Cô không hiểu sao,món ăn mặn thường ngày đều được chuyển thành món ăn dinh dưỡng.
Bình thường,cô thích ăn thịt sườn nhất,nhưng hôm nay lại không có,cô nhìn củ cà rốt trong chén,vẫn đang suy nghĩ,coi như là ăn một củ cà rốt di.
Dù sao càng nghĩ càng cảm thấy phiền não,lấy muỗng múc một chén cháo.
Diệp Bắc Thần ngồi đối diện,cười như không cười ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lục Hàm,phát hiện cô gái này rất dễ nổi nóng,hắn không nhịn được bật cười.
Lục Hàm ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Thần:
– Diệp Bắc Thần, chuyện kia…có phải anh biết trước nên mới ngăn cản tôi phải không?
Diệp Bắc Thần nheo mắt nhìn cô,hơi nhướn người về phía trước,mặt bàn mặc dù rất rộng nhưng cánh tay anh lại rất dài,vừa vặn kéo tới nhéo mũi cô một cái:
– Không biết,sao em không nghĩ là em sống tốt nên mọi chuyện may mắn mà em gặp phải đều là ông trời đang bảo vệ em?
Lục Hàm không đoán được anh sẽ đột nhiên nói như vậy,cô cảm thấy may mắn cũng không phải sẽ dành cho cô mà là có những việc dường như sinh ra buộc cô phải đối mặt.
Nếu như cô nhất quyết tới Thành Tô tối nay phải chăng sẽ trở thành nạn nhân của vụ tai nạn liên hoàn hay không?
Cho nên đây không phải vận may,cô tin Diệp Bắc Thần là người hiểu rõ mọi chuyện hơn ai hết.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này,nhưng đây cũng không phải lần đầu tính mạng cô bị uy hiếp, Lục Hàm múc cho anh một chén canh,đặt trước mặt,bộ dạng vô cùng thành tâm nói:
– Anh ăn chút canh này đi,ăn xong có thể từ từ giải thích cũng được.
Diệp Bắc Thần nghe lời uống canh,ánh mắt sắc bén loé lên một chút nghi ngờ:
– Gần đây,anh có cảm giác em cũng giống như đang dần biết quan tâm anh rồi?
Lục Hàm nghe xong,không nói mà nghiêm túc ăn cháo.
Diệp Bắc Thần cũng vô cùng kiên nhẫn mà ăn phần của mình,rõ ràng không có ý định giải thích,giống như muốn thử thách xem ai kiên nhẫn hơn ai.
Lâu sau,không khí tĩnh mịch làm Lục Hàm có chút khó chịu,không nhịn được đành lên tiếng:
– Anh vẫn là không nói phải không?
– Không phải anh đã nói rồi sao? Anh không phải thánh nhân,không đoán trước được nhiều tương lai đến như vậy,anh đã nói là ý trời.
Diệp Bắc Thần buông muỗng,lấy khăn giấy lau khoé miệng,động tác của anh hết sức tao nhã từ tốn.
– Lục Hàm,đôi khi may mắn không phải lúc nào cũng đến với em.
Cho nên,những mối quan hệ chung quanh,em phải có sự cảnh giác nhất định.
Lục Hàm nhíu mày,cô vờ như không hiểu vì sao đột nhiên anh lại nói như vậy?Cô khẽ chớp mắt,hàng mi dài cong như rủ xuống làm lay động lòng người,cô cong khoé môi nở một nụ cười hết sức thản nhiên:
– Ý của anh là kể cả anh?
Đáy mắt Diệp Bắc Thần vô cùng thâm sâu,anh đột nhiên nhìn cô,nói một câu kiên định:
– Tôi đã nói,em có thể tin tôi.
Lục Hàm sửng sốt nhìn anh,cô chỉ là không nghĩ tới anh lại có thể tự nhiên thừa nhận như vậy.
Ánh mắt của anh vô cùng kiên định,giống như một thứ ánh sáng trong khu rừng tăm tối,thứ mà cô tin tưởng nhất định có thể dẫn lối cô tới nơi an toàn.
– Sao vậy?
Giọng nói trầm thấp,dịu dàng lại lần nữa vang lên,kéo Lục Hàm trở về thực tại,cô khẽ cười:
– Đôi khi những lời anh nói thật có động lực để người khác có niềm tin mãnh liệt đấy.
Bên ngoài cửa sổ,lá bắt đầu rơi lả chả,kèm theo đó là những cơn gió bắt đầu gào rít.
Diệp Bắc Thần nhìn qua sắc trời,anh không muốn cùng cô tranh luận mãi một vấn đề liền nói:
–Nghe dự báo thời tiết nói,tối nay mưa cả đêm,dù sao nếu không xảy ra tai nạn xe thì buổi tối ra ngoài cũng rất bất tiện.
Diệp Bắc Thần ăn xong,đứng lên trước,bóng dáng cao lớn khuất dần sau cánh cửa phòng ăn.
***
Một ngày mới lại bắt đầu.
Ánh dương theo cửa sổ cuối hành lang chiếu vào,trải một lớp vàng óng ánh trên sàn,đây vốn dĩ đã là một màu sắc ấm áp nhưng nhìn lại có chút lạnh lẽo.
Nghĩ tới những hình ảnh tối qua cứ hiện lên trong đầu,Lục Hàm lại không nhịn được,bước chân càng thêm nhanh hơn.
Cửa phòng khách sạn.
Tịnh Vân ở trong phòng,Lục Hàm ở ngoài cửa,giữa hai con người dường như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình,mà bức tường này giống như là Diệp Bắc Thần,cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình lại đến nơi này gặp Tịnh Vân.
Đương nhiên,Tịnh Vân nhìn cô,vẻ mặt hết sức ngạc nhiên,giống như không nghĩ tới Lục Hàm sẽ thật sự tìm tới đây.
Có lẽ,cô ta đang nghĩ,Lục Hàm sẽ không tới nhanh tới vậy.
– Không mời tôi vào phòng sao?
Lục Hàm vẫn bình tĩnh,ngữ khí bình thản,yên ả như mặt hồ không chút gợn sóng.
Cánh tay đang giữ nắm cửa của Tịnh Vân vẫn còn nhiều giữ nguyên tại chỗ,nghe thấy cô nói xong mới phản ứng lại cái miệng đang há to bỗng chốc khôi phục lại vẻ trấn định,hơi nghiêng người qua một bên:
– Mời vào.
Lục Hàm hơi nhếch miệng,đi vào.
Tịnh Vân đi ngay phía sau,trong lòng tràn đầy hoài nghi.
– Nếu không ngại thì tôi có thể ngồi chứ?
Lục Hàm thản nhiên ngồi xuống sofa,khẽ hỏi.
– Cứ tùy tiện là được.
Tịnh Vân cũng ngồi xuống ghế đối diện,cười như không cười nói:
– Thật ngại quá,cô đột nhiên tới cũng không có báo trước cho nên tôi cũng không kịp chuẩn bị gì cả,cô không để ý chứ.
– Không có việc gì,tôi nghĩ giữa hai chúng ta cũng không thân tới mức phải quan trọng tiểu tiết.
Lục Hàm như tùy ý dựa vào sofa,vẫn duy trì mỉm cười,trông giống như vô cùng dịu dàng.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào,vừa hay chiếu lên gương mặt của cô khiến cô càng thêm tươi tắn.
Tịnh Vân nhìn cô có chút chói mắt,cũng không nhiều lời nữa,đi thẳng vào vấn đề:
– Xem ra cô cùng Bắc Thần đang yêu đương.
Lục Hàm cũng không để ý,mỉm cười:
– Cô hình như nắm bắt tình hình rất rõ,cố ý muốn tôi tới đây,là muốn dằn mặt.
Ánh mắt Tịnh Vân ngưng lại.
– Nếu muốn dằn mặt thì tìm Diệp Bắc Thần ấy,tôi không rảnh.
Lục Hàm cũng không ngại mà nói thẳng,chân trái tao nhã vắt chéo qua chân phải.
Có điều,Tịnh Vân không giống như là quan tâm,cô ta nhìn cô nở nụ cười vô cùng chói mắt:
– Tôi nghĩ,hai chúng ta đều quá rõ,tôi việc gì phải dằn mặt ai,nếu Bắc Thần chọn cô thì tôi nên mỉm cười chúc phúc cho anh ấy.
– Cô có thể rời khỏi anh ấy sao?
Ngữ khí Lục Hàm vẫn thản nhiên như trước,nghe ra không có chút giao động tức giận.
Tịnh Vân khinh thường nhìn cô một cái:
– Cô nghĩ,tôi chỉ có thể sống sót nếu lựa chọn bấu víu Diệp Bắc Thần sao.
Lục Hàm,những ngày tháng sau này cô vẫn nên tự cẩn thận thì hơn!.