Ra khỏi nhà Quách Thành Vũ, Trì Sính lái xe chở Ngô Sở Úy về nhà ba mẹ.
Sau khi lên xe, Ngô Sở Úy không nói tiếng nào, lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ, so với tên vừa nói cười đùa giỡn với mọi người vừa nãy cứ như hai người.
“Sao vậy?” Trì Sính vừa lái xe vừa hỏi: “Không muốn gặp ba mẹ tôi?”
Ngô Sở Úy không lên tiếng.
Trì Sính cằm vô lăng bằng một tay, tay kia sờ lên trán và mặt Ngô Sở Úy, vừa sờ vừa hỏi: “Ngủ lâu quá thân thể không thoải mái sao?”
Ngô Sở Úy vẫn không nói tiếng nào.
“Vậy là do tối hôm trước thao dữ quá?”
Ngô Sở Úy hất tay Trì Sính ra, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Con đường phía trước bắt đầu đông xe, Trì Sính vì chuyên tâm lái xe, nên không tiếp tục hỏi nữa.
Ngô Sở Úy ngồi một mình cứng mặt, lặng lẽ một lát.
Cho đến khi xe chạy vào khu dân cư, đường trở nên vắng vẻ, Ngô Sở Úy mới u ám phun ra hai chữ.
“Chồng trước…”
Mặt Trì Sính dại ra, đôi mắt sắc bén đảo qua đồng chí Đại Bảo đang ngồi ở ghế phó lái dự định tính nợ cũ, trầm giọng nói: “Lời đùa vui mà cậu cũng đặt trong lòng sao?”
“Có ai đùa như anh không chứ?” Ngô Sở Úy dựng mày.
Trì Sính trầm mặc một lát, đậu xe bên đường.
Sau đó, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cổ Ngô Sở Úy, ôm qua, mạnh bạo hôn lên trán, giả bộ tức giận nói: “Không được nhỏ nhen với tôi.”
Ngô Sở Úy cố sức giãy dụa dưới cánh tay Trì Sính, trong giọng nói mang theo cương quyết.
“Tôi nhỏ nhen đó thì sao? Tôi không thích nghe đó!”
Trì Sính đánh một cái lên mông Ngô Sở Úy, nói: “Vừa rồi là ai nói hả? Không giống như Uông Thạc, còn muốn được bình yên với tôi vài năm…”
Ngô Sở Úy cố kéo cổ tay Trì Sính ra, giãy khỏi áp chế của hắn, sau đó thân thể thò đến gần hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn.
“Cho dù tôi giống như Uông Thạc thì sao chứ? Anh nỡ sáu năm không gặp tôi sao?”
Một câu đâm trúng lòng Trì Sính, đừng nói sáu năm, sáu ngày hắn cũng chịu không nổi.
Ngô Sở Úy thấy Trì Sính không nói gì, liền vụt vụt tung liên hoàn quyền vào đũng quần Trì Sính.
Trì Sính vội ngăn động tác bạo hành “tự đào mộ chôn mình” của Ngô Sở Úy, khóe môi nhếch cao nói: “Cậu đánh hư chỗ này rồi sau này ai hầu hạ cậu? Đổi sang đánh chỗ khác đi.”
Ngô Sở Úy bèn giơ tay lên, đánh tượng trưng vài cái lên mặt Trì Sính.
Sau đó cắn răng, hai móng vuốt sói móc lấy khóe môi Trì Sính, hung tợn kéo ra hai bên.
Trì Sính để mặc Ngô Sở Úy quậy cả buổi, mới nắm cổ tay y, nhẹ cắn đầu ngón tay y nói: “Nếu cậu không thích nghe, lần sau không nói nữa.”
Cơn giận trong lòng Ngô Sở Úy lập tức tan biến như mây khói, có lẽ nên nói ngay từ đầu y không thật sự tức giận.
Chẳng qua là ngay sau khi nói vậy hắn lại chở y đến nhà hắn, y không được vững dạ lắm, nên mới tìm lý do để dời lực chú ý.
“Anh nghĩ… tôi đến nhà anh, ba mẹ anh có đuổi tôi ra không?”
Trì Sính nói: “Họ có lý do gì để đuổi cậu?”
Trước khi xuất phát Ngô Sở Úy cũng đã từng suy nghĩ, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Trì Sính nói thế, Ngô Sở Úy mới cảm thấy yên lòng.
…
“Cái gì? Là trước khi mày đi đã tố cáo em trai của mày?”
Chung Văn Ngọc đang dọn dẹp phòng, thì nghe Trì Viễn Đoan tức giận quát to.
“Mày bị điên hay bị ngu hả? Sao lại đi tố cáo em trai mày?! Mày biết chuyện này tạo nên ảnh hưởng ác liệt cỡ nào cho nó và nhà chúng ta không hả? Mày muốn chọc tao tức chết phải không!”
Chung Văn Ngọc vội chạy lại gần Trì Viễn Đoan, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Trì Viễn Đoan xua tay, ý bảo Chung Văn Ngọc tạm thời đừng nói gì.
Trì Giai Lệ ở bên kia điện thoại nhẹ nhàng nói: “Không phải là chiêu ba chỉ con sao?”
“Tao bày chiêu bảo mày đưa Trì Sính vào tù hồi nào?”
“Điều thứ ba của ba viết thế mà, nói Ngô Sở Úy keo kiệt.
Vậy con làm theo chỉ thị của ba, tố cáo Trì Sính, cho nó tạm thời bị giam.
Nếu Ngô Sở Úy keo kiệt, chắc chắn cậu ta sẽ không muốn bỏ tiền cứu Trì Sính, hơn nữa công ty của cậu ta cũng bị liên lụy, chắc chắn cậu ta sẽ ôm tiền chạy trốn.”
Trì Viễn Đoan thở dốc dữ dội, cả nói cũng nói không nên lời.
Trì Giai Lệ lặng yên một lát, thử hỏi: “Lẽ nào cậu ta không chạy? Cậu ta thật sự chịu bỏ tiền cho Trì Sính? Ối chà… con nói ba này! Sao mấy thứ ba viết không đúng một cái nào vậy hả? Cái này không thể trách con rồi!”
“Mày không thể nghĩ ra cách nào khác sao?” Trì Viễn Đoan tức giận hỏi.
Trì Giai Lệ hùng hồn nói: “Chiêu nào có thể tốt hơn chiêu này nữa chứ, đào sạch tất cả tiền của cậu ta.”
Trì Viễn Đoan tím mặt: “Mày xem pháp luật nhà nước là trò đùa sao?”
“Pháp luật TQ chẳng lẽ không phải là trò đùa sao?” Trì Giai Lệ lạnh giọng trêu chọc.
Trì Viễn Đoan chống vào tay vịnh sô pha chậm rãi ngồi xuống, tim vỡ nát.
Trì Giai Lệ an ủi ông, “Dù sao cũng không định tội, chỉ điều tra mà thôi, có thể gây ảnh hưởng gì với tiền đồ của nó chứ? Ba cũng không tham dự vào chuyện này mà, có ảnh hưởng gì đến ba đâu?”
“Nếu Ngô Sở Úy không bỏ tiền ra bãi bình, thì tao phải đích thân xen vào! Tao mà xen vào, sau này chỗ bị vụ án liên lụy sẽ càng nhiều!”
“Nhưng cậu ta đã bỏ tiền rồi! Vì muốn con trai ba mau được thả ra, người ta đã dùng sạch toàn bộ tiền!”
Trì Viễn Đoan càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường.
“Vậy là mày dùng đối sách của tao cho mày để đâm ngược lại tao?”
“Cái gì mà đâm ngược lại ba chứ?” Trì Giai Lệ giả bộ nghe không hiểu.
Trì Viễn Đoan tức giận muốn chết: “Lẽ nào không phải sao? Nếu không phải do mày tố cáo, chuyện này coi như xong rồi, công ty cậu ta xảy ra chuyện, cậu ta bỏ tiền là đúng! Nhưng bây giờ là do con gái của tao tố cáo, chuyện tốt mày làm nếu phải khiến người ta bán nhà bán xe để bãi bình! Mày bảo kẻ làm cha như tao làm sao chịu nổi?”
“Đó là do cậu ta tự nguyện mà!” Trì Giai Lệ huênh hoang nói.
Trì Viễn Đoan tức giận khàn cả giọng, mài răng ken két.
“Coi như tao đã nhìn ra rồi, không phải mày hại cậu ta, mà là mày muốn hại tao!”
“Sao con lại hại ba?” Trì Giai Lệ hùng hồn: “Ba không bị tổn thất gì hết, không tốn một đồng nào, không lộ mặt lần nào, đã có thể đem con trai ra ngoài.
Hai người họ có quan hệ bất chính ngược ý nguyện của ba, một người vào trại giam, một người tiêu sạch tài sản, không phải thảm hơn ba gấp trăm lần sao? Ba nói đi, con hại ba chỗ nào?”
Trì Viễn Đoan tức giận gầm to: “Sau này tao có muốn mạnh miệng với tụi nó cũng không đủ tư cách! Cái này không phải là hại tao sao?”
“Vậy thì ba không thể oán con.” Trì Giai Lệ nói xa xăm: “Là phương châm chính sách của ba có sai lầm, còn trông mong có thể có được kết quả gì tốt chứ?”
Trì Viễn Đoan xanh mặt nói không nên lời.
Trì Giai Lệ lại nói: “Còn nữa, là ba xui khiến con đưa Trì Sính vào tù.
Không phải con tự nguyện, trách nhiệm này nên do ba gánh vác.”
Nói xong, Trì Giai Lệ cúp máy.
“Rốt cuộc là sao vậy?” Chung Văn Ngọc ngồi cạnh nôn nóng hỏi: “Sao lại có dính dáng với con gái? Sao tôi nghe thế nào cũng không hiểu nổi cuộc đối thoại của hai cha con hả?”
Trì Viễn Đoan lầm bầm: “Không được, tôi phải mau tìm ra cái quyển tư liệu đó, không thể cho nó lấy điều thứ tư ra đối phó tôi!”
“Tư liệu gì hả?” Chung Văn Ngọc truy hỏi.
Trì Viễn Đoan về phòng sách tìm một lượt, không tìm được cuốn bảo điển đó.
Lại đến phòng Trì Giai Lệ tìm kiếm, vẫn không tìm được.
Trì Viễn Đoan liền thở dài đầy nuối tiếc, cái đó là ông đã tốn hơn nửa năm trời để viết ra.
Đừng thấy không có hiệu quả gì để đối phó Ngô Sở Úy, nhưng để đối phó ông thì rất hiệu nghiệm.
“Điều thứ tư gì hả?” Chung Văn Ngọc lại hỏi: “Điều thứ tư rốt cuộc viết cái gì?”
Trì Viễn Đoan vỗ chân: “Nếu tôi biết mình viết cái gì, thì tôi còn cần phải nôn nóng vậy sao?”
Chung Văn Ngọc nhìn chằm chằm Trì Viễn Đoan một lát, hít sâu nói: “Trì Viễn Đoan, ông nói thật với tôi ngay, ông và con gái rốt cuộc giấu tôi chuyện gì?”
Chuyện đến nước này, Trì Viễn Đoan biết có giấu cũng giấu không được, chỉ đành thuật lại cho Chung Văn Ngọc nghe.
Mười phút sau, trong phòng truyền ra tiếng khóc thút thít của Chung Văn Ngọc.
“Chuyện lớn như vậy, mà ông vẫn không chịu nói với tôi? Tôi đã nghĩ sao hai đứa nó lại tốt với nhau đến vậy? Cậu ta vừa giúp cứu cháu chúng ta vừa giúp cứu con chúng ta, hóa ra là để mắt đến con trai chúng ta, ông thử nói xem chuyện này là sao chứ?”
Trì Viễn Đoan sầm mặt không lên tiếng.
Chung Văn Ngọc lại nói: “Còn nữa, ông sợ tôi nóng ruột không cho tôi biết, muốn mau chóng giải quyết chuyện này! Bây giờ thì tốt lắm, cậu ta bên đó tự vấn lòng không thấy hổ thẹn, còn chúng ta thì thiếu cậu ta hai món nợ! Ông nói đi, người ta hy sinh quá nhiều vì nhà chúng ta, chúng ta còn có lý để mắng người ta sao? Còn có thể đuổi người ta sao?”
Trì Viễn Đoan nói: “Thích sao thì vậy đi, dù sao tôi cũng không đồng ý.”
“Ông không đồng ý thì có thể làm gì?” Chung Văn Ngọc vừa lau nước mắt vừa nói: “Ông có mặt mũi trực tiếp bảo cậu ta cút không? Lương tâm của ông chịu được sao?”
“Tôi có thể dùng lý làm cậu ta phục!”
“Ông có lý gì chứ?” Chung Văn Ngọc oán trách: “Con gái ông ép người ta bán luôn cả nhà cha mẹ để lại, ông còn có lý sao?”
Trì Viễn Đoan triệt để nói không nên lời.
Chung Văn Ngọc khóc càng lớn tiếng: “Ông nói xem bây giờ phải làm sao đây?”
Trì Viễn Đoan vào nhà vệ sinh thấm ướt khăn lông, lấy ra lau nước mắt cho Chung Văn Ngọc.
Chung Văn Ngọc vừa lau nước mắt xong lại chảy tiếp, hoảng hốt nhìn Trì Viễn Đoan.
“Ông nghĩ xem, khi con trai về thăm chúng ta, có dẫn theo thằng nhóc đó không?”
Trì Viễn Đoan bực mình nói: “Tôi không biết.”
Chung Văn Ngọc nói: “Mong là nó đừng dẫn cậu ta tới! Đến lúc đó tôi còn phải khách sáo với cậu ta, cảm ơn cậu ta… tôi… lòng tôi nghẹn khuất lắm! Nếu còn mang đến chút gì đó ra, mặt già của tôi biết giấu vào đâu?”
Đang nói thế, dưới lầu vang lên tiếng thắng xe.
Chung Văn Ngọc thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt càng tuôn nhiều hơn.
“Đến thật rồi… hơn nữa còn mang đến rất nhiều thứ…”