Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 160




Chương 160: Làm hại người khác vì ích kỷ thì đáng chết

 

Bây giờ cô ấy lại càng lo lắng hơn, vốn dĩ Lữ Hoàng Trung không nói gì vẫn tốt hơn, bây giờ anh ta nói ra, toàn thân đều run sợ: “Tôi xin anh, đừng dọa tôi nữa” Tất cả mọi thứ đêu không bằng những lo lắng và sợ hãi của cô lúc này, ngoài cái cô quan tâm nhất bây giờ ra thì những thứ khác đều không quan trọng.

“Tôi thật sự không biết phải thế  nào mới tốt đây.” Bây giờ chuyện mà Diệp Tĩnh Gia lo nhất cũng đã xảy ra rồi, thậm chí cô còn không biết làm gì nói sao mới tốt nữa.

“Cô đừng nghĩ linh tỉnh, cũng đừng lo lắng quá” Anh ta an ủi Diệp Tĩnh Gia, bây giờ anh ta cũng không biết tâm trạng của Diệp Tĩnh Gia thế nào, chỉ biết là cho dù bây giờ có nói gì cũng không làm Diệp Tĩnh Gia vui vẻ được.

Bệnh tình bây giờ của Diệp Thiến Nhi, anh là người rõ nhất, nhưng anh ta lại không biết an ủi Diệp Tĩnh Gia thế nào mới khiến cô ấy không buồn như vậy nữa.

“Có gì thì anh cứ nói đi.” Thái độ  của cô kiên định lạ thường.

Lữ Hoàng Trung chỉ mới nói một nửa đã làm Diệp Tĩnh Gia nơm nớp lo SỢ.

“Cô ấy đã được chẩn đoán rồi, nhưng thời gian không có nhiều, nếu có thể, cô hãy tận dụng khoảng thời gian này ở bên cạnh cô ấy, đó là di nguyện của người mất” Lời nói thẳng thắn của anh ta, Diệp Tĩnh Gia nghe cái đã hiểu, trong lòng hồi hộp lo lắng.

“Sao có thể, em ấy vẫn còn trẻ mà” Diệp Tĩnh Gia không dám tin, cũng không chấp nhận sự thật này, nghe đến thời gian của Diệp Thiến Nhi không còn nhiều, thì cảm thấy đầu óc choáng váng.

Cô ta là em gái, cho dù không có quan hệ huyết thống, cho dù lúc đầu hận muốn chết, nhưng dù sao thì cô ta cũng là người thân duy nhất cùng cô lớn lên. “Anh giúp tôi cứu sống em ấy đi, cứu em ấy đi mà” Diệp Tĩnh Gia túm góc áo của Lữ Hoàng Trung không buông, lập tức câu xin Lữ Hoàng Trung, bây giờ cô chỉ có thể đặt hết hy vọng lên Lữ Hoàng Trung, anh ta là bác sĩ, nhất định sẽ có cách.

“Tôi sẽ cố gắng” Anh ta an ủi Diệp Tĩnh Gia, vì anh ta biết Diệp Tĩnh Gia bây giờ không chấp nhận nổi sự thật này.

Anh ta nói đến đây, Diệp Tĩnh Gia tự nhiên hiểu. “Tôi..” cô không khống chế nổi bản thân nữa rồi, bây giờ đã không còn như thuở trước nữa, trước đây cô có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ cô đã là người cần người khác chăm sóc, đồ ăn trên bàn không có món nào là cô tự làm cả, toàn bộ đều do Lữ Hoàng Trung làm hết.

“Cảm ơn anh, cũng xin lỗi anh, nếu thật sự không cứu được em ấy, tôi hy vọng có thể cùng em ấy đi hết hành trình cuối cùng này.” Lời nói của Diệp Tĩnh Gia làm Lữ Hoàng Trung có chút cảm động, tuy anh ta chưa tiếp xúc nhiều với Diệp Thiến Nhi nhưng cũng coi như anh ta hiểu cô ta là người thế nào, Diệp Tĩnh Gia có thể độ lượng như vậy thật không dễ dàng.

“Ok, tôi sẽ sắp xếp” Bây giờ cảm xúc của Diệp thiến Nhi vẫn chưa ổn định, đoán chừng cũng không thể chấp nhận được sự thật không mấy vui vẻ này.

Trong lòng anh ta hiểu rõ thế nào là tốt, thế nào là không: “Sẽ lây truyền đấy, cô thật sự muốn ở cùng cô ấy sao?” Tình trạng bây giờ của Diệp Tĩnh Gia cũng không tốt lắm, con người một khi tâm trạng không tốt thì rất dễ lây bệnh.

“Tôi chỉ có một em gái, nếu tôi không ở cạnh nó, thì tôi sợ em ấy có chết cũng không nhắm mắt” Diệp Tĩnh Gia nói xong, thì Lữ Hoàng Trung có chút cảm động, không ngờ Diệp Tĩnh Gia lại lương thiện đến mức này.

“Được, tôi đã hiểu rồi” Bây giờ anh ta đã không còn cách nào nói những sự thật khiến cô càng khó chấp nhận được nữa.

Dù sao bây giờ có thể khiến Diệp Tĩnh Gia vui thì đã là chuyện rất khó rồi.

“Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?” Diệp Tĩnh Gia nhìn anh ta hỏi thì biết hình như có gì đó mà anh ta chưa nói với cô.

Bây giờ Diệp Thiến Nhi cơ bản đã mất đi khả năng tự lành vết thương, “Những thứ khác tôi không dám chắc, nhưng tỉ lệ chữa khỏi là 20%” Cô biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm, cũng biết phải làm thế nào mới có thể khiến Diệp Thiến Nhi đỡ hơn, hình như bây giờ chỉ có Diệp Tĩnh Gia là người quan tâm cô ấy.

“Thật ra cô không cần nghĩ nhiều như thế, tôi thật sự có rất nhiều chuyện không biết nên xử lý thế nào, mới nghĩ đến nhờ cô giúp đỡ” Cô biết bản thân mình là người như thế nào, cũng biết nên làm thế nào mới có thể vui vẻ, sống tốt với nhau.

“Anh yên tâm, chỉ cần ở cạnh Diệp Thiến Nhi một thời gian ngắn, dẫn em ấy đi gặp Diệp Bách Nhiên là được rồi” So với việc kẻ đầu xanh tiễn người đầu bạc, thì cô càng sợ Diệp Bách Nhiên biết Diệp Thiến Nhi không sống được lâu nữa, sẽ càng buồn hơn.

“Tôi hiểu rồi” Nếu Diệp Tĩnh Gia đã kiên trì vậy rồi, thì anh ta không có lý do gì mà từ chối cô, chỉ có thể đồng ý với lựa chọn của cô.

Nhận được phản hồi đồng ý của Lữ Hoàng Trung, Diệp Tĩnh Gia không nói gì nhiều. Nhiều khi, nhiều lựa chọn đều là bất đắc dĩ.

Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Tĩnh Gia trở về nhà họ Hoắc, chuẩn bị lấy một số đồ, bây giờ chỉ cần lấy những thứ nên lấy là được, cô không muốn lại bước chân vào nhà họ Hoắc thêm lần nào nữa.

Cô mới bước vào cửa, thì nhìn thấy chị Tiết bước đến, nhìn cô với bộ dạng ngập ngừng muốn nói.

“Sao thế?” “Không…không sao, mợ chủ sao bây giờ mợ mới về.” Cô ấy nói nhỏ, hình như sợ cái gì đó, cũng không biết là chuyện gì, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy có chút lạ, bình thường chị Tiết đâu có như vậy.

“Em về lấy đồ, lát nữa sẽ đi” Diệp Tĩnh Gia nói kiểu đã hiểu rồi, dọa chị Tiết giật bắn mình, rồi không nói gì, chị Tiết liền quay về nhà bếp.

Cô đang thu dọn một số đồ cơ bản, thì Hoắc Minh Dương ở bên ngoài cửa nhìn chằm chằm vào cô, lòng cô có chút không tự nhiên, không biết anh sao lại đến đây.

“Cô còn nhớ mà về nhà họ Hoắc cơ à?” Hôm qua Hoắc Minh Dương trở về, thì biết Diệp Tĩnh Gia đã hai ngày không về nhà, không biết bây giờ cô còn về làm gì nữa.

Đi rồi thì đừng về nữa.

Diệp Tĩnh Gia thấy sắc mặt không chút cảm xúc của Hoắc Minh Dương, cũng không nói một lời, cô cũng không biết nói gì với Hoắc Minh Dương.

Cô mặc kệ anh và tiếp tục làm việc của mình, coi như anh không tồn tại, Sự công nhận này khiến anh rất khó chịu: “Diệp Tĩnh Gia, tôi muốn nói chuyện với cô. Cô dựa vào đâu mà làm lơ tôi?” Anh cưỡng ép cô quay người lại, khiến cô đối diện với anh, Diệp Tĩnh Gia vẫn không chịu mở miệng, không có chuyện gì muốn nói với anh.

Cho dù là Hà Thúy Mai hay là chuyện gì khác đi chăng nữa, Hoắc Minh Dương đều không được tha thứ.

“Cô có chuyện gì thế, sao lại đối xử với tôi như vậy?” Cho dù anh có nói gì với cô, cũng không nhận được câu trả lời, anh cảm thấy giống như đàn gảy tai trâu vậy.

“Ly hôn đi” Diệp Tĩnh Gia lấy hợp đồng ly hôn từ trong túi ra, cô đã ký sẵn rồi, bây giờ cái gì cô cũng không cần nữa, còn phía Hoắc Minh Dương, một chút hy vọng cũng không có.

“Cô… cô muốn làm gì?” Anh nhìn tờ hợp đồng ly hôn, thật sự không dám tin.

Diệp Tĩnh Gia sẽ chọn ly hôn, trước đây cái gì cô cũng nghe anh, cho dù anh làm thế nào cô cũng không dám chống đối mà giờ lại muốn ly hôn? Ai cho cô can đảm đó? “Ly hôn? Cô nằm mơ đi” Anh nói lạnh tanh, cái giọng điệu rất chân thật đáng tin.

Anh không nghĩ đến ly hôn, Diệp Tĩnh Gia dựa vào đâu: “Cô nằm mơ đi, cô tưởng lấy được tiền của nhà họ Hoắc thì có thể đi à?” Diệp Tĩnh Gia bây giờ không còn tình cảm gì với Hoắc Minh Dương nữa rồi, cho dù anh không đồng ý ly hôn, thì cô cũng mặc kệ: “Anh xem đi, ly hôn đối với chúng ta mà nói đều có lợi” Cô nói xong, thậm chí không còn suy nghĩ đến cái khác, và cả tính cách của Hoắc Minh Dương nữa.

“Ai cho cô dũng khí ly hôn với tôi thế?” Cho dù là ly hôn, cũng không phải Diệp Tĩnh Gia nói ra, nhớ lại mấy ngày trước Lữ Hoàng Trung hỏi cô có muốn ly hôn hay không.

“Có phải cô muốn ở cùng Lữ Hoàng Trung, sau đó tìm cơ hội ly hôn với tôi đúng không?” Anh nói xong, nhếch mép cười một cái: “Cô nằm mơ đi, sống là người của nhà họ Hoắc chết cũng là ma của nhà họ Hoắc, cả đời này cô đừng có nghĩ đến chuyện ở cùng Lữ Hoàng Trung” Nói xong anh đè cô xuống, cô cảm thấy sự tàn bạo của người đàn ông.

Diệp Tĩnh Gia tìm đủ mọi cách để chống đối, nhưng sức của phụ nữ không mạnh như đàn ông được, chưa đầy một phút đã không chống cự nổi rồi, anh giống như cái vỏ không hồn, làm hành động láo xược của mọi đàn ông.

“Tôi hận anh” Thà ghét còn hơn quên… anh muốn cả đời này cô phải nhớ về anh.

Cô dữ dằn cắn một cái trên vai anh, mãi không chịu buông.

Biết trong miệng đều mùi máu †anh, cô cũng không buông dù chỉ một nửa, Hoắc Minh Dương biết, trong lòng Diệp Tĩnh Gia bây giờ có nhiều quyết tâm, cô vốn dĩ không dám thay đổi việc làm trước đây.

Nghĩ đến tất cả những gì cô làm đều là vì muốn ở bên Lữ Hoàng Trung, thì anh lại không chút mềm lòng, vì thế anh không thể khách sáo với Diệp Tĩnh Gia được.

“Cô còn nghĩ dựa vào tôi để tìm đàn ông khác à, có phải cô muốn chết không” Hoắc Minh Dương nói đến đây, Diệp Tĩnh Gia nằm đó chán trường, một cử động cũng không có.

Hình như đối với việc sống và chết cô đã sớm không sợ hãi gì rồi. Người bên cạnh cô lần lượt bỏ cô mà đi, thật ra cô sống hay là chết thì cũng không có thay đổi gì lớn, sống cũng như cái xác không hồn.

Khi con người đi đến sự tuyệt vọng, thì không còn mong đợi cái gì nữa.

“Thật ra sống hay chết tôi cũng không quan tâm” Cái điều bi thương mà cô nói khiến cho Hoắc Minh Dương không biết nói gì mới đúng, có nhiều lúc không thể không nói những lời làm bản thân và làm người khác cảm động.

“Diệp Tĩnh Gia, rốt cuộc cô muốn thế nào?” Lời anh nói làm Diệp Tĩnh Gia hình như tìm được giải thoát.

Hoặc Minh Dương không biết tí gì về những suy nghĩ trong lòng Diệp Tĩnh Gia, trong đầu cô toàn là nghĩ nên làm thế nào, phải làm thế nào mới khiến tất cả mọi người vui vẻ.

“Nếu anh muốn giết tôi, vậy thì ra tay đi” Dù gì bây giờ cô cũng không muốn sống nữa.

Nhiều lúc sống mà chỉ băng chết đi còn hơn.

Bộ dạng của Diệp Tĩnh Gia khiến Hoặc Minh Dương không nói được gì, anh nghĩ mình đã làm sai, quá sai, khiến Diệp Tĩnh Gia chỉ còn cách làm những việc mà anh ghét.

“Gữ Nghe thấy anh nói cút, Diệp Tĩnh Gia không do dự kéo váy lên đi thăng ra ngoài, không chút lưu luyến, kéo theo vali của cô.

“Đều là quần áo, anh có cần kiểm tra không?” Không nhận được câu trả lời, cô đi thẳng ra cửa, Hoắc Minh Dương không nói gì, cũng không có ý kiến.

Ra khỏi nhà họ Hoäc, con tim thấp thỏm của cô như sống lại, nói không sợ thì là giả, nhưng đã trải qua sinh ly tử biệt thì càng biết quý trọng sự sống, chỉ là Hoäc Minh Dương đó, cô khiến anh thấy được nhược điểm thì anh sẽ hùng hổ hăm dọa cô.

“Nhanh vậy đã về rồi à, tôi đang định đi đón cô đấy” Lữ Hoàng Trung thấy Diệp Tĩnh Gia trở về, vội vàng nói, anh ta lo cô xảy ra chuyện.

“Không sao, tôi lấy đồ về, sau này cũng phải sống mà” Rời khỏi Hoäc Minh Dương đối với mọi người đều là chuyện tốt, cô không muốn so đo đúng sai khi họ ở bên nhau, cũng không quan tâm Hoäc Minh Dương có yêu cô hay không, bây giờ cô chỉ lo là làm cách nào để chứng minh cô trong sạch.

Cô không thể để kẻ hại mẹ cô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Người hại mẹ vì ích kỉ thì không có lý do gì mà được sống hạnh phúc.

Thủ đoạn chỉ là cách trừng phạt nhỏ thôi, lớn thì vẫn còn ở phía sau.

“Này, cô đang nghĩ gì thế?” Lữ Hoàng Trung gọi cô cả nửa ngày, đầu không thấy cô có phản ứng gì, liền nhanh chóng gọi cô tỉnh.

Cô vừa hoàn hồn thì nở một nụ cười dịu dàng với Lữ Hoàng Trung, đây là nụ cười đẹp nhất của cô trong mấy ngày qua.