Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 206




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 206: Thiên la địa võng

“Từ khi cô biết tôi, đã giăng thiên la địa võng quanh tôi, sau đó bắt đầu không ngừng từng bước tiếp cận, thật ra cho đến hôm nay, tôi rất muốn tin tưởng cô thật dạ yêu tôi.” Nói xong gọi một ly trà, có vẻ khá khát nước.

Hoặc là đang thấm giọng chuẩn bị lời thoại tiếp theo.

“Từ sau khi cô và tôi ở bên nhau, tôi đã tin rằng cô sẽ không giống như những người đàn bà khác.

Kết quả, thì ra bắt đầu từ khi quen biết tôi, mỗi câu nói của cô đều đã được tính toán sẵn.” Anh nhìn mặt Từ Thanh Lam càng ngày càng đen, cười mà như không.

“Trước đây tôi cảm thấy chỉ cần tôi thích cô, tôi và cô ở bên nhau, rất nhiều chuyện cũng không cần tôi bận tâm nhiều, chỉ cần cho tiền cô, cho cô cơ hội, thì cô sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi.

Nghe thấy Hoắc Minh Vũ nói đến đâu, cô đều cảm thấy lòng lạnh đến đó, Hoắc Minh Vũ còn có cái gì không biết nữa? Căn bản không dám nghĩ anh còn biết cái gì nữa.

“Đừng, đừng nói, em thật lòng yêu anh mà” Cô vẫn kiên quyết nói, không muốn thừa nhận cô phạm sai lầm, không có cách nào nói rõ ràng với Hoắc Minh Vũ, nói tóm lại cô không sai, không có gì sai cả.

“Đủ rồi, đừng lấy cớ là yêu tôi” Hoắc Minh Vũ cảm thấy dáng vẻ cô giờ phút này khá buồn cười.

“Tôi không thiếu gì hết, tại sao nhất định phải ở bên cô? Tôi muốn hạng người gì mà không có?” Công bằng mà nói, ban đầu Từ Thanh Lam tuyệt đối là một trong số đàn bà anh gặp khi đó, một người không quá xuất chúng, không thể nói là đẹp mắt, chỉ có thể nói coi như không khiến anh ghét bỏ.

Cô có thứ khí chất khác với người khác, khiến Hoắc Minh Vũ chìm sâu trong đó, bây giờ làm thế nào cũng không cảm thấy cảm xúc ban đầu đó nữa.

Nếu có chẳng qua là vô cùng thất vọng, cảm giác chênh lệch so với Từ Thanh Lam bây giờ, “Tại sao cô lại trở nên như vậy? Vì cô, tôi không tiếc gây gổ với mẹ, ngay cả nhà cũng không cần” Đây đại khái là quyết định điên cuồng nhất cả đời anh, trước không có, sau cũng sẽ không có.

Từ Thanh Lam nghe điều này, chữ nào chữ nấy như đâm vào ngực, cách xa lâu như vậy, cho đến bây giờ Hoắc Minh Vũ chưa từng nói nặng với cô một lời, bây giờ mở miệng ra là thẳng thừng như vậy, tia tự trọng cuối cùng của cô cũng không còn nữa.

“Cô đi đi, may ra tôi còn có ấn tượng tốt với cô.’ anh nói, giống như là đưa tiễn Từ Thanh Lam, bỏ qua cho mình, cũng bỏ qua cho người khác.

Cô không thể, “Sau này em hứa sẽ không tái phạm, rời khỏi anh rồi em mới biết em thật sự không thể không có anh” “Ban đầu lúc cô đùa giỡn gây tai tiếng cho nhà họ Hoắc, ban đầu cô lợi dụng tôi tổn thương Diệp Tĩnh Gia người mà cô gọi là bạn. Cô có nghĩ đến bây giờ sẽ nói chuyện với tôi như vậy hay không?” Nói xong bèn cười, Từ Thanh Lam thật có bản lĩnh, có thể coi tất cả mọi người như kẻ ngu dốt mà đùa giỡn.

Diệp Tĩnh Gia đối với Từ Thanh Lam là đã tốt đến không thể tốt hơn nữa.

Nhưng mà Từ Thanh Lam vĩnh viễn cũng không nhớ được điều tốt của người khác.

“Không có, không phải, anh hiểu lầm rồi, em chỉ vô tình thôi.” Cô vội vàng biện giải cho mình, không thể để cho giờ phút quan trọng Hoắc Minh Vũ lại bỏ rơi mình, “Có phải anh thích Diệp Tĩnh Gia hay không? Cũng là bởi vì Diệp Tĩnh Gia sao?” Cô bỗng nhiên kịp phản ứng, bình thường tính tình Hoắc Minh Vũ cũng không có dứt khoát như vậy, bây giờ tự nhiên lại thế, cũng là bởi vì Diệp Tĩnh Gia, nếu như không có Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Vũ cũng sẽ không như thế này.

“Thì sao? Cũng bởi vì cô ấy, nên tôi không muốn tổn thương cô ấy nữa, cô cũng không thể thích tôi được nữa” Từ Thanh Lam cố chấp không buông, có làm sao cũng nghe không lọt lý do chính là Từ Thanh Lam khiến anh thất vọng, nhất định là cắn chết Diệp Tĩnh Gia không thả, Hoắc Minh Vũ không nhịn được nói.

“Quả nhiên. . ” Cô lập tức thất thần, làm sao cũng không tin mình sẽ tranh đoạt Hoắc Minh Vũ cùng Diệp Tĩnh Gia, có lẽ trước đây anh đã phát triển quan hệ cùng Diệp Tĩnh Gia rất khá.

Nghĩ như vậy, đột nhiên một trận căm tức bùng phát chưa từng có từ trước đến nay, làm sao cũng không ngờ chuyện sẽ ra nông nỗi này.

Ban đầu người nên đề phòng nhất là Diệp Tĩnh Gia, kết quả cô ngu ngốc còn coi người kia là đối thủ. Bây giờ trong suy nghĩ đều là hối hận.

Hoắc Minh Vũ thấy Từ Thanh Lam không lên tiếng, cho rằng cô đã suy nghĩ thông suốt.

“Nếu như vậy, tôi đi trước. Những gì nên nói tôi nói hết rồi, những gì khó nghe hơn, tôi cảm thấy cô cũng không muốn nghe” anh nói xong lịch sự trả tiền rời đi, nhân viên phục vụ trả lại tiền lẻ cho Từ Thanh Lam.

Nhìn tiền trên bàn, cho dù là tiền lẻ thì tiền của Hoắc Minh Vũ cũng nhiều lắm so với cô.

Diệp Tĩnh Gia, đều là tại Diệp Tĩnh Gia, nếu như không phải tại cô, Hoắc Minh Vũ cũng sẽ không như vậy.

Nghĩ đến người đàn bà kia, ngực cũng nóng rực lên.

Hãy đợi đấy, ai hơn ai chưa biết được đâu.

Lấy ra điện thoại, nhấn vài con số, Từ Thanh Lam không biết nói gì. ..

Hoắc Minh Vũ rời khỏi nơi có Từ Thanh Lam, lập tức tâm trạng thoải mái hẳn. Không biết chuyện gì, lại cảm thấy thời tiết cũng đã khá hơn nhiều, dứt khoát tản bộ trở về.

Về đến nhà, thấy Đinh Thanh Uyển còn chưa đi, anh vừa khéo còn muốn giải quyết với cô.”Sao hả? Cô còn chưa về sao, có biết mình đã làm sai điều gì hay không?” “Luôn phải có một kết thúc, tôi chẳng qua là thuận nước dong thuyền” Chỉ có những lúc bà Hoắc không có ở đây, Đinh Thanh Uyển mới dám nói chuyện cùng Hoắc Minh Vũ, như vậy nếu không ảnh hưởng hình tượng của mình ở trong lòng bà Hoắc.

Hoắc Minh Vũ bị cô bị chọc tức, nói sao cũng đều có lý, nói cái gì cũng không nghe””Tôi nói cho cô biết, chuyện của tôi cô tốt nhất bớt tự tiện quyết định” “Tôi chỉ có một lần, cho dù là bớt tự tiện quyết định, thì những chuyện này vốn luôn phải đối mặt, mắc gì anh phải bày ra dáng vẻ ủ dột đó với tôi?” Cô tựa hồ vẫn an ủi Hoắc Minh Vũ, trong lòng cũng hồi hộp, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Vũ, tâm trạng cô rất tốt.”Tôi nhờ người †ìm cơm cho anh, tám phần là cơm cũng không ăn mà trở về rồi.” Tính khí Hoắc Minh Dương cùng Hoắc Minh Vũ khác biệt trời vực, cho rằng có thể gặp được Hoắc Minh Dương, cuối cùng lại không có.

Điều này khó tránh khỏi khiến cô khá thất vọng.

Tìm thức ăn, sau đó tìm người đưa thức ăn lên lầu cho Hoắc Minh Dương mới là thật, thấy Đinh Thanh Uyển tìm cơm cho anh, nhưng lại lần lên lầu hai.

Anh hơi không giải thích được, không hiểu nổi Đinh Thanh Uyển đang muốn làm gì.

 

Chẳng qua là chuyện này cô quả quyết sẽ không nói ra.

Mặt mũi danh tiếng của con gái rất quan trọng.

Đinh Thanh Uyển tựa hồ đối với hết thảy những việc này cũng cảm thấy, đầu nóng lên, cũng không để ý những thứ khác, cứ ngồi lì ở đó không chút kiêng ky nhìn Hoắc Minh Vũ ăn cơm.

Nhìn đến nỗi Hoắc Minh Vũ muốn chia cơm cho cô ăn luôn.

Chị Tiết không biết chuyện gì, xuất hiện rất đúng lúc, “Cậu hai, cậu xem thử muốn ăn gì, tôi bảo người đi chuẩn bị” “Không cần, không có chuyện gì, chị nghỉ ngơi trước đi” Chị Tiết đến đây quấy rầy, chuyện Đinh Thanh Uyển vốn muốn làm đã bị cắt ngang.

Đuổi hết người giúp việc đi, Hoäc Minh Vũ trực tiếp sai bảo Định Thanh Uyển, ‘Dọn dẹp bàn.” Mới vừa rồi có người giúp việc ở đó, cái gì cũng không tính trước, vừa thấy người giúp việc đi, liền bắt đầu bắt nạt cô, sai cô dọn dẹp, Đỉnh Thanh Uyển cho đến bây giờ cũng chưa từng uất ức như vậy, lầm lũi trở về nhà.

Đỉnh Thanh Uyển tức giận trực tiếp bỏ đi, thà đi cũng không thèm cho Hoặc Minh Vũ sai bảo Bà Hoäc từ trên lầu xuống không thấy bóng dáng Đinh Thanh Uyển, trợn mắt nhìn Hoäc Minh Vũ, “Có phải con lại bắt nạt người ta hay không?” “Đâu có, cô ấy ở đây đợi mẹ không đi xuống nên đi rồi, chắc là cũng biết mình không được hoan nghênh” Dáng vẻ giều cợt của Hoặc Minh Vũ, tuy không khiến bà tức giận, nhưng lại không thế làm gì.

Đường Lăng Tịnh bông nhiên quay về, điều này khiến mấy người phía nam cũng khá kinh ngạc.

“Sao chị lại đến đây?” Diệp Thiến Nhi thấy Đường Lăng Tịnh chợt chột dạ, trong lòng sợ nhất chính là Đường Lăng Tịnh.

Ở Nhật Bản trị liệu khổ cực chỉ có chính cô hiểu rõ nhất.

“Làm sao tôi lại không thể đến chứ, chờ cô, thấy cô cũng không có ý trở về, tôi phải trở về trước.” Đường Lăng Tịnh nói, trong giọng nói đều là bất mãn đối với Diệp Thiến Nhi không nghe lời.

Lần này cô trở về, cảm thấy Diệp Tĩnh Gia có gì đó khác khác, nhưng lại không nói ra được chôồ nào khác khác, †óm lại cảm giác không đúng lăm.

“Vậy chúng ta lúc nào thì trở về” Cô chột dạ nói, rất sợ Đường Lăng Tịnh cá mất hứng, trực tiếp xách cổ cô mang WG: Cô không yên tâm về Diệp Tĩnh Gia, không muốn đi ngay như vậy.

“Đương nhiên là càng sớm càng tốt, nhưng tôi mang theo thuốc, cô có thể ở chô này thêm mấy ngày.” Đường Lăng Tịnh rất hiền lành, Lữ Hoàng Trung biết bệnh Diệp Thiến Nhi càng kéo dài càng ảnh hưởng xấu, nhưng để cho khiến Diệp Thiến Nhi khá hơn một chút, cô vân phải tranh thủ thời gian, khiến cô có thể sống cuộc sống cô mong ước một chút.

Định Thanh Uyến trở về nhà họ Đinh, trong phòng khách cái gì có thể đập đều đập nát.

Bà Đinh về nhà nhìn thấy sợ hết hồn, “Thế nào, ai bắt nạt cục cưng của mẹ vậy” Bà nhìn mảnh vụn đầy đất, cẩn thận tránh đi, sau đó đi đến bên cạnh Đỉnh Thanh Uyển, dáng vẻ quan tâm.

“Mẹ, mẹ nói xem tên Hoặc Minh Vũ kia, có gì đặc biệt hơn người.” Cô nói xong lỏ mũi đau xót khóc lên.

“Sao vậy, ngoan ngoan, đừng khóc có được hay không, đính hôn với nhà giàu có mấy ai thực sự thích đầu, còn không phải là vì công việc, con ngoan ngoãn đi.” Bà cũng là cân nhấc từ lợi ích, nên quả quyết phải khiến Đinh Thanh Uyển cùng Hoäc Minh Vũ ở bên nhau, khoảng thời gian này Đinh Thanh Uyển bị tủi thân còn nhiều hơn so với cả đời cộng lại.

“Mảnh đất kia, ba con đã chuẩn bị xong theo lời của Hoäc Minh Dương, tên đó mềm cứng đều không chịu, con thấy đó, chẳng có thu hoạch gì” Bà Đinh bây giờ vân gửi hy vọng vào Đinh Thanh Uyển, trừ đứa con gái này, không biết nhà họ Đinh bọn họ còn có thể trông cậy vào ai.

Cảm thấy mẹ cẩn thận, cô khó tránh khỏi thất vọng nhíu chặt chân mày, ‘Sao mẹ không hỏi con sống như thế nào, cũng chỉ nghĩ đến mảnh đất kia, đất cát có thể ăn được không?” Nếu cứ như thế chung sống với Hoặc Minh Vũ, sớm muộn cũng bị tức chết, tâm trạng bà Đinh bây giờ thật sự không tốt, có lúc nhìn dáng vẻ cực khổ của con gái, liên muốn bỏ hết thảy, tất cả tựa hồ cũng chẳng quan trọng, nhưng nhà họ Đinh, nhất định phải có người gánh vác.