Vài ngày sau ,tại thị trấn nhỏ Vân Thành.
Mùa đông ở Phương Bắc lạnh thấu xương,nhưng cũng ngắn ngủi như người khách qua đường vội vã.
Không nghĩ tới chỉ còn ba tháng nữa là tới tết Nguyên Đán.
Thời gian không ngừng luân chuyển không chờ đợi bất kỳ ai.
Ngắm nhìn cảnh vật từng từng lớp lớp lướt qua trước mặt,ánh mắt Lục Hàm hơi đanh lại.
Xe buýt dừng tại trạm gần khu nghĩa trang Vân Thành,Lục Hàm xuống xe, mang theo hai bó cúc,men theo con đường nhỏ đi vào nghĩa trang.
Nắng sớm dần buông xuống,khiến không khí se lạnh dần trở nên ấm áp.
Lục Hàm dừng chân trước ngôi mộ Lục Nghiêm khẽ vuốt v3 tấm ảnh.
Chàng trai mặc quân phục mỉm cười rạng rỡ nhưng cô lại thấy đau lòng:
– Anh,có phải anh đã sớm biết được kết cục này nhưng vẫn lựa chọn dấn thân vào?
Gió thổi ngang qua,cô khẽ thu tay lại,nhiệt độ ở đây lúc nào cũng thấp hơn bên ngoài.
Trùng hợp,hôm nay là ngày tảo mộ nên chung quanh cũng có không ít người tới thăm mộ,cũng xua tan phần nào không khí lạnh lẽo,đơn độc.
Cô nhìn tấm ảnh lại khẽ cười:
– Nhưng cũng không hẳn là cô đơn,ít ra anh có thể đoàn tụ với ba mẹ.
Bảy năm rồi,sau khi Lục Nghiêm mất mộ của anh cũng được chuyển về Vân Thành ngay cạnh mộ ba mẹ mình.
Sau nhiều năm,đây là lần đầu tiên Lục Hàm mới có đủ dũng khí để đối mặt với sự ra đi của người thân.
Khẽ đặt bó cúc trắng xuống phần mộ,từng cánh hoa toả ra hương thơm ngào ngạt.
Gió thổi xào xạc bên tai,mái tóc dài khẽ tung bay trong gió.
Vợ chồng Lục Sâm -Trần Hy mỉm cười hiền hoà,cô khẽ vuốt v3 tấm ảnh.
Có lẽ,rất lâu rồi cô không còn nhớ được gương mặt ba mẹ mình.
Đúng như lời thím Trương,cô cùng Trần Ân hồi trẻ rất giống nhau,chỉ là ánh mắt mẹ cô rất sáng,còn cô lại mang vẻ trầm mặc,điềm tĩnh.
Không khó để nhìn ra tình cảm thắm thiết giữa cặp đôi trong ảnh.
Lục Hàm ngắm nhìn rất lâu,tựa như cô có thể nhìn thấy ba mẹ đang nói chuyện với mình vậy.
–Ba mẹ,có thể nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra không?Nếu năm ấy,ba mẹ không trở về Vân Thành,có phải bây giờ con vẫn có thể nhìn thấy hai người.
Có đôi lúc,cô luôn cảm thấy ngưỡng mộ tình yêu của ba mẹ,đến lúc chết vẫn còn nắm chặt tay nhau.
Chỉ là đối với cái chết của họ,cô luôn cảm thấy bất ngờ,ba cô trước giờ luôn là người cẩn trọng.
Một gia đình bốn người tưởng chừng như sẽ hạnh phúc,giờ chỉ còn lại một mình Lục Hàm.
Cô thật sự muốn biết,nhiều năm trước đã xảy ra chuyện gì?Mọi chuyện liên tục tìm đến với cô khiến cô không thể không nghi ngờ.
Đến khi mặt trời lên cao,Lục Hàm mới đứng lên,chuẩn bị rời đi.
Ngắm nhìn hai tấm ảnh trên bia mộ,giọng cô hơi trùng xuống,ánh mắt quét qua sự nghiêm túc:
– Ba mẹ,anh trai! mọi người hãy yên tâm.
Lục Hàm nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện.
Lục Hàm bước qua từng dãy mộ đi xuống phía dưới,từng làn gió thỉnh thoảng vẫn sượt qua người cô mang theo hơi lạnh.
Một con chim vỗ cánh bay ngang qua người cô rồi đậu trên một chiếc mộ.
Lục Hàm đi ngang qua một nhành cây,cảm nhận sắp bị ngã xuống thì bị một bàn tay đỡ lấy.
Khi bình ổn đứng vững Lục Hàm mới nhận ra người trước mặt là Phương Tư N,cô hơi run run.
Không lẽ,Phương Tư Nam theo cô tới đây,anh ấy biết cô lấy trộm bản tài liệu nên mới theo dõi cô.
Hôm nay,anh không mặc thường phục,khác hẳn khi cô gặp anh ở sở cảnh sát,mà chỉ vận một trang phục đơn giản truyền thống,áo sơ mi kết hợp quần tây,chân đi giày da.
Phương Tư Nam nheo mắt nhìn cô,ánh mắt đen láy chính trực :
– Lục Hàm,em tới thăm Lục Nghiêm sao?
– Vâng,anh cũng tới thăm anh ấy ạ! ,
Cô khẽ hít sâu một hơi,liền nhận ra bó hoa cúc vàng bên cạnh chỗ cô vừa đặt hoa vừa rồi.
Ít nhất cũng xác định Phương Tư Nam không có theo dõi cô.
Cảm giác bị theo dõi cũng dần dần xua tan.
Có lẽ,Phương Tư Nam vẫn chưa phát hiện ra tài liệu bị mất.
Mặc dù phát hiện sự khác lạ của cô,Phương Tư Nam cũng không tiện hỏi hai tay ung dung đút túi quần,giọng trầm ấm vang lên:
– Thật ra,anh tới từ sáng sớm nhưng mà ở đây cũng có vài ngôi mộ của đồng đội nên anh cũng ghé thăm một chút,sắp sửa rời đi thì gặp em.
Giọng điệu của Phương Tư Nam ôn hoà xen lẫn sự nghiêm nghị vốn có của cảnh sát.
Trấn tĩnh cảm xúc khác thường,Lục Hàm giương mắt phượng nhìn anh:
– Cũng không còn sớm nữa,dù sao đi qua sở cảnh sát cũng tiện đường,anh có thể cho em tá túc một đoạn không?
Lục Hàm vẻ mặt mong chờ nhìn Phương Tư Nam.
Tất nhiên,Phương Tư Nam cũng không từ chối,hai người một cao một thấp lần lượt rời khỏi nghĩa trang.
Đi qua một đoạn,ánh mắt sắc bén của Phương Tư Nam khẽ quét qua bóng cây.
Từ phía xa,một bóng đen ẩn nấp đằng sau tán cây,hắn ta khẽ thở phào nhẹ nhõm,không lẽ tên cảnh sát này có thể phát hiện ra hắn.
***
Xe ô tô Phương Tư Nam đỗ ngay dưới chân núi.
Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi nghĩa trang đi về trung tâm Lạc Thành.
Ngồi trên xe ô tô,Lục Hàm thoáng nhìn ra cửa sổ,cảnh vật một lần nữa lướt qua cô,thoáng cái cô có thể nhìn thấy một bóng đen mờ mờ ở bến xe,tựa như tầm mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô.
Lục Hàm khẽ rùng mình,cô muốn nhìn lại lần nữa nhưng lại không thấy một bóng đen nào ở bến xe cả,chỉ là hàng ghế trống không,tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của một mình cô.
Đột nhiên,cô quay sang hỏi Phương Tư Nam:
– Anh Tư Nam,thật ra là em luôn có một thắc mắc muốn hỏi anh?
Phương Tư Nam vẫn chăm chăm lái xe một cách nghiêm túc,anh hơi nghiêng người nhìn qua cô khẽ đáp:
– Được,em hỏi đi!
Vẻ mặt Phương Tư Nam hết sức bình tĩnh,không có lấy một gợn sóng,Lục Hàm đặt tay lên váy mình,giọng khẽ nói:
– Anh có biết Tịnh Vân không?
Phương Tư Nam nghe xong cũng hơi sửng sốt:
– Đương nhiên,sao em lại đột nhiên nhắc tới cô ta!
Lục Hàm lặng lẽ quan sát vẻ mặt trầm tư của Phương Tư Nam,đợi anh nói tiếp:
–Nếu không phải Lục Nghiêm cùng cô ấy đột nhiên chia tay,anh còn nghĩ hai người họ sẽ thật sự lấy nhau đấy.
Kỳ thực anh cũng có chút tiếc nuối,nếu Tịnh Vân không có ba tham ô,không có anh trai làm việc phi pháp thì thật tốt.
Nghĩ tới,năm đó,Lục Nghiêm là đội trưởng phòng chống tội phạm,còn Phương Tư Nam là cấp dưới trướng Lục Nghiêm,đối với anh mà nói Lục Nghiêm chính là thần tượng của cục cảnh sát hình sự là hình mẫu để anh học tập.
Anh cùng Lục Nghiêm cũng xem như thân thiết,có điều chuyện Tịnh Vân cùng Lục Nghiêm qua lại cũng chỉ có anh cùng Lục Hàm biết.
Sau khi phát hiện Tịnh Vân là con gái của Tịnh Thành,Lục Nghiêm đã vấp phải rất nhiều phản đối,nhưng họ vẫn kiên trì bên nhau.
Nhưng một hôm,chính là cái đêm Lục Hàm cùng Tịnh Vân bị bắt cóc,anh không biết đã xảy ra chuyện gì hai người đã chia tay.
Phương Tư Nam chỉ có lờ mờ đoán họ chia tay vì sự việc của Tịnh Thành và Tịnh Trung.
Nghe xong,Lục Hàm đột nhiên đờ ra,cô lén nhìn sắc mặt đang lái xe của Phương Tư Nam,sắc mặt anh vẫn bình tĩnh không một chút xao động.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Phương Tư Nam cũng không nói nữa,bầu không khí có chút kỳ lạ.
Lục Hàm hơi mím môi,nói một câu:
– Thật ra hai người đó chia tay là do em,nếu khi ấy em không ham chơi rủ Tịnh Vân đi theo,bọn em cũng không bị bắt cóc,chị ấy cũng không bị ***** ***.
Có lẽ,họ chia tay là vì em.
Lời vừa thốt ra,Phương Tư Nam dừng xe trước đèn đỏ,nhìn cô chăm chú:
– Thảo nào đó là lý do mà Lục Nghiêm luôn do dự phá án, đối với Tịnh Vân vừa yêu lại vừa áy náy nên cuối cùng cũng không chịu giao nộp hồ sơ th am nhũng của Tịnh Thành.
Phát hiện ánh mắt Phương Tư Nam nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa,Lục Hàm có chút nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Giữa anh cô cùng Tịnh Vân lẽ ra có thể tốt đẹp,nếu không phải cô thì Tịnh Vân cũng sẽ không sinh hận,anh trai cô cũng không ra đi trong tiếc nuối.
Lúc này,đột nhiên Phương Tư Nam lại mở miệng:
– Lục Hàm,em không cần phải áy náy,anh không biết chuyện đó xảy ra là như thế nào,nhưng anh tin không phải là em muốn như thế?
Lục Hàm không có ý định trả lời,đột nhiên nhớ tới tin nhắn tối qua,cô liền trầm mặc.
Nghĩ ngợi ra điều gì đó,Phương Tư Nam lại hỏi cô:
– Anh nghe nói sau khi Lục Nghiêm mất,em chuyển tới Diệp gia,bây giờ em còn sống ở đó không?
Cô không nghĩ anh sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này,Lục Hàm hơi chau mày,giọng thản nhiên đáp:
– Không,bốn năm trước em đã dọn ra ngoài rồi.
Thoáng tia kinh ngạc,Phương Tư Nam nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái:
– Diệp Bắc Thần đối với em không tốt?
– Sao anh lại nghĩ thế,là em muốn tự lập thôi mà! ,Lục Hàm vui vẻ buông một câu.
Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Phương Tư Nam chỉ buông một câu:
– Dù sao,bên ngoài cũng phức tạp,nếu Lục Nghiêm đã giao em cho Diệp Bắc Thần trông coi thì đồng nghĩa với sự tín nhiệm.
Cho nên,em phải tin tưởng Diệp Bắc Thần sẽ không làm khó em.
Nói xong,anh tiếp tục chyên tâm lái xe.
Dạo gần đây thành phố thường xuyên mưa lớn,sáng sớm thì nắng ấm yên ả,đến trưa thì mây đen lại đột ngột kéo đến thời điểm Lục Hàm vừa chạy vào nhà thì ngoài trời đã bât đầu " ào! ào".
Nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ,Lục Hàm thở dài một hơi.
Cô cẩn thận suy nghĩ lời nói của Phương Tư Nam ban nãy.
Chẳng lẽ,có người cố ý muốn hãm hại Diệp Bắc Thần.
.