(55)
Diệp Bắc Thần đưa Lục Hàm trở về trời cũng đã khuya,lúc này trong xe là một mảng im lặng.
– Tới nơi rồi,làm phiền anh!
Lục Hàm khẽ mở miệng,giọng điệu có chút mệt mỏi,bàn chân có chút tê khiến cô không nhúc nhích nổi.
– Em gấp gáp trở về như vậy là!
Diệp Bắc Thần ôn hoà lên tiếng,ánh mắt cố tình đảo qua bên ngoài cửa xe liền sững lại,mặt có chút biến sắc.
Lục Hàm cũng cảm thấy kỳ lạ,cô chỉ cảm thấy cả người anh trở nên cứng nhắc,trong không khí tản ra hơi lạnh,cô có một dự cảm chẳng lành.
Cô thoáng nhìn ra bên ngoài,ánh nhìn thoáng qua sự kinh ngạc.
Tại sao Hạ Minh Triệt lại tới đây?
Đột nhiên,Diệp Bắc Thần hơi cúi người,tháo dây an toàn cho Lục Hàm,từ góc độ này có thể nhìn thấy hai người hết sức thân mật:
– Em không biết tự cởi đai an toàn à,còn không xuống xe hay là muốn tôi bế em xuống!
Không khó để nhận ra ý đồ xấu xa của Diệp Bắc Thần,Lục Hàm phát ra âm thanh lúng túng:
– Chân tôi bị tê!
Sắc mặt Diệp Bắc Thần có chút sa sầm,hắn mở cửa xe,đi xuống trước!
Mặc dù bây giờ cũng mới chớm đông nhưng Lục Hàm lại cảm thấy cực kỳ lạnh.
Diệp Bắc Thần vòng qua ghế phụ mở cửa,Lục Hàm còn chưa kịp phản ứng liền bị anh bế xốc lên,cửa xe đóng rầm một cái.
Nhìn một màn này,Hạ Minh Triệt đứng gần đó cũng đờ ra,nhìn Diệp Bắc Thần ôm Lục Hàm đi về phía mình,ánh mắt Diệp Bắc Thần lãnh đạm còn Lục Hàm thì như một chú chim nhỏ bị thương mặc cho Diệp Bắc Thần tùy ý.
Lục Hàm khó chịu muốn vùng khỏi Diệp Bắc Thần nhưng không tài nào thoát nổi vòng tay rắn chắc của hắn.
Cô biết thái độ bây giờ của Diệp Bắc Thần là cố tình muốn Hạ Minh Triệt cảm thấy khó xử,khiến anh nếm trải cảm giác chua xót.
Dưới ánh trăng sặc sỡ,bóng cây không ngừng lắc lư,màn đêm yên tĩnh một cách đáng sợ,khoé môi Diệp Bắc Thần thoáng ẩn ý cười,tựa như một hố sâu đen thẳm.
Khuôn mặt hắn lúc này tựa như một tượng thần hy lạp,từ chân mày tới khoé miệng đều là một kiệt tác,dáng vẻ cao ngạo của anh lại khiến người ta đắm chìm mê man.
Đôi mắt đen láy của Hạ Minh Triệt có chút thất vọng.
Đối diện với Hạ Minh Triệt,Lục Hàm căn bản không dám trực tiếp nhìn thẳng anh,cô khẽ cắn chặt môi,bàn chân đau nhức khiến cô không thể cử động.
Ánh mắt anh tràn ngập sự tuyệt vọng,cô chưa từng nhìn thấy Hạ Minh Triệt buồn bã tới mức này.
Trong lòng Lục Hàm vô cùng rối rắm.
Ngay từ đầu Diệp Bắc Thần đã không ưa Hạ Minh Triệt nhưng cũng không nhất thiết phải dùng cách này để tổn thương anh ấy.
Hạ Minh Triệt không sai?Rõ ràng,Hạ Minh Triệt là người luôn quan tâm và lo lắng cho cô,anh ấy cũng chưa từng để cô phải chịu một ấm ức nào.
Lẽ ra,cô không nên nhận sự quan tâm của anh ấy như thế,nhưng cũng không còn cách nào khác,chẳng bằng cứ như thế này,Hạ Minh Triệt triệt để thất vọng về cô.
Diệp Bắc Thần vẫn quan sát Hạ Minh Triệt,ánh mắt khẽ rơi trên người Lục Hàm chỉ thấy người cô khẽ run lên.
Cảnh đêm nay rất đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt.
Rất lâu sau,Diệp Bắc Thần đột ngột lên tiếng phá vỡ không gian ngột ngạt,hắn nhìn bộ mặt loáng thoáng sự tức giận đang được Hạ Minh Triệt kiềm chế,cười điềm tĩnh:
– Không nghĩ tới giám đốc Hạ lại lặn lội từ Đô Nam xa xôi tới đây thăm em gái tôi!Đêm khuya còn hẹn gặp nhau,chẳng phải rất kỳ quái sao?
Khoé môi Hạ Minh Triệt hơi run rẩy,nhưng giọng điệu vẫn duy trì sự bình tĩnh:
–Tôi ngược lại cảm thấy hành động của Diệp Tổng mới là kỳ quái.
Dù sao bây giờ trên mạng cùn tràn lan tin tức anh công khai bạn gái cùng em gái,Lục Hàm căn bản chỉ là em gái nuôi trên danh nghĩa,anh làm thế này người khó xử sẽ là em ấy!
Ngưng một lát anh ta nhàn nhạn liếc qua gương mặt bối rối của Lục Hàm tiếp tục nói:
– Hiện tại tôi cùng Lục Hàm đều độc thân,nếu có gặp nhau cũng là chuyện bình thường giữa nam nữ thì có gì sai chứ?Nói thật tôi cũng có tình cảm với em ấy!Anh chẳng có tư cách để quản chúng tôi!
Có lẽ Hạ Minh Triệt cũng nhìn ra được sự khó xử của cô,anh tình nguyện bảo vệ cô,cũng muốn trước mặt Diệp Bắc Thần thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình.
Hoá ra,anh thật sự rất yêu cô,nhìn thấy cô trong lòng Diệp Bắc Thần,anh như muốn phát điên,nhưng vẫn phải cố duy trì bộ dạng điềm tĩnh.
Lục Hàm nghe rõ từng câu Hạ Minh Triệt nói,nhưng cô không nghĩ anh sẽ ở trước mặt Diệp Bắc Thần mà thừa nhận tình cảm của mình.
Nhưng anh vẫn luôn vì cô mà suy nghĩ chu toàn.
Diệp Bắc Thần liền cười khẩy,đáy mắt hiện lên tia bất cần,cố tình gằn từng chữ:
–Vậy sao? Nhưng hiện tại trên giấy tờ tôi vẫn là người giám hộ của Lục Hàm,em ấy đi đâu gặp gỡ ai cũng phải được thông qua sự đồng ý của tôi.
Tôi đương nhiên có tư cách.
Dứt lời,Diệp Bắc Thần càng thêm cười tươi, đáy mắt sắc bén lộ rõ vẻ trào phúng,châm chọc.
Lục Hàm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa,mặc kệ chân cô là đang bị tê,cô cũng phải nhảy xuống,nhưng rõ ràng Diệp Bắc Thần vẫn ôm cô rất chặt không có ý buông tha.
Hắn khẽ cúi người nhìn cô:
– Làm sao vậy?Nóng lòng muốn đến với hắn ta.
– Anh mau buông tôi xuống,Diệp Bắc Thần,anh không nên làm khó anh Minh Triệt.
Lục Hàm cau mày tức giận.
Nhưng cô không nghĩ Diệp Bắc Thần sẽ thực sự buông cô ra,nhất thời cô không phản ứng kịp mà ngã nhào trên nền đất lạnh lẽo.
Hạ Minh Triệt đưa tay tóm lấy cô nhưng không kịp.
Anh nhìn Diệp Bắc Thần tức giận nói:
– Diệp Bắc Thần,anh sao có thể làm như vậy?
Nhìn hai người đàn ông mắt to mắt nhỏ trừng nhau,cô thoáng tia thất vọng.
Lục Hàm lồm cồm bò dậy:
– Hai người về đi,em cần nghỉ ngơi!
Nói xong thì khó nhọc đi vào bên trong rồi đóng cửa lại.
!
Thấy Lục Hàm trở về An Bách Thảo vừa nhìn thấy cô thì vui mừng:
– Chị Hàm,chị đã đi đâu cả ngày hôm nay vậy?Còn nữa chân chị bị thương sao?
Cô khẽ mỉm cười,gật đầu chào thím Trương một cái,cầm áo khoác cùng túi xách treo lên giá đỡ,sau đó cởi giày,chọn một đôi dép lê đi vào nhà,mọi động tác đều rất cẩn thận nhưng có chút vội vàng.
An Bách Thảo cùng Thím Trương cảm thấy có chút kỳ lạ định đi tới giúp nhưng cô lại ra hiệu không cần,thím Trương cũng không tiện hỏi nhiều định nói gì đó nhưng nhìn thấy Lục Hàm chậm rãi đi tới bàn trà cầm ly nước uống một hơi,rồi sau đó một mạch đi lên lầu.
Sắp thấy cô biến mất sau hành lang thì đột nhiên xoay người lại:
– Thím Trương,ngày hôm nay có ai tới tìm con không?
Thím Trương nghĩ một lát rồi nói:
– Có,hôm nay có một cảnh sát tới tìm cô chủ,nhưng tôi nói với anh ta rằng cô không có nhà nên đã đi rồi,trước khi đi còn để lại phương thức liên lạc.
Có cảnh sát tới tìm cô,không phải là Phương Tư Nam đấy chứ,chẳng lẽ anh ta thật sự phát hiện ra việc cô lấy trộm bản tài liệu đó.
Lục Hàm hơi nhíu mày: – Thế anh ta có nói tới tìm cháu là vì việc gì không?
Thím Trương khẽ lắc đầu,Lục Hàm nhìn qua Bách Thảo một lát rồi nói:
– Muộn rồi,hai người nghỉ ngơi sớm đi,đừng để ý đến cháu.
An Bách Thảo vốn định nói gì đó nhưng lại thôi,nhìn tin tức trên báo,nghĩ định nói gì đó nhưng lại thôi,trông sắc mặt của Lục Hàm không được tốt lắm.
Thật ra ngoài cảnh sát Phương tới còn có Hạ Minh Triệt cũng ghé qua,nhưng khi nghe cô đi cùng Diệp Bắc Thần sắc mặt anh ta rất khó coi.
Vào phòng,cô liền khoá trái cửa lại, ngồi thụp xuống,dạ dày không nhịn được mà bắt đầu quặn lên,nghĩ tới lẽ ra cô không nên ăn đồ nướng.
"Ting"
Là tin nhân nặc danh, Lục Hàm cẩn thận mở ra xem,cô chợt ngây người.
Cái chết của anh trai cô sao lại liên quan đến Diệp Bắc Thần.
!
Diệp Bắc Thần đã rời đi từ lâu nhưng Hạ Minh Triệt vẫn còn đứng bên ngoài biệt thự.
Nhìn ánh đèn sáng trên tầng,Hạ Minh Triệt thoáng qua một tia trào phúng,lẽ ra anh nên sớm biết trước giờ cô vẫn luôn qua lại cùng Diệp Bắc Thần nên mới không chấp nhận anh.
Cầm những bức ảnh trong điện thoại,cảnh Lục Hàm tựa đầu vào ngực Diệp Bắc Thần,dáng vẻ cô ngại ngùng,e ấp như thiếu nữ.
Hạ Minh Triệt khẽ siết lại,như muốn bóp nát màn hình.
Hoá ra là cả ngày cô đi cùng Diệp Bắc Thần.
Ánh mắt thâm trầm khẽ nhìn lên tầng lần cuối,dưới ánh sáng chập chờn của buổi chiều muộn,Hạ Minh Triệt thất thểu rời đi.
– Cứ làm theo kế hoạch ban đầu kia.
Trong đếm tối,tại một nơi nào đó,lộ ra nụ cười quỷ dị.