, đơn giản không thèm nhìn bộ dạng của Hoắc Minh Dương, cô sợ nhận được đáp án là sự từ chối, nếu như vậy cô sẽ không chịu nổi mất.

“Em thì giỏi rồi, anh thật sự không bằng em” Anh thua tâm phục khẩu phục, người phụ nữ này luôn có thể làm ra những việc ngoài sức tưởng tượng của anh.

“Cũng tuỳ thôi, dù sao những gì em muốn nói cũng nói rồi, muốn làm cũng làm rồi, không còn gì để tiếc nuối nữa” Nói xong liền thở dài một hơi, nháy mắt tất cả những không vui vừa nãy đều biến mất.

Cô không hề do dự hay hối hận, tất cả mọi việc như tua lại một lần trong tâm trí rồi biến mất không còn dấu vết.

“Nếu được, em cũng hi vọng có thể giống như anh, việc gì cũng có thể làm tốt nhất trong khả năng của mình” Cô nói xong thì không nói thêm gì nữa, những vui vẻ hay bất hạnh đối với cô cũng đã không còn quan trọng, thứ tối thiểu nhất cô cũng đạt được rồi.

“Chuyện của Hà Vân Phi, bản thân em đã hiểu chưa?” Anh cảm thấy có chút đau đầu, đột nhiên hỏi một câu.

“Người phụ nữ đó, em thấy anh rất có hứng thú với cô ta, anh thấy em có thể thích nổi không?” Cô ta hỏi ngược lại, trong lòng rất không hài lòng với Hà Vân Phi, bèn trực tiếp thể hiện ra ngoài.

Cô ta không chấp nhận ngoại trừ cô ta ra, Hoắc Minh Dương có thể thích bất kì người nào khác.

“Em có thể nào đừng ích kỷ đừng tùy hứng như thế nữa được không?” Giọng anh nghiêm nghị đầy trách móc, người phụ nữ này lúc nào cũng có cách khiến anh tức giận.

“Anh vì cô ta mà nói em tuỳ hứng? Nói em ích kỉ ư?” Cô ta không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt.

“Thôi được rồi, bây giờ anh đang rất bận, em đừng nói gì nữa, có việc gì chút nữa lại đến tìm anh” Anh thẳng thừng từ chối tiếp tục tán gẫu với người phụ nữ này.

Chung quy, có nhiều thứ không thể giải thích, cũng không thể nói rõ ràng.

“Chẳng hiểu em kiểu gì, lúc nào cũng sợ thiếu phiền phức, cũng không nghĩ xem bản thân đang ở tình huống nào” Anh ít khi nói những lời khó nghe như vậy với Tô Thanh Anh, Tô Thanh Anh cực kì tủi thân, suýt chút nữa là chảy nước mắt khóc.

Trong lòng tủi thân không chịu nổi: “Có phải anh ghét em rồi không, trước đây anh không hề như vậy” Nói đoạn, không nhịn được mà tủi thân đến mức nước mắt cũng chảy ra, bao nhiêu năm nay Hoắc Minh Dương không hề chạm vào cô dù chỉ một chút.

Đến người ngoài còn hoài nghi có phải “chỗ kia” của anh lẽ nào không xong, cô cũng mấy lần nghĩ muốn, nhưng vẫn chưa làm được. Bây giờ thì không nhịn được cũng bắt đầu nghi ngờ anh.

“Hoắc Minh Dương, anh có cưới em không?” Cô đột nhiên hỏi Hoắc Minh Dương như vậy, sự khó chịu trong lòng chỉ có bản thân cô hiểu rõ.

Cô ta cũng không định nói bất cứ lời lẽ không hay nào, chỉ đơn giản là muốn Hoắc Minh Dương yêu mình nhiều hơn một chút.

Có một số chuyện mãi mãi cũng không thể dễ dàng đạt được, có một số người cũng là dạng như thế, Hoắc Minh Dương chính là người mà ta cô cực kì cố gắng với tới, là giấc mơ cô ta không ngừng mơ ước.

“Em yêu anh, anh đừng đẩy em ra nữa” Cô ta tiến lên ôm lấy Hoắc Minh Dương, sỉ mê nói ra lời trong lòng, lời bày tỏ và động tác của cô ta đến quá đột ngột khiến Hoắc Minh Dương không kịp phòng bị, anh giật mình, trong lòng không biết nên làm thế nào, chỉ có ý muốn tách ta, không muốn thân mật như vậy với Tô Thanh Anh.

Trước đây anh cứ nghĩ rằng bản thân mình từng thích Tô Thanh Anh, nhưng chính lúc này anh lại thấy cảm giác đó không còn chân thật nữa. Anh căn bản không hề từng thích cô ta, nếu không không thể ngay đến cái ôm của cô ta mà anh cũng muốn gạt ra.

Đây là việc người bình thường sẽ không làm, càng không phải việc anh sẽ làm.

Trong lòng anh hiểu rõ cảm giác của bản thân, nên càng muốn kháng cự: “Buông ra.” “Không buông, anh đừng từ chối em nữa, em xin anh” Cô kiên trì nói, nước mắt chảy cả ra, lộ ra bộ dáng nếu Hoắc Minh Dương từ chối, cô sẽ hận bản thân không thể chết quách đi.

“Những cái khác em không quan tâm, nhưng bây giờ anh như vậy, em không biết nói gì mới tốt” Cô vẫn biết cái gì là quan trọng nhất với mình, chỉ cần có thể giữ chặt lấy người đàn ông này thì cho dù có mất đi tất cả mọi thứ, cô cũng sẽ không đau lòng chút nào, càng không có một chút tiếc nuối nào.

“Anh giỏi thật, tuỳ anh vậy, đại khái là chỉ cần là chuyện em muốn, Hoắc Minh Dương sẽ không có lí do gì để từ chối, đây là lời trước đây anh từng nói với em, anh đã quên rồi ư?” Tô Thanh Anh dùng lời nói trước đây khi Hoắc Minh Dương nói với mình để nhắc anh tỉnh táo lại, không muốn anh tiếp tục mê muội nữa.

Người phụ nữ đó đã có con, còn dây dưa không rõ ràng với Lữ Hoàng Trung, căn bản không xứng với Hoắc Minh Dương.

“Nghe em này, bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng không thể khiến anh và em chia tay nhau, anh tin tưởng em, cho em một cơ hội được không?” Cô ta không muốn nghĩ gì nữa, cô ta chỉ muốn ở bên cạnh Hoắc Minh Dương mãi mãi mà thôi, vì sao lại khó khăn như vậy chứ? Tất cả mọi người đều chống lại, đều không đồng ý, nhưng cô ta vẫn muốn kiên trì tiếp tục, bởi không ai biết được cô ta đã phải trả giá như nào, phải hi sinh bao nhiêu mới được ở cạnh Hoắc Minh Dương.

“Chịu thua em luôn, đi thôi, chúng †a ra ngoài ăn.” Vốn dĩ anh tính tối nay hẹn Hà Vân Phi đi ăn, xem tình hình bây giờ có lẽ không hẹn được rồi, mà dù sao cũng không đúng thời điểm lắm, không có gì để nói, nên anh cũng dứt khoát thôi không nghĩ nữa, muốn làm gì thì làm, muốn thế nào thì thế ấy.

Người cũng đi rồi, cũng không muốn có nhiều thêm vài vấn đề.

Tô Thanh Anh nghe Hoắc Minh Dương nói muốn dẫn cô ra ngoài liền không từ chối, vội chỉnh lại trang phục rồi đi theo sau Hoắc Minh Dương.

“Em không biết bây giờ nên làm thế nào, nhưng được ở bên cạnh anh thế này thật là tốt” Bộ dạng vừa lòng của cô khiến Hoắc Minh Dương tin tưởng.

“Em yêu anh, không phải chỉ đơn thuần là nói cho có lệ. Em không biết nữa, dù sao thì nhìn dáng vẻ anh bây giờ, em cũng không biết phải nói thế nào mới tốt” Cô ta có chút lo lắng, trong lòng sợ Hà Vân Phi sẽ cướp đi hạnh phúc mà cô không dễ gì có được. Nhưng Hoắc Minh Dương thế này cô ta cũng không hiểu được, không biết phải nói gì.

“Thôi thì anh cứ xem mà làm, chỉ cần anh vui là được” Cô ta bây giờ đã bỏ cuộc rồi, không muốn nghĩ thêm gì nữa, tất cả mọi việc đều không được tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Trong lòng đã không còn xúc động xốc nổi như trước đây, chỉ còn lại quyết tâm dù thế nào đi nữa cũng phải lấy được thứ mình muốn.

“Anh sợ em rồi, thôi bỏ đi, giờ anh đưa em đi, em đừng có làm loạn nữa” Anh sợ người phụ nữ này, sức mạnh của cô không tầm thường, đột nhiên lại nhớ đến thái độ cao ngạo lạnh lùng của Hà Vân Phi. Anh lắc đầu, cảm thấy bản thân thật đê tiện.

“Anh muốn đưa em đi ăn gì?” Cô ta có chút vui mừng hỏi.

“Em muốn ăn gì thì ăn cái đó.” Hoắc Minh Dương đáp theo thói quen, dù sao ăn cái gì đối với anh cũng không quan trọng. Chủ yếu để Tô Thanh Anh tự chọn là được.

Lúc này, tại một nhà hàng mới mở, không gian cũng rất ổn, tranh thủ hôm nay Lữ Hoàng Trung trở về, Hà Vân Phi đã cùng anh đi ăn ở đó, chỉ đơn giản là muốn nếm chút hương vị mới mẻ.

“Không biết anh muốn chọn cái gì, chúng ta chọn bừa đi” Cô gọi mấy món ăn, vì biết khẩu vị của anh ấy cũng như mình nên cô ta liền chọn món giúp Lữ Hoàng Trung.

“Món em chọn hợp khẩu vị của anh” Nhìn qua menu, anh bèn gật gật đầu với Hà Vân Phi, những mệt mỏi mấy ngày qua cũng biến mất không còn. Chọn một suất salad cho Đại Bảo xong, phục vụ liền rời đi.

“Anh cũng biết là lâu rồi anh mới quay lại, tôi rất lo lắng đấy” Cô thật sự lo cho Lữ Hoàng Trung.

Dù nói thế nào thì người mà Đại Bảo quan tâm, cô cũng sẽ quan tâm.

“Không nói chuyện khác nữa, với bộ dạng bây giờ của anh, Đại Bảo sẽ lo lắng chết mất” Cô không hề nói quá, từ khi nhìn thấy Lữ Hoàng Trung, Đải Bảo liền quấn lấy người Lữ Hoàng Trung không chịu xuống. Cứ như có ai muốn giành bố với cậu vậy.

“Được rồi, không có chuyện gì đâu, Đại Bảo ngoan nào” Lữ Hoàng Trung vội vàng an ủi Đại Bảo, bình thường anh rất ít khi nhẫn nại, bây giờ thì lại dùng hết sự nhẫn nại đó cho Đại Bảo.

“Cảm ơn em, trước đây anh rất lo Đại Bảo sẽ không quen, bây giờ nhìn thì có vẻ rất quen thuộc rồi” Anh thở dài một hơi, Đại Bảo vẫn còn ổn, không đến mức như lời Diệp Thiến Nhi nói.

“Trước đây anh rốt cuộc đi đâu” Hiện tại cô ya vẫn còn để ý chuyện không biết Lữ Hoàng Trung bỏ đi đâu, trong lòng không quên được.