Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 220




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 220: Em là kẻ có tội, là kẻ độc ác nhất

 

Tìm thấy đứa bé rồi.

Tim Hà Vân Phi lại được thả xuống đất.

“Mai hãng tới đón đi, bây giờ đứa nhỏ đang ngủ rồi.” Hoắc Minh Dương nói vào điện thoại.

“Cái này… Lữ Hoàng Trung hơi do dự, suy cho cùng thì đó cũng là đứa bé Diệp Tĩnh Gia dùng mạng để đổi về.

“Bây giờ trên người đứa nhỏ có vết thương, hơi bẩn nữa nên để cô ấy nhìn thấy chắc sẽ đau lòng. Tạm thời cứ để lại chỗ tôi đi.” Không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại muốn giữ Đại Bảo lại chăm sóc một đêm.

Anh có thể hiểu được tâm trạng thương con của một người mẹ.

“Được rồi, sáng mai tôi sẽ đến đón thằng bé.” Lữ Hoàng Trung nói xong bèn cúp điện thoại.

“Sao vậy? Tìm được đứa nhỏ rồi ư?” Hà Vân Phi có cảm giác Hoắc Minh Dương đã tìm thấy đứa nhỏ, anh tài giỏi như thế thì tìm một đứa trẻ chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Đại Bảo hơi sợ hãi nhìn Hoắc Minh Dương.

“Chú ơi, chú có thể đưa con đi tìm mẹ được không?” Lần trước chú này đã dẫn cậu đi tìm mẹ và lần này cũng thế, cậu chỉ biết nhờ chú giúp thôi.

“Sao thế, con cứ nghỉ ngơi ở chỗ chú một đêm đã rồi mai hãng làm, hôm nay ngủ đi.” Đứa nhỏ cũng không xảy ra chuyện gì lớn.

“Nhưng mà mẹ sẽ nhớ con lắm” Cậu chỉ biết mỗi Hà Vân Phi thôi, không biết bây giờ mẹ thế nào, có lo lắng không.

“Không sao, chú đã gọi điện thoại cho mẹ bảo cô ấy đừng lo lắng” Anh nói xong bèn dừng lại, không muốn đào sâu.

Rất lâu sau khi nhận được tin tức Đại Bảo vẫn bình yên cô mới bình tĩnh lại.

“Thật ra em không cân phải lo lắng, dù sao Hoäc Minh Dương cũng là bố nó nên giữa hai bố con luôn có những mối liên hệ khó nói thành lời, chắc chắn Hoắc Minh Dương cũng thích đứa nhỏ và không làm gì thằng bé đâu.

Lữ Hoàng Trung vội vàng an ủi Diệp Tĩnh Gia, sợ cô suy nghĩ linh tinh.

Lữ Hoàng Trung sốt ruột khiến Hà Vân Phi thấy hơi áy náy.

“À, em có việc này muốn nói với anh” Cô thoáng bối rối rồi do dự nói.

“Chuyện gì thế?” Không biết nên nói như thế nào mới tốt, chỉ là cô cảm thấy tất cả mọi thứ không còn được tự nhiên và thoải mái như những gì cô tưởng.

“Em… Không có gì, chỉ là em thấy không biết nên làm cái gì mới tốt bây giờ nửa” Bây giờ cô không thể nói rõ †âm trạng của mình ra, không thoải thoải mái nói rõ ràng mọi thứ như trước.

“Sao thế?” Thấy Diệp Tĩnh Gia cứ muốn nói lại thôi anh lại thấy hơi khó chịu.

“Hôm nay em thấy Hoắc Minh Dương cùng với Tô Thanh Anh ở cùng nhau.

Cô nói xong bèn dừng lại một lát, Lữ Hoàng Trung không nói gì, chỉ chờ câu tiếp theo: “Thật ra em vẫn chưa buông bỏ như những gì em tưởng, nhìn thấy hai người họ ở bên nhau em vẫn thấy không thoải mái” Nói xong cố nén nước mắt nhưng vẫn ép mình cười vui: “Nếu biết trước em sẽ khó chịu thế này thì từ đầu em nên buông xuống” Nếu cô quên Hoắc Minh Dương thì tất cả mọi thứ đều không xảy ra.

Vấn đề là cô vẫn ngốc như thế, làm cách nào cũng không bỏ xuống được.

“Được rồi, em đừng nói nữa. Thấy Diệp Tĩnh Gia thế này là đủ biết cô vẫn còn chìm trong đó chưa thoát ra nổi.

Nếu trước đó không dính líu gì tới Hoắc Minh Dương thì lần này trở về cô đã không phải thay tên đổi họ.

Cô tưởng là mình đã buông bỏ được nhưng người đàn ông đó vẫn quanh quẩn trong trái tim cô.

“Được rồi, đừng khóc nữa, nếu là người khác thì cũng không thể quên đi dễ dàng như vậy đâu, dù là anh đi chăng nữa” Anh an ủi Diệp Tĩnh Gia, có vẻ như nói gì cũng không thể khiến mọi thứ trở về như chưa bắt đầu.

“Làm sao em nín khóc được bây giờ, anh để em nói cho hết lời đã” Cô tiếp tục nói, không cho người khác cơ hội ngắt ngang lời mình.

“Anh nghĩ xem tại sao em lại ngu ngốc như thế, nghe Đại Bảo ở chỗ anh ấy còn mừng thầm nghĩ nếu như Hoắc Minh Dương thật sự thích Bảo An…” Diệp Tĩnh Gia khóc, Lữ Hoàng Trung đỗ xe bên vệ đường rồi ôm lấy Diệp Tĩnh Gia thật chặt, mặc cho cô trút cảm xúc ra ngoài, Qua rất lâu mọi thứ mới khá hơn.

“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều” Mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn so với những gì cô tưởng khiến Diệp Tĩnh Gia lo lắng, và điều đó đã xảy ra.

“Anh biết gần đây em phải chịu áp lực rất lớn nhưng đừng đặt hết mọi cảm xúc của mình lên hai người đó.” “Ừm, em biết rồi” Cô gật đầu, dường như tất cả mọi vui vẻ và khó chịu đều trở thành hư vô.

Về đến nhà, Hà Vân Phi đã lau khô nước mắt và dùng trạng thái tốt nhất nhìn Diệp Thiến Nhi: “Được rồi, đừng lo nữa, tìm thấy Đại Bảo rồi” Diệp Thiến Nhi vẫn ngồi đó khóc mãi, nếu không phải tại cô ta thì Đại Bảo đã không đi lạc: “Chị, tất cả đều là lỗi của em, chị đánh em đi” “Ngoan, đừng nói thế, Đại Bảo nó bướng bỉnh mà, chị biết là do nó tự chạy lung tung.” Từ nhỏ Hà Thiên Hạo đã ngang bướng rồi, giao cho ai cô cũng thấy lo lắng.

Nhìn Diệp Tĩnh Gia thế này thì cô ta cũng hiểu Đại Bảo lạc mất thì người làm mẹ sẽ khó chịu hơn bất kì ai.

“Chị, nếu chị thấy khó chịu gì hoặc có thấy vấn đề nào đó thì cứ nói với em, em nghĩ cách” Cô ta nói xong thì thấy Diệp Tĩnh Gia nhíu mày: “Đây là chuyện của chị, không phiền đến em đâu nên em cứ nghỉ ngơi trước đi” “Đường Lăng Tịnh, cậu đừng nói chuyện với chị tôi nữa, mau về ngủ đi, tìm người một ngày cũng khá vất vả rồi” Cô ta có chuyện này muốn nói với chị gái Lữ Hoàng Trung kéo Đường Lăng Tịnh về phòng: “Sao lại thế này? Trông có một đứa trẻ thôi cũng không làm được thì làm sao lấy được uy tín ở nhà Đường Bổn?” Lữ Hoàng Trung khá là hứng thú nhìn cô chiêu nhà này, không biết Đường Lăng Tịnh sẽ trả lời thế nào.

“Anh đừng phá nữa, nếu không có lời anh nói thì làm gì có những chuyện thế này?” Cô hơi khó chịu nhìn Lữ Hoàng Trung, người đàn ông này luôn có cách khiến cô không còn là bản thân mình.

“Nói đi, khi nào em với quay vê?” Nhìn Đường Lăng Tịnh thế này thì chắc là tạm thời chưa có ý định đi, đó là một chuyện khá đau đầu, nhà họ Đường Bổn đều đang chờ cô trở về.

“Anh đừng vội, trừ khi anh kết hôn với em.” Nam nay cô cũng không còn nhỏ tuổi nữa rồi, nhà họ Đường Bổn đều mong răng cô có thể kết hôn sớm, thế nhưng người đàn ông này lại không tỏ thái độ gì cả, hôn lề này vân chưa †ìm thấy tương lai.

“Được rồi, trông anh cứ như em đang bắt nạt anh hay gì ấy nhưng em chẳng làm gì cả, anh cứ suy nghĩ thật kỹ xem mình đã làm sai cái gì rồi.’ Cô nhìn Lữ Hoàng Trung, thấy anh nghệt mặt ra chẳng biết mô tê gì thì lại cảm thấy buồn cười “Em cũng thấy rồi đấy, tôi và Diệp Tĩnh Gia… Dù nói thế nào thì tôi cũng không thể để cô ấy lại đối mặt với tất cả mọi thứ được.’ Đó là lời hứa của một người đàn ông, anh ta chưa bao giờ nghiêm túc như thế.

“Em nói cho anh biết luôn nhé, dù anh lựa chọn thế nào thì suy nghĩ của em vân thế, chỉ cần anh muốn thì em có thể chờ anh mãi.” Đường Lăng Tịnh nhìn Lữ Hoàng Trung với ánh mắt đầy tình cảm, dường như chỉ cần anh ta đồng ý một chữ thôi thì đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này rồi “Thật lòng xin lôi, Đường Lăng Tịnh, tôi không thể lừa gạt em như thế được. Suy cho cùng thì chuyện tình cảm cũng không thể lừa được ai” Lữ Hoàng Trung không hề do dự, anh ta sẽ không chấp nhận bất kì một người nào, chỉ một lòng một dạ chờ Diệp Tĩnh Gia.

“Em biết, em biết hết cả, em hiểu anh mà. Một người đàn ông với một người phụ nữ nhưng chẳng có vấn đề gì đáng nói với nhau cả, đó là một chuyện cực kì đáng sợ.

Cô không thể hiểu được chỉ tiết con người Lữ Hoàng Trung nhưng cô hiểu chỉ cần một lời tỏ tình là đủ, chẳng cần gì nhiều và cũng không cần phải nói rõ ra, chỉ cần hai người tự hiểu với nhau thôi là được.

“Cũng không biết phải khuyên em thế nào bởi vì tôi cũng không thế thuyết phục bản thân mình từ bỏ” Anh ta luôn cười với Đường Lăng Tịnh, suy chỉ cùng thì có rất nhiều thứ không phải muốn xóa nó sẽ nhòa.

Cô không thể sống trong quá khứ và anh ta cũng thế.

“Thế này nhé, sao khi về em sẽ kết hôn, nếu như anh có thời gian rảnh thì hãy tới uống rượu mừng” Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để nói với Lữ Hoàng Trung những lời này, sau này ai đi đường nấy, nước sông không phạm nước giếng và hai người cũng không cần phải liên lạc với nhau làm gì.

Đôi khi gặp sai thời điểm thế thì thà răng chưa bao giờ gặp nhau.

Trong phòng, Diệp Thiến Nhi ôm Diệp Tĩnh Gia khóc nấc lên khiến Diệp Tĩnh Gia cũng không biết phải làm sao: “Xem em kìa, khóc thành con mèo mướp rồi đấy” Cô không đành lòng nhìn Diệp Thiến Nhi.

Thế này trông Diệp Thiến Nhi có vẻ đáng thương quá, Diệp Tĩnh Gia thật sự không nỡ nhìn em gái cứ tự trách khóc lóc mãi thế này.

“Được rồi, không có gì đâu mà. Hồi còn nhỏ thì xem như bé quá chưa biết gì, bây giờ lớn rồi, hiểu chuyện rồi thì em đừng giống như một đứa trẻ như thế nữa.’ Diệp Tĩnh Gia nói xong bèn cười với Diệp Thiến Nhi, có có cảm giác mình đang có lôi với em gái khi để cô phải lo lãng như thế.

“Được rồi chị, chị đừng nói linh tỉnh, em không có nghĩ gì đâu, chỉ là em hơi đau lòng cho Bảo An Một đứa nhỏ đang yên đang lành tự dưng phải lang thang ngoài đường vài giờ thì làm sao cô ta không lo lăng cho được, Diệp Tĩnh Gia lại càng miên bàn, bây giờ người nóng ruột nóng gan nhất chắc là Diệp Tĩnh Gia rồi “Chị biết tấm lòng em, em cũng thật lòng thương Bảo An, không muốn thằng bé chịu nhiều uất ức thôi. Không sao đâu Thiến Nhi, ngoan nhé” Cô nói xong bèn dõ dành Diệp Thiến Nhi một lát thì cảm xúc cô ta mới đỡ hơn.

“Khóc có ích lợi gì, gặp chuyện không may chỉ biết khóc, làm gì có người lờn nào khóc nước mät nước mũi tèm lem thế này đâu” Diệp Tĩnh Gia trách Diệp Thiến Nhị, trong lòng lại thương không nỡ nói.

Nhìn Diệp Thiến Nhi thế này cô không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Em biết, bây giờ chị thấy em thế này sẽ không vui nhưng em cũng hết cách rồi, môi lần nghĩ tới đứa nhỏ em lại thấy có lôi. Em chính là người có tội, là người mang tội lớn nhất.’ Diệp Thiến nhi bắt đầu trạch bản thân mình, trong lòng khó chịu mãi không thôi, bây giờ một lòng một dạ chỉ có đứa nhỏ.

“Được rồi, đã tìm thấy thăng bé rồi và đang ở chỗ Hoäc Minh Dương, em đừng khó chịu nữa ngoan nhé! Để chị không cần phải lo lăng nữa được không” Cuối cùng Diệp Tĩnh Gia cũng không thể chịu nổi nên dứt khoát nói với Diệp Thiến Nhi.

Đại Bảo mất tích thì chẳng có ai khó chịu bằng cô nhưng đối mặt với Diệp Thiến Nhi cứ tự trách mình thế này cô lại không đành lòng nói nặng.

Cô biết phải làm sao, người nào làm mẹ lại muốn mất con mình đâu cơ chứ.