Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 203




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 203: Làm vậy cô hài lòng sao

Cảm thấy hết thảy cũng không đơn giản như tưởng tượng, vốn cho rằng Hoắc Minh Dương sẽ ngoan ngoãn ngoan ngoãn nghe lời, trở về sớm một chút, bây giờ suy nghĩ bị bóp nát từ trứng nước.

Diệp Tĩnh Gia khiến bà quá thất vọng, Hoắc Minh Dương vừa mang người đàn bà kia đi thì cũng không quan tâm gì đến ai nữa.

Cũng không lâu lắm, Tô Thanh Anh liền chạy đến nhà họ Hoắc, đi một mình đến.

“Cô Tô, cô chờ một chút, tôi đi gọi bà chủ.’ Chị Tiết rót ly trà cho Tô Thanh Anh.

Bà Hoắc vừa nghe Tô Thanh Anh đến, lòng cũng căng thẳng, ý Tô Thanh Anh bà đương nhiên biết, có điều không biết làm sao.

“Cô nói xem, tôi phải nói chuyện này với con bé làm sao?” Chuyện lớn nhất trong lòng Bà Hoắc chính là Hoắc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh, nếu không phải Hoắc Minh Dương vẫn kiên trì muốn bên nhau với Tô Thanh Anh, vậy thì đương nhiên đối với Tô Thanh Anh cái gì cũng dễ nói, sợ làm hỏng chuyện tốt của Tô Thanh Anh, bà không thể không có một vài thủ đoạn…

“Thôi thì đi xem thử một chút, tôi cũng không có biện pháp gì” Nói rồi cũng không băn khoăn nữa, trực tiếp dọn dẹp xong bắt đầu chuẩn bị xuống lầu, trong lòng tràn đầy khó chịu, nhưng cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể nhịn trong lòng.

“Thanh Anh à, đã trễ thế này còn phiền con đến tận đây” Bà Hoắc chủ động nói chuyện cùng Tô Thanh Anh.

“Dì, Minh Dương chưa trở về sao ạ?” Giọng nói cùng ánh mắt không che giấu được mất mát.

Bà Hoắc đều để hết vào trong mắt, lại không biết nên nói cái gì cho phải.”Thật ra thì con cũng không cần suy nghĩ nhiều quá, nó nhất định là sẽ sớm trở về thôi, con phải tin tưởng nó.” Bà Hoắc nói xong, hơi ngập ngừng một chút, bà không biết nên khuyên Tô Thanh Anh như thế nào mới phải.

“Dì, có phải con trở thành gánh nặng của Minh Dương hay không?” Tô Thanh Anh tỏ vẻ đáng thương, cô không có cách nào khiến Hoắc Minh Dương ngoan ngoãn trở về, nhưng giả bộ đáng thương thì có thể làm được.

Bà Hoắc nhìn Tô Thanh Anh, biết ý nghĩ trong lòng cô, đứa bé này bây giờ không có gì cả, chi có Hoắc Minh Dương, tám phần cũng là đau khổ nhớ thương.

“Dì sẽ hết lòng giúp con.” Bà cam kết với Tô Thanh Anh, rồi bắt đầu bận rộn bắt tay vào chuẩn bị, lúc nào thì có thể xử lý xong tất cả mọi chuyện.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Minh Dương đưa Diệp Tĩnh Gia đi đến sân bay, nhưng một câu cũng không chịu nói với Diệp Tĩnh Gia.

Có lẽ ngày hôm qua thái độ Diệp Tĩnh Gia thật sự tổn thương Hoắc Minh Dương, tóm lại anh không muốn để ý đến nữa.

Đột nhiên hời hợt như vậy khiến Diệp Tĩnh Gia có hơi không quen, tựa hồ trước khi hai người trở lại nơi này, thứ duy nhất có thể chứng minh anh từng đối xử dịu dàng với cô cũng chỉ có chiếc nhãn kia.

Cảm thấy Hoắc Minh Dương chợt thay đổi, Diệp Tĩnh Gia rõ ràng là cảm thấy không quá thích ứng, chẳng qua không biết nên nói như thế nào, cũng không biết làm sao mới có thể xử lý tốt ràng buộc giữa mình và Hoắc Minh Dương, đây vốn chính là nghiệt duyên, bây giờ nhìn lại, bất quá là kết thúc thôi.

Cô ngược lại buông lỏng, không kiềm chế như vậy nữa, cũng không cần bởi vì Hoắc Minh Dương mà cảm thấy áp lực.

Dáng vẻ Hoắc Minh Vũ là sao cũng được, thấy Hoắc Minh Dương cùng Diệp Tĩnh Gia nhàn nhạt hời hợt, ngược lại anh còn yên tâm không ít, vậy vẫn tốt hơn để cho Hoắc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh quay lại với nhau.

“Hai người có muốn ăn chút gì không.” Hoắc Minh Vũ hiếm khi cảm thấy đói, gọi hai người kia lại, nhưng không thấy phản ứng gì.’Sao vậy, hai người đều không ăn sao?” Hoắc Minh Dương trừng mắt nhìn Hoắc Minh Vũ, không nói lời nào không phải tốt hơn à, hết lần này đến lần khác bắt người ta phải nói.

“Cậu ăn đi.” Diệp Tĩnh Gia nói với Hoắc Minh Vũ, cảm thấy thật lúng túng, Diệp Tĩnh Gia vội vàng lên tiếng, không muốn vì những lúng túng này mà ảnh hưởng đến mình.

Cố gắng coi thường Hoắc Minh Dương, coi như chỉ có mình cùng Hoắc Minh Vũ”Cậu xem thử có cái gì ăn được, mua giúp tôi một chút.” Không thể để đứa trẻ đói.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến đứa trẻ, ngay cả mình cũng không phát giác, không biết khi nào thì bắt đầu, tựa hồ mỗi lần cô làm chuyện gì cũng sẽ ưu tiên cân nhắc đến sinh mệnh bé nhỏ ấy.

“Diệp Tĩnh Gia, chị có biết anh tôi thích ăn cái gì hay không?” Anh tận lực đem đề tài chuyển sang Hoắc Minh Dương, tính khí ông anh này anh rất biết, nếu như không nói cho ra lẽ với Hoắc Minh Dương, tám phần anh sẽ hậm hực không ăn cái gì hết.

Nhìn thái độ Hoắc Minh Dương từ lúc đi ra sáng nay đến bây giờ, anh biết, tám phần là lại trở về ban đầu.

Mấy ngày sống chung ngắn ngủi, không thể khiến Diệp Tĩnh Gia cùng Hoắc Minh Dương tháo gỡ khúc mắc trong lòng.

Chẳng qua là anh nói không có ý nghĩa gì cả Như vậy đi, tôi xem thử có gì ăn ngon, chuẩn bị cho hai người một chút.” Hoắc Minh Vũ nói xong, đi mua cơm ngay, bỏ lại hai người Diệp Tĩnh Gia cùng Hoắc Minh Dương, nếu là trước đây Diệp Tĩnh Gia nhất định phải khen ngợi Hoắc Minh Vũ, lại có lương tâm chủ động đi mua cơm như vậy, một vị công tử nhà giàu còn có năng lực tự thân vận động thật sự hiếm.

Nhưng mà bây giờ cũng không biết, nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia cũng biết, tám phần không có cách nào so sánh cùng Hoắc Minh Vũ.

“Hay là tôi đi cùng cậu ấy?” Cô không chịu nổi ở một mình cùng Hoắc Minh Dương, giống như mình làm cái gì cũng không tốt.

“Em ở lại đây. Hoắc Minh Dương bỗng nhiên mở miệng, đây là lần đầu tiên trong hôm nay nói chuyện cùng Diệp Tĩnh Gia, nói xong cũng không có động tĩnh gì khác.

Diệp Tĩnh Gia cũng không biết đi còn chưa đi.

“Chúng tôi đi vào ăn đi.” Cô suy nghĩ một chút, đề nghị, dù sao rất nhiều chuyện cũng không cách nào nói cho rõ ràng rành mạch, dáng vẻ Hoắc Minh Dương bây giờ, khiến Diệp Tĩnh Gia không đoán ra anh nghĩ gì.

Hồi lâu không có câu trả lời, cũng không thấy Hoắc Minh Dương muốn đi, lập tức không biết nên làm như thế nào mới phải.

“Nếu như là chuyện hôm qua, tôi. ..

Hoặc Minh Vũ mua thức ăn tương đối đơn giản, Diệp Tĩnh Gia ăn vài miếng, cảm giác mùi vị cũng không tệ lãm“Ăn thật ngon” Anh cười đắc ý, chọn đưa đến cho Hoäc Minh Dương. “Anh, ăn đi, anh ăn ítquá”” Tựa hồ là cảm thấy Hoäc Minh Vũ rất chờ mong, anh nể mặt ăn một miếng, dáng vẻ Diệp Tĩnh Gia ăn cơm rất đẹp mät, cố găng chọn thứ thường ngày cô không thích ăn, Hoäc Minh Dương cau mày, anh thậm chí ngay cả sở thích của Diệp Tĩnh Gia đều biết rất rõ ràng Cái này làm cho anh quả thực không nhìn rõ lòng mình.”Tại sao thanh đạm như vậy” “Dạ dày Diệp Tĩnh Gia không thoải mái, nói muốn thanh đạm một chút.” Hoặc Minh Vũ không hiểu làm sao Hoặc Minh Dương bồng nhiên có vẻ giận dữ như vậy, khá là không giải thích được.

Lại gọi vài món ăn có thịt, Diệp Tĩnh Gia nhìn khá muốn ói, nhưng ngại Hoặc Minh Dương, cô chỉ có thể ăn.

Bông nhiên cô nghĩ, có khi nào anh đang nghi ngờ cô, có lẽ Hoäc Minh Dương cố ý bắt cô ăn thức ăn nhiều dầu mỡ như vậy, để cho cô muốn ói.

Cô không thể khiến Hoäc Minh Dương hoài nghi, những món thường ngày thích ăn đều gắp một chút.

Lần này không kêm chế được buồn nôn, cô vội vàng đứng dậy, hỏi vị trí của phòng vệ sinh, trực tiếp chạy qua bền đó.

Ôm bồn rửa tay bät đầu ói không ngừng, ngay cả chút thức ăn thanh đạm mới vừa ăn cũng phun ra ngoài.

Ngực cùng dạ dày giống như là có thứ làm sao cũng ói không ra được, cô dụng hết toàn lực ói như điền đều không cách nào cho ra ngoài được.

Một lát sau giống như mệt lả, chán chường ngã xuống một bên.

Tựa hồ dùng hết tất cả sức lực, trên trán dày đặc mồ hôi hột.

Diệp Tĩnh Gia không biết làm sao mình trở thành như bầy giờ, lại có thể cùng nhau ăn cơm cùng Hoäc Minh Dương mà không cảm thấy gì, cũng không biết nên làm sao giải thích với Hoäc Minh Dương.

Một lát sau, Diệp Tĩnh Gia từ bên trong đi ra, chỉ thấy Hoäc Minh Dương cùng Hoäc Minh Vũ đang dùng cơm, tư thế ngồi cũng không thay đổi, vững như núi “Sao vậy? Chị khó chịu à?” Hoäc Minh Vũ thấy Diệp Tĩnh Gia đi ra sắc mặt trở nên trăng bệch, nhìn có vẻ không ổn lắm.

“Không sao, tôi vân ổn, ngược lại hai người, ăn xong rồi thì chúng tôi đi thôi” Như vậy tính ra, cô rốt cuộc không ăn cái gì.

Nhìn thức ăn phong phú trên bàn, cũng không có hứng thú chút nào.

Hoặc Minh Dương cảm thấy Diệp Tĩnh Gia không thoải mái, cũng không nói gì, liên dứt khoát chờ Hoäc Minh Vũ ăn xong, mọi người cùng nhau rời đi.

Khiến Diệp Tĩnh Gia lạnh lòng là, Hoặc Minh Dương từ đầu đến cuối không có nói một câu nào với cô.

Điều này không khỏi khiến Diệp Tĩnh Gia cảm thấy thất vọng, người đàn ông này luôn có biện pháp khiến cô không biết nên làm thế nào.

Rõ ràng đã quên đi khó chịu và không thoải mái, bây giờ lại không được như vậy nữa, chẳng qua là khẩn cấp rời đi, bây giờ trở về, có lẽ có thể đuổi kịp Diệp Thiến Nhi.

Lên phi cơ, Diệp Tĩnh Gia mới phát hiện cô và Hoăc Minh Dương không ngồi cùng một khoang, điều này có nghĩa là Hoặc Minh Dương cũng định chia tay cô.

Cô yên lặng ngồi ở chô ngồi thuộc về cô, cảm thấy Hoäc Minh Dương lạnh lùng, cô cũng không biết nên làm cái gì cho phải, rời khỏi Hoäc Minh Dương giống như lòng cô bị khuyết một mảng lớn.

Hoäc Minh Vũ đưa mắt nhìn vị trí Diệp Tĩnh Gia trở vê, vân không quá yên tâm, nhìn dáng vẻ Hoäc Minh Dương, cũng không có ý định quan tâm đến Diệp Tĩnh Gia, Hoắc Minh Vũ cũng không tiện nói nhiều.’Anh cảm thấy hài lòng sao?” Hoäc Minh Dương không nói lời nào, nhäăm mắt dưỡng thần, giống như là không có nghe thấy lời em trai.

Tối hôm qua Diệp Tĩnh Gia mở di động lên, Lữ Hoàng Trung gửi tin nhắn đến, anh nghe điện thoại rung, lấy ra xem, Diệp Tĩnh Gia thừa dịp anh không ở đó vân giữ liên lạc cùng Lữ Hoàng Trung.

Đây là nguyên nhân khiến anh quyết định chặc chăn rời khỏi Diệp Tĩnh Gia, môi người một ngả như vậy.

Nếu như Diệp Tĩnh Gia ở bên anh mà vần cần người đàn ông khác, vậy dứt khoát để cho Diệp Tĩnh Gia đi, anh không cần giữ lại người đàn bà như vậy.

Hoặc Minh Vũ không biết, tạm thời Hoäc Minh Dương lại náo loạn cái gì, anh cứ ầm tình bất định như vậy, Hoäc Minh Vũ từ lâu đã thành thói quen.

Diệp Tĩnh Gia nhìn chiếc nhẫn trên tay, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, đứng lên định đến khoang hạng nhất tìm Hoắc Minh Dương, lại bị ngăn lại “Đây là khoang hạng nhất, hành khách phổ thông không được vào.” Lời tiếp viên đã bẻ gấy tia may mắn sau cùng của Diệp Tĩnh Gia.